[Yunjae Trung Văn] Nghịch Lân - Đam Mỹ

Chương 45

“Anh không thể buông tha Jaejoong sao?”

Trên con đường nhỏ dẫn đến sân trường rộng lớn vang lên thanh âm chất vấn, đang trong giờ lên lớp lên không hề có người khác ở đây, theo bản năng dừng bước, quay đầu, chỉ thấy Yoochun mặc đồng phục giống hắn đang lạnh lùng trừng hắn.

“Lời này là có ý gì?” Nở nụ cười, Yunho tuyệt không có ý định trực tiếp cho gã một đáp án.

“Anh rất rõ ràng tôi có ý gì, Jung Yunho, Jaejoong đang ở chỗ anh mà!” Ngữ khí khẳng định cho thấy sự phẫn nộ của Yoochun.

Lúc gã đến trường học định thay Jaejoong xử lý chuyện hồ sơ Han Kyung lại ngăn gã, nói cho gã biết, chuyện Jaejoong đã sớm có người giải quyết hộ, không cần gã nhúng tay….

“Là Jung Yunho sao?” Nhìn chằm chằm Han Kyung, cho dù anh không nói lời nào, Yoochun cũng đoán được.

“Cậu chẳng lẽ không rõ vì sao Jaejoong tự dưng lại bị đuổi học, thậm chí bị ba cậu ấy còn từ bỏ quan hệ với cậu ấy sao?” Đến gần Yoochun, trong mắt Han Kyung tràn ngập hiểu rõ. “Đừng quản Jaejoong nữa, đó là việc của cậu ấy và Jung Yunho…”

“Ngay cả anh cũng giúp Jung Yunho?” Yoochun không thể nào không nghe ra hàm ý của Han Kyung, rõ ràng là anh đã ngầm đồng ý với tên kia.

“Không phải tôi giúp Jung Yunho, Park Yoochun, là Jaejoong tự lựa chọn ở bên Jung Yunho, cậu hẳn phải rõ ràng hơn tôi, nếu Jaejoong đã muốn, không ai có thể miễn cưỡng cậu ấy được.” Han Kyung tin tưởng, Yoochun đã nhìn thấy Yunho đi cùng với Jaejoong.

Cho dù tràn ngập kháng cự cùng đối định, nhưng tận sâu trong mắt lại có vui vẻ.

Từ khi biết Jaejoong đến giờ, Han Kyung chưa từng thấy Jaejoong để cho ai đụng chạm thân mật như vậy, dù là Park Yoochun, Jaejoong cũng vạch ra một ranh giới ngăn cách bọn họ.

Nhưng với Jung Yunho, Jaejoong lại để hắn vượt qua ranh giới đó, tiếp cận sâu đến mức bọn họ đã không cách nào can thiệp, Han Kyung thầm nghĩ nhắc nhở Yoochun, quý trọng vị trí mà Jaejoong cho gã…

Về phần Yoochun, đương nhiên biết rõ Han Kyung nói không sai, chỉ là bảo gã buông tay, gã thật sự có thể nhẹ nhàng buông tay sao?

Hơn nữa, lại còn để Jaejoong bước vào thế giới của Jung Yunho…

Ôm lấy một tia hi vọng cuối cùng, vừa học xong Yoochun lập tức chạy về nhà, lại không thấy bóng dáng Jaejoong đâu, nhưng rồi ngay lập tức, Yoochun biết chuyện gì đã xảy ra ── Bởi vì trên bàn lại bày đồ ăn do Junsu chuẩn bị.

Khó chịu nhắm mắt lại, Yoochun không muốn gặp Junsu, cũng không muốn phát tiết tức giận trên người cậu, chỉ có thể vứt đống đồ ăn kia vào thùng rác sau đó trực tiếp tới trường tìm Yunho!

Cười nhìn bộ dạng đố kị của Yoochun, Yunho không thể nào không cảm nhận được lửa giận của gã, Yunho lấy điện thoại mình giơ ra trước mặt Yoochun.

“Nếu muốn mang Jaejoong về thì trực tiếp nói cho cậu ấy biết, nếu như cậu ấy nguyện ý đi với cậu…”

“Jung Yunho!” Hai tay nắm chặt đồng phục của Yunho, đầu ngón tay của Yoochun trắng bệch. “Đừng tưởng rằng lợi dụng Junsu là có thể biến Jaejoong thành của mày. Sao mày không về Mĩ đi, quay lại thế giới của mày và Kwon Ji Hee đi, sao tự dưng lại trêu chọc Jaejoong làm gì!”

“Cậu đã quên rồi à, tôi nói rồi, là Jaejoong tới tìm tôi trước.” Nghênh đón tức giận của Yoochun, Yunho cười càng tươi. “Huống chi, cậu nói tôi lợi dụng Junsu, đến cùng ai mới là người lợi dụng Junsu? Cậu hẳn rất rõ ràng…”

Không để Yunho có cơ hội nói hết, Yoochun đã tung nắm đấm ra, Yunho không tránh cũng không né, cứ như vậy mà đứng thẳng nhận một đấm này, đau đớn đủ khiến hắn nhíu mày nhưng lại không che được tự tin trong hai mắt hắn.

