[Yunjae Trung Văn] Nghịch Lân - Đam Mỹ

Chương 33

Trừng mắt nhìn cảnh vật vụt qua, phẫn nộ của Jaejoong hoàn toàn có thể nhìn thấy!

Mẹ nó! Đây là muốn làm gì, muốn ra uy với cậu sao?

Hẹn cậu đến là muốn nói với cậu rằng dù cậu lên giường với Jung Yunho bao nhiêu lần, đối với Jung Yunho mà nói, cậu ta mới quan trọng nhất sao?

Vậy thì sao?

Cậu cùng với Jung Yunho vốn không có quan hệ gì, tối đa, chỉ là thân thể mà thôi…

Vậy, thân thiết với Jung Yunho, là muốn cho cậu thấy điều gì?

Là nhắc nhở cậu, cậu với hắn, chỉ đơn giản là trò chơi mua bán thôi sao?

Chết tiệt…

“Cút ngay đi!” Tức giận rống lên với chiếc xe ngăn cản phía trước, Jaejoong điên cuồng bóp còi, đồng thời phóng vượt qua chiếc xe đã đỗ sang bên đường.

Sớm biết như vậy, nhìn thấy tin nhắn kia thì đừng đồng ý, nêu không phải cho rằng Junsu muốn nói với cậu về việc liên quan tới Kwon Ji Hee ngày đó, Jaejoong căn bản ngay cả đọc cũng lười.

Đi đến chỗ hẹn, lại khiến cho bản thân nổi giận, vậy là quá đủ rồi!

Dùng sức nhấn chân ga, mặc dù cậu không hay lái xe, nhưng xe Yunho chuẩn bị tính năng cũng là số một, Jaejoong vừa tăng tốc, không hề thấy chấn động, chỉ có cảm giác kích thích khi bánh xe phóng nhanh chóng.

Kỳ thật, Jaejoong cũng không hiểu cậu đến cùng tức giận cái gì, quan hệ Junsu cùng Yunho, cậu sớm đã nghe Yoochun đề cập qua rồi vì sao lúc cậu nhìn tận mắt lại cảm thấy một cỗ buồn bực nghẹn ở cổ, thậm chí khi nghe Kwon Ji Hee so sánh cậu với Junsu còn có cảm giác không thoải mái.

Cậu quả thật rất kiêu ngạo, nhưng đến mức độ này, dường như đã vượt quá mức bình thường rồi…

Cắn răng, Jaejoong lại bị cơn tức giận điều khiển, tăng tốc, cơ hồ cùng lúc, cậu cũng qua kính chiếu hậu nhìn thấy một chiếc xe đuổi sát sau cậu!

Cho dù nhìn không thấy người lái, nhưng chỉ bằng tốc độ cùng khả năng điều khiển kia, Jaejoong liền hiểu được, ngoại trừ Jung Yunho, căn bản không có ai làm được như vậy.

Đuổi theo làm gì, không phải đã có Kim Junsu rồi sao?

Hay là chỉ đơn giản không muốn thua cậu, lại muốn đua với cậu một trận nữa…

“Mẹ nó, anh là xem thường tôi sao!” Ngạo khí hằng ngày bốc lên khiến hai mắt Jaejoong ngập lửa giận, ngay cả chân đặt trên phanh xe cũng thu lại, chỉ chuyên tâm để xe đạt đến tốc độ cao nhất.

Khác với lần bọn họ đua xe vào buổi tối, ban ngày trên đường tràn ngập xe đi tới đi lui, nhưng Jaejoong lại làm như không thấy xuyên thẳng giữa làn xe đó, vì đuổi theo cậu, Yunho cũng gọn gàng bẻ tay lái, hai người một trước một sau không ngừng xông vào giữa dòng xe, khiến người khác sợ hãi vội vàng giảm tốc độ, không muốn bị cuốn vào trong.

Rẽ một cái, khiến cho lốp xe đang chạy với tốc độ cực lớn ma sát kịch liệt xuống mặt đất, hai chiếc xe con đồng thời tỏa ra làn sương mù màu trắng cùng mùi khét khó chịu, Jaejoong muốn ép Yunho dừng lại, Yunho lại đuổi theo không chịu bỏ cuộc.

Tựa như trận đấu mà bọn họ chưa hoàn thành đêm đó, cũng giống hệt, quan hệ của bọn họ.

Ai cũng không chịu cúi đầu, với kiêu ngạo cùng tự tôn từ tận trong xương tủy, bọn họ muốn giành lấy chiến thắng này…

Điện thoại kêu, Yunho không hề xa lạ với nhạc chuông mà hắn cài đặt riêng, cười nhấc điện thoại lên, thanh âm truyền đến quả nhiên là Jaejoong đang nén giận!

“Lập tức ngừng xe lại cho tôi, Jung Yunho, ai bảo anh như côn trùng đuổi theo tôi làm gì?”

“Ai nói đường này chỉ có cậu sử dụng, mà cậu đang lái xe lại còn gọi điện thoại sao?” Yunho hoàn toàn không để mệnh lệnh của Jaejoong trong mắt.

“Anh đang làm cái gì vậy? Không phải đang nối lại tình cũ với Kim Junsu sao? Tôi hảo tâm không đi quấy rầy hai người, giờ lại muốn làm gì đây, sợ tôi nói việc này cho Yoochun à?”

