[Yunjae Trung Văn] Nghịch Lân - Đam Mỹ

Chương 12

Nếu nói Yunho là người tốt, đây tuyệt đối là truyện cười.

Vậy nếu nói hắn là người xấu thì sao?

Chỉ sợ, hắn sẽ cười trừ a…

Giúp Jaejoong sửa sang lại dấu vết sau trận hoan ái vừa rồi, Yunho cũng không rời khỏi phòng y tế ngay, mà ngồi trên ghế cạnh giường, nhìn Jaejoong vì quá mức mệt mỏi mà mê man…

Không thể phủ nhận, Jaejoong có một khuôn mặt mà ngay cả con gái cũng không bằng.

Nhưng, nếu chỉ như vậy, sẽ không thể khơi dậy sự hứng thú của hắn, điều làm cho hắn thích nhất, lại là tính cách của cậu.

Giống như Junsu nói, cậu và hắn thật sự rất giống nhau, đều là những kẻ không chịu nhận thua, cúi đầu trước người khác, nếu là những người bình thường, lúc bị dục vọng ăn mòn đã sớm khuất phục hắn.

Nhưng, Kim Jaejoong chẳng những không khuất phục, ngược lại dùng ánh mắt càng thêm quật cường khiêu chiến hắn, ngay cả một câu yếu thế cũng không chịu nói ra, nghiễm nhiên, gặp được người tương tự bản thân, Yunho liền trở nên hồ đồ quá mức…

Hắn không hề muốn như vậy, chỉ là lúc gặp được Kim Jaejoong, tựa hồ lý trí của hắn đã bị không chế hoàn toàn.

Huống chi, theo như hắn nghĩ, thân thể Kim Jaejoong rất hợp với hắn, dường như cậu và hắn vốn là nhất thể, lúc hắn tiến vào trong cơ thể cậu, tư vị mềm mại hòa hợp như vậy, Yunho chưa bao giờ được hưởng qua.

Khiến cho người ta quyến luyến không muốn buông.

Kìm nén ham muốn làm lần nữa trong lúc cậu đang ngủ, Yunho đi ra khỏi phòng y tế, vừa vặn gặp được nhân viên phòng y tế của trường, thuận tiện bịa một lời nói dối rồi đi, Yunho không quên liếc nhìn Jaejoong nhíu mày dù đang chìm trong mộng.

Lần trước nhìn thấy cậu ta, lúc ở chỗ Junsu, cậu ta hình như cũng không ngủ ngon.

Như thể đang gặp ác mộng vậy…

Lúc Yunho đang chìm trong suy nghĩ, điện thoại trong túi đột nhiên kêu, nghe điện thoại, đối phương chỉ nhàn nhạt báo cáo cho hắn việc gì đó.

“Đã biết rõ người điều tra tư liệu của tôi là ai chưa?” Đáy mắt lóe lên một tầng hiểu rõ, Yunho nhẹ nhàng hỏi.

“Đương nhiên, hình như là tiểu thiếu gia của Han thị a, thế nào, có muốn tôi ngăn cản cậu ta không….”

“Không cần, cậu ta muốn điều tra thì cứ đưa tư liệu của tôi cho cậu ta.” Khóe miệng nở nụ cười, Yunho tuyệt không bất ngờ. “Mặt khác, tìm người đuổi bọn bán thuốc ở trường học của tôi đi, cho bọn nó đi chỗ khác, nơi này, ai cũng không được đụng đến.

Nghe lời dặn của Yunho, người ở đầu bên kia điện thoại khẽ càu nhàu, tuy không rõ vì sao Yunho phải làm như vậy, nhưng Jung Yunho như vậy, không phải Yunho mà gã biết.

“Cậu uống nhầm thuốc à? Lúc bắt đầu không phải nói bọn họ bán là việc bọn họ, cậu không để ý, sao bây giờ lại đổi ý… Muốn làm người tốt à?” Mang theo một chút trêu chọc, người đàn ông ở đầu dây kia không hề sợ làm cho Yunho tức giận.

“Thay đổi không được sao?” Hỏi lại người đàn ông kia, trong đầu Yunho đột nhiên hiện ra khuôn mặt kiêu ngạo mà xinh đẹp của Jaejoong. “Tôi chỉ là không muốn làm cho người kia khó xử, chỉ đơn giản vậy thôi.”

“Người nào vậy?” Ngữ khí mang theo chút hiếu kì, người đàn ông kia phát ra tiếng cười rất nhỏ. “Thật hiếm có nha, ai lại có thể làm cho Jung Yunho của chúng ta phải hao tâm tổn trí vậy, tôi chưa từng thấy qua, là con gái à?”

“Con trai, bất quá là một cậu nhóc rất thú vị.” Vuốt môi, phảng phất còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Jaejoong, Yunho cười rất nguy hiểm.

Rất thú vị!?

Cách dùng từ này thật lạ, dùng trên người con gái thì thôi cũng được, nhưng đây lại là con trai….

“Có thể khiến cho cậu chú ý, tôi rất là hiếu kỳ người kia là ai nha, cậu có phải đã ra tay với người kia rồi không?”

“Cậu nói thử xem?” Không che dấu tốc độ ra tay cực nhanh của mình, một tia sắc bén xoẹt qua mắt Yunho. “Đúng rồi, việc tôi nhờ cậu giúp chuẩn bị đến đâu rồi, đừng nói với tôi là cậu chưa làm đấy.”

“Yên tâm đi, cậu nhờ sao tôi dám quên, mọi thứ đã xong rồi, chỉ cần cậu mang người đến, bọn họ sẽ chuẩn bị cho cậu cùng với cái người tên Kim Jaejoong kia một hồi…. Chờ chút, người cậu nói thú vị, có phải cậu ta không?” Giác quan linh mẫn phát hiện ra, người đàn ông khẽ nhíu lông mày.