“Junsu không cần mày quản, nếu thật sự quan tâm cậu ấy, lúc trước sao lại vứt bỏ cậu ấy? Jung Yunho, đừng tưởng rằng mày có thể đối xử với Jaejoong như đối xử với Junsu, Jaejoong không giống với Junsu!”

“Bọn họ không giống nhau…” Liếm khóe miệng đang rớm máu, trong mắt Yunho đầy khát vọng. “Park Yoochun, Junsu chẳng lẽ không nói cho cậu biết sao, có lẽ Jaejoong chính là người tôi muốn tìm kiếm, một người có thể khiến tôi động tâm?”

“Vậy thì sao? Jaejoong sẽ không có tình cảm gì với mày, cậu ấy có niềm kiêu ngạo của riêng mình, đừng tưởng rằng cậu ấy giống với mọi người, đều có thể mặc mày… Ah!”

Chật vật ngã xuống đất, Yoochun bò dậy, nheo mắt lại nhìn Yunho, một khí thế áp bách người bùng lên.

“Đây là đáp lại đấm vừa rồi, tôi đã rất khách khí với cậu, đừng quên, cậu lần trước còn định đâm tôi, nếu không phải nể mặt Junsu, tôi đã sớm lấy mạng của cậu!” Đây không phải nói đùa, nếu là người khác, Yunho chắc chắn sẽ làm như vậy.

Nhưng, đối với Yoochun, hắn lựa chọn nhượng bộ, chỉ là không muốn Junsu đau lòng…

Nhận ra ý đồ của Yunho với Junsu, Yoochun bật ra tiếng cười rất nhỏ, có chút châm chọc, nhưng khinh thường càng mạnh mẽ hơn.

Nhìn chằm chằm Yoochun rõ ràng đang khiêu khích hắn, Yunho đương nhiên hiểu rõ vì sao Yoochun lại cười như vậy, nếu không phải Junsu đã kể toàn bộ mọi chuyện với gã, Yoochun sẽ không nói ra mấy lời kia…

Nhưng mà, Park Yoochun đáng giá để cậu tin tưởng sao, Junsu?

Trong lòng cậu ta, có cậu sao…

Lộ ra thần sắc phức tạp, Yunho nắm chặt điện thoại của mình, xoay người rời đi, hoàn toàn không muốn ở lại cãi nhau với Yoochun nữa, Yoochun thấy thế định đuổi theo thì Carr lại bước ra ngăn cản.

Chỉ có thể trừng mắt nhìn bóng lưng hắn, hung hăng gầm nhẹ lên…

“Kim Jaejoong thật đúng là hàng hot.” Carr hoàn toàn không che giấu sự hiểu rõ của mình với Yoochun.

Liếc mắt nhìn y, khóe miệng Yunho cong lên nụ cười tự tin. “Dù là hàng hot hay không cũng chẳng việc gì, không ai có thể cướp được cậu ấy.”

“Cậu rất chắc chắn nha, vậy dù tôi nói cho cậu biết, xạ thủ ngày hôm đó là Kim Jaejoong thuê, cậu cũng sẽ không quá kinh ngạc đúng không?” Thông báo việc hắn điều tra được, khóe mắt Carr không quên liếc nhìn phản ứng của Yunho.

Tùy thời chuẩn bị chạy đi…

“Cậu ấy lấy mạng mình ra đánh bạc với tôi sao?” Yunho hỏi rất bình tĩnh, nhưng thần sắc lại khiến người nhìn không ra cảm xúc.

“Không biết, nhưng mà xạ thủ kia nói, Kim Jaejoong phân phó tên đó, nếu như bị tìm được, không cần giải thích gì cả, chỉ cần khai ra tên cậu ấy là được.” Đây rốt cuộc là chuyện gì, ngay cả Carr vốn đã gặp rất nhiều loại người cũng mơ hồ.

Còn tưởng rằng là tên Kwon Ji Hee kia, kết quả không ngờ lại là Jaejoong.

“Ai là người trả tiền?” Nếu như Yunho đoán không sai, Jaejoong muốn làm được như vậy thì phải có người giúp đỡ.

“Cậu đoán đi!” Nở nụ cười hài hước, Carr muốn trêu chọc Yunho một lát, lại phát hiện Yunho đang tặng cho mình ánh mắt giết người, vội vàng ngoan ngoãn lấy ra chi phiếu mà y “Giao dịch” được từ chỗ xạ thủ.

Nhận tờ giấy kia, nhìn rõ chữ kí bên trên, môi Yunho bất giác cong lên.

“Junsu, cậu không chỉ ép Park Yoochun lựa chọn mà còn muốn thử dò xét xem Kim Jaejoong đối với tôi quan trọng đến mức nào sao…”
Bình Luận (0)
Comment