Jaejoong đang gây hấn, lại không hề phát hiện, giọng điệu của cậu chua như thế nào…

“Cậu muốn nói thì cứ nói, tôi sao phải sợ Park Yoochun biết, thứ tôi muốn biết là vì sao cậu lại phát hỏa thế này?”

“Tôi không phát hỏa!”

Phảng phất như xác minh cho lời mình nói, Jaejoong giảm tốc độ, thừa dịp Yunho không để ý, mạnh mẽ đâm tới đầu xe Yunho, tuy chỉ tạo thành chấn động nhẹ, nhưng cũng đủ để biểu đạt cảnh cáo của cậu.

“Xem ra, cậu không hề phát hỏa, chỉ là muốn nhìn tôi chết thôi đúng không?” Đối với hành vi của Jaejoong, Yunho cùng tiếng cười liên tục như lời đáp lại.

Càng nghe, lại càng khó chịu!

Jaejoong phẫn nộ vứt điện thoại sang ghế lái phụ, ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không cho Yunho, bất chấp phương thức lái xe của cậu có thể gây nguy hiểm cho người khác, nắm chặt tay lái, trong nháy mắt, ở ngã tư đường, Jaejoong đột nhiên quay đầu 180o rồi tăng tốc.

Chỉ vài giây ánh mắt giao nhau qua cửa sổ xe, Yunho đã hiểu Jaejoong muốn làm cái gì, mà Jaejoong cũng không để hắn thất vọng.

Nhấn chân ga, tăng tốc độ lên cao nhất, như không muốn sống mà vọt tới chỗ xe Yunho, mấy cỗ xe bên cạnh thấy thế thì vội vàng dừng lại, thậm chí có người qua đường còn hét lên, chỉ có Yunho vẫn đang tỉnh táo mỉm cười.

Bởi vì hắn giống với Jaejoong, đều hiểu rõ định nghĩa không muốn sống là gì…

Máu Jaejoong sôi lên sùng sục, tăng tốc khiến cho Yunho bật cười, chẳng những không giảm tốc độ, ngược lại làm giống Jaejoong, nhấn chân ga, lao xe tới, mắt thấy hai chiếc xe sắp đâm vào nhau, người qua đường cũng kinh hoảng hét chói tai!

KÍT ——

Lốp xe ma sát với mặt đất tạo nên tiếng động chói tai lan truyền trong không khí, tiếp theo lại là va chạm khiến cho người ta kinh hãi.

Xe Jaejoong vọt tới Yunho, Yunho trong giây lát cuối cùng lại đổi phương hướng, tránh được xe Jaejoong, đầu xe hai người vì va chạm lần này mà đã có dấu vết bị lõm, lúc lốp xe bị trượt đi khiến cho tốc độ giảm hẳn, Jaejoong chuẩn bị tăng tốc rời khỏi hiện trường thì chiếc xe ở phía xa xa lại khiến cho Jaejoong nhíu lông mày.

Là cậu nhìn nhầm sao?

Đây không phải là…

“Yoochun?”

Sự bất an mãnh liệt bao phủ lên tâm Jaejoong, ngay lúc xe Yoochun tiến đến gần, Jaejoong bỗng nhiên có dự cảm nào đó, nhìn đằng trước xe Yoochun chính là xe Yunho, Jaejoong ngay lập tức làm việc mà ngay cả cậu cũng không nghĩ đến!

Quay xe lại, trước khi Yoochun đâm vào Yunho, Jaejoong tăng tốc xông về phía Yoochun, trong tiếng kinh hô của mọi người mà ngăn cản Yoochun, cũng khiến cho xe của mình vì va chạm mãnh liệt mà va vào dải phân cách.

Sau một hồi rung chuyển kịch liệt khiến người ta sợ hãi, xe Jaejoong văng tới dải phân cách, toàn bộ trần xe thay thế lốp xe tiếp xúc với mặt đất, tạo nên cảnh tượng giống hệt như trong phim…

“Jaejoong!” Xuống xe, Yoochun theo bản năng muốn đi cứu Jaejoong.

Chỉ là gã đã bị đoạt cơ hội, Yunho đã tới đập nát cửa sổ xe, lôi Jaejoong trên người đầy vết thương do thủy tinh cứa vào, lúc Yoochun định tới gần, hắn khẽ vuốt ve Jaejoong, lộ ra gương mặt lạnh lùng mà khí phách mười phần.

“Cút ngay, đừng có cản đường!” Tức giận của Yunho toàn bộ thể hiện trong giọng nói của hắn.

“Jaejoong cậu ấy….” Yoochun muốn vươn tay ra, lại bị Yunho gạt đi.

“Park Yoochun, chuyện của tôi với cậu, đợi khi tôi đưa cậu ấy đến bệnh viện xong thì tính toán..” Yunho sao lại không phát hiện ý đồ của Yoochun.

Nếu không phải Jaejoong ngăn cản, chỉ sợ người gặp chuyện này sẽ là hắn.

Nhìn chằm chằm Yunho ôm lấy Jaejoong ngồi lên chiếc xe hắn mượn từ Junsu mà rời đi, Yoochun mím môi, đá một cước vào lốp xe như hả giận, ngay lúc gã lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cảnh sát đến xử lý hiện trường tai nạn, xe Jaejoong vì xăng chảy ra ngoài mà nổ mạnh một tiếng, lửa hừng hực bùng lên.

Giống hệt, tâm tình của Yoochun giờ phút này…
Bình Luận (0)
Comment