Trong trí nhớ, tựa hồ đã có người nhắc đến vấn đề tình yêu này với hắn.
Chỉ là, không nghĩ rằng bản thân sẽ có một ngày yêu.
Từ lúc niềm tin bị phản bội, liền quên lãng trái tim, mãi đến khi gặp được Junsu…
Đi vào trong nhà kính đủ loại thực vật, không mở miệng, chỉ tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn bà tỉ mỉ chăm sóc những cây hoa cỏ mà bà coi như con, ánh mắt Yunho có chút bi thương.“Mẹ mới là vợ chính thức của ông ta, sao không ở cùng ông ta mà lại để mẹ của Kwon Ji Hee thay thế mẹ?”Vấn đề vẫn luôn quẩn quanh trong lòng khiến hắn không kìm nén được hỏi ra, dù biết có thể khiến bà đau lòng, hắn vẫn hỏi, chỉ là, bà lại dùng nụ cười đáp lại hắn.“Tư cách địa vị đối với ta mà nói cũng không phải quá quan trọng, so với nó, ta lại càng nguyện ý hy sinh ông ấy vui vẻ ── Con chưa hiểu đâu, Yunho, sẽ có một ngày, con gặp được người con sẵn sàng làm hết thảy, khi đó, con sẽ rõ.”“Giống như tình cảm của con với Hee Chul sao?” Vì chưa từng trải nghiệm nên Yunho chỉ biết lấy Kim Hee Chul, người đã lớn lên cùng hắn ở cô nhi viện, người thân thiết với hắn nhất hiện tại để làm ví dụ.Ít nhất, trong lòng Yunho lúc này, tình yêu chính là như vậy.Nhìn Yunho, bà buông hoa cỏ trong tay, thở dài một hơi, đi đến trước mặt Yunho, xoa xoa khuôn mặt còn chút ngây thơ của hắn.“Không phải… Có lẽ con rất thích Hee Chul, nhưng cảm xúc đó không gọi là yêu, tuy rất mơ hồ nhưng nó không phải…” Bà cười vô cùng dịu dàng.“Con không hiểu…” Yunho lộ ra thần sắc nghi hoặc.“Con sẽ hiểu thôi, chờ khi con lớn lên, gặp được người đó con sẽ hiểu… Giống như ông ấy vậy, rất nhiều người đều nói ông ấy đối xử với ta không tốt, nhưng không ai biết, người nhớ rõ sinh nhật của ta, chỉ có mình ông ấy.” Người trong miệng bà, chính là chồng của bà.Yunho biết rõ, vì sao bà lại nói như vậy, bởi vì người ngoài luôn chỉ thấy người đàn ông kia chiều chuộng tình nhân của mình, cho nên nhận định, ông phụ bạc vợ mình, nhưng từ khi Yunho được nhận nuôi đến nay, người đàn ông ấy, đã tặng cho mẹ nuôi hắn không ít thứ.Nhà kính này, cũng là một trong những món quà sinh nhật của bà.Nói ông đối xử với bà không tốt, đó là nói quá, nếu nói là tốt, lại khiến người không thể nào hiểu được, tại sao ông lại yêu một người phụ nữ khác…Thấy Yunho nhíu mày, bà nghiêm túc nhìn Yunho, đối với đứa trẻ mà bà nhận nuôi này, bà phải dạy nó một điều quan trọng nhất ──“Ông ấy phải che giấu, bởi vì một người địa vị càng cao, nhược điểm càng nhiều thì sẽ có nguy hiểm trí mạng, nhất là người có thể khiến con động lòng lại càng đáng sợ, khi con có người trong lòng, người kia sẽ trở thành nỗi băn khoăn của con, tổn thương người đó cũng là tổn thương con… Yunho, nếu có ngày con gặp được người kia, phải học cách làm thế nào để che giấu người đó, nếu giấu không được, phải dùng hết thảy của con để bảo vệ người đó.”“Hết thảy?” Từ bà dùng khiến Yunho bất giác lặp lại.“Đúng vậy, là hết thảy, chỉ có như vậy, người kia mới có thể không bị tổn thương, mà con, cũng có thể bình yên vô sự…”Giấu không được, nhất định phải đánh bạc hết thảy sao?
Khi đó, nghe không hiểu, còn cảm thấy có chút phóng đại, nhưng Kim Jaejoong lại khiến hắn hiểu rõ hàm ý lúc trước của mẹ nuôi hắn.
Trong từ “Hết thảy” kia bao hàm rất nhiều, không riêng gì tiền tài quyền thế, mà hơn nữa, có cả mạng sống…
Đứng gần nơi Kwon Ji Kyu sống ở Hàn Quốc, hắn đợi một người.
Lúc người đó xuất hiện, đối với việc Yunho chờ đợi, y cũng không quá kinh ngạc.
“Tìm người sao?” Nở nụ cười nhàn nhạt, trong mắt Hee Chul ngập tràn vui vẻ. “Nét mặt của cậu thoạt nhìn rất đáng sợ, như muốn mạng của ai vậy, Yunho.”