“Còn nhớ rõ chuyện xe tôi bị đâm lần trước không?” Không trả lời thẳng, Yunho hỏi ngược lại.

“Đương nhiên, tôi còn cười kỹ thuật của cậu kém đi… Có liên quan đến cậu ta sao?”

“Tôi muốn ra oai phủ đầu với cậu ta, kết quả là ngược lại, có thú vị không?” Đối đầu với người khác, thật sự rất đáng hưởng thụ.

“Cậu quả nhiên không bình thường, suýt nữa mất mạng mà còn bảo thú vị, thôi được rồi, tính cậu vốn vậy, tôi chỉ muốn biết, cái người tên Kim Jaejoong đó có năng lực gì đây.”

“Cậu sẽ sớm biết thôi…” Kết thúc cuộc nói chuyện, khóe môi Yunho vẫn luôn mang theo nụ cười.

Giương mắt nhìn, nụ cười của hắn càng sâu thêm, tuyệt không ngoài ý muốn với sự xuất hiện của người trước mặt.

Yoochun trừng mắt nhìn Yunho đang cất điện thoại, đến gần hắn. Cả hai người đều đang mặc đồng phục, nhưng khí tức tỏa ra, lại không giống một học sinh…

“Jaejoong đâu rồi?” Lúc này, tựa hồ Yoochun yếu thế hơn so với Yunho.

“Không phải cậu bảo tôi đừng tiếp cận cậu ta ư, thế nào, không thấy cậu ta sao?” Giả bộ không biết, ý cười trong mắt Yunho lại nồng đậm vô cùng khiến cho người ta không khỏi sợ hãi.

“Đừng coi tôi là thằng ngốc, những tên hẹn Jaejoong đến đó nói anh đang ở cùng với cậu ấy.” Ánh mắt Yoochun rất lợi hại, phảng phất như muốn xuyên thủng Yunho.

Nghe chuyện hôm nay của Jaejoong, lo lắng cậu ta sẽ phát sinh xung đột với mấy kẻ kia, Yoochun dứt khoát không đến quán bar nữa mà sớm đến trường học, nhưng lại không thấy Jaejoong, ngay cả điện thoại của cậu cũng không ai nghe, mãi đến khi gã gặp mấy tên kia đang chuẩn bị rời trường, mới bắt một người trong đó hỏi về Jaejoong.

Không hỏi có khi tốt hơn, vừa hỏi lại biết Jaejoong đang ở một mình cùng Yunho, Yoochun lại bắt đầu bất an.

Không chỉ đơn giản là an nguy của Jaejoong, điều làm gã lo lắng nhất lại là Yunho liệu có ra tay với Jaejoong không…

Cho dù đã cảnh cáo hắn, nhưng Jung Yunho từ trước tới nay không phải kẻ sẽ làm theo ý người khác, nếu không, hắn đã không phải Jung Yunho rồi…

“Cậu thật sự rất quan tâm cậu ta, còn hơn cả Junsu nữa…” Không chút dao động trước sự tức giận của Yoochun, chuyển chủ đề sang Junsu, Yunho thỏa mãn nhìn Yoochun lộ ra vẻ không vui.

“Tôi đang nói chuyện với anh về Jaejoong, không phải Junsu, đừng lôi Junsu vào đây.” Nhịn xuống tức giận, Yoochun ra sức đè nén xúc động muốn nện một đấm lên mặt Yunho.

Nở nụ cười, Yunho dán miệng vào tai Yoochun, dùng âm lượng chỉ hai người nghe thấy, nhẹ nhàng mở miệng:

“Phản ứng trên giường của Jaejoong rất tuyệt, hẳn cậu chưa nhìn thấy a, đây hình như là lần đầu của cậu ta đấy…”

“Jung Yunho!” Nổi giận gầm lên một tiếng, Yoochun lần này thực sự ra tay.

Hung hăng nện một đấm lên mặt Yunho, Yunho cũng không trốn, đứng yên chịu một đấm của Yoochun, khóe miệng đau nhức bắt đầu chảy máu, Yunho ngược lại cười càng thỏa mãn.

“Cười cái gì!” Nắm chặt cổ áo Yunho, Yoochun đã bộc lộ toàn bộ phẫn nộ của mình. “Anh đến cùng muốn thế nào, đừng tưởng rằng ở nước ngoài anh hô phong hoán vũ thì về Hàn Quốc cũng có thể!”

“Tôi cho tới giờ cũng chẳng muốn gì, chỉ là, cậu ta hấp dẫn tôi thôi.” Thành thật nói ra tiếng lòng, Yunho không chút e dè nhìn thẳng vào hai mắt Yoochun, tràn ngập khiêu khích.

“Đừng nói nhảm với tôi, Jung Yunho, tôi chỉ muốn anh cách Jaejoong càng xa càng tốt!”

“Không có khả năng, Park Yoochun, đây là một trò chơi, chính cậu ta bắt đầu, chẳng lẽ cậu ta không nói cho cậu biết ư, người mà cậu ta dùng xe của cậu tông vào, chính là tôi…”

Kí ức chợt bị đánh thức, nhớ tới khi Jaejoong trả xe cho gã, trên xe rất nhiều vết trầy xước, Yoochun lại không nghĩ tới chuyện này có liên quan với Yunho!

Nheo mắt lại, đang lúc Yoochun muốn nện một đấm nữa vào Yunho thì có người kéo gã lại, Yoochun quay người lại định chửi thì lúc nhìn ra người kia, một chữ cũng không nói lên lời.

Bởi người kéo gã lại, là Jaejoong sắc mặt tái nhợt…
Bình Luận (0)
Comment