“Cậu ấy ở đâu?” Ngay cả lời dư thừa cũng bị rút gọn, Yunho hiển nhiên không muốn kéo dài thời gian với Hee Chul.
“Cậu ấy? Cậu ấy nào… Là tên nhóc thua cuộc đua kia sao?” Hee Chul ngay cả tên Jaejoong cũng không muốn nhắc tới. “Cậu ta không ở chỗ tôi.”
“Giao cậu ấy ra.” Rõ ràng không nghe lời Hee Chul nói, Yunho một lòng chỉ muốn gặp người, sau đó nói rõ ràng với Jaejoong.
“Tôi nói, cậu ta không ở đây ── Dám đến tìm cậu ta, vậy là cậu đã tìm ra ý nghĩa của tôi trong cậu rồi sao?” Hee Chul nhớ rất rõ, lý do Jaejoong lợi dụng y.
Mà y không ngăn cản, cũng vì muốn biết rõ điều này.
Mấy năm nay, Kim Hee Chul y trong lòng Jung Yunho, đến cùng là cái gì?
Là kẻ thù đơn thuần, là bạn bè trong quá khứ, hay là…?
“Cậu cho rằng cậu là cái gì?” Nhìn chằm chằm Hee Chul, trong mắt Yunho có chút hiểu rõ.
Nụ cười của Hee Chul dần dần thu lại, từng việc đã qua hiện lên trong đầu y, y nhớ quá rõ ràng, đến mức ngay cả quên đi cũng là một việc vô cùng khó khăn ── Nhưng Jung Yunho khác với y, ánh mắt của hắn như đang nói cho y biết, y không bằng Kim Jaejoong…
“Nếu như nói tôi đã giết cậu ta như giết mẹ nuôi cậu, lúc này, cậu còn nhịn… A!”
Không để Hee Chul nói hết lời, Yunho đã đấm thẳng lên bụng Hee Chul, vì đau đớn, Hee Chul khom người xuống, Yunho lại dùng đầu gối huých thẳng vào gương mặt xinh đẹp hoàn hảo của Hee Chul, nhất thời, sống mũi Hee Chul vì lực va đập quá mạnh mà chảy máu!
Che mũi đang chảy máu, Hee Chul vừa định đáp trả, một giây sau, cảm giác lạnh như băng trên ót khiến y nắm chặt đấm, nhìn chằm chằm Yunho lúc này đã không còn gương mặt lạnh lùng lúc trước.
“Cậu muốn giết tôi?” Chỉ vì một Kim Jaejoong?
Lúc trước, mẹ nuôi hắn chết cũng không khiến Yunho đối địch với y như vậy, hôm nay, hắn chỉ vì Kim Jaejoong mà muốn mạng của y?
Cái này, là đáp án cậu muốn cho Kim Jaejoong sao, Jung Yunho…
“Đừng có nói nhảm nữa, người ở nơi nào?” Giờ phút này, Yunho chỉ muốn lấy được tin tức Jaejoong bình an từ miệng Hee Chul.
Mà không phải như lời y nói, y đã giết Jaejoong…
“Tôi sẽ không nói, Yunho, có giỏi thì cậu nên tự tìm cậu ta mới đúng… Huống hồ, giữa lúc đầu tư bên Mỹ đang gặp trục trặc, cậu vẫn có tâm tư quản tên kia, là đang chứng tỏ cậu coi trọng Kim Jaejoong hơn tất thảy sao?”
“Không được sao? Cậu cho rằng ai cũng giống hai anh em Kwon gia chỉ biết coi trọng những thứ kia sao? Nói cho cậu biết, những thứ kia vốn không phải của tôi, dù có mất hết, tôi cũng chẳng có vấn đề gì.” Không có tiền, hắn còn có thể sống, nhưng nếu không có Kim Jaejoong thì sao?
Hẳn vẫn có thể sống, nhưng thiếu đi một nửa của chính mình thì còn là Jung Yunho nguyên vẹn sao?
Chỉ sợ là không còn….
“Cậu thích Kim Jaejoong như vậy sao?” Hee Chul không rõ, ngay cả Kim Junsu lúc trước cũng không thể khiến Yunho làm nhiều cho cậu ta như vậy, vì sao Kim Jaejoong có thể?
Chẳng lẽ vì, cậu ta giống hắn?
Cười đặt họng súng lên thái dương Hee Chul, Yunho không nói lời nào, nổ súng thay cho lời giải thích ──
Chỉ sợ, Hee Chul dù nghĩ thế nào, cũng không ngờ tới Yunho thực sự làm như vậy…
Lúc Hee Chul ngã xuống trong vũng máu, không còn hơi thở, trong mắt Yunho xẹt qua một tia bi thương, sau đó, ngồi xổm xuống bên cạnh Hee Chul nhẹ nhàng nói:
“Hee Chul, cậu đối với tôi, mất đi cũng không sau, nhưng, Kim Jaejoong lại khác…”
Nếu như phá hủy y thì có thể đạt được Kim Jaejoong, vậy đối với Yunho mà nói, là một điều đáng giá…