[Yunjae Trung Văn] Nghịch Lân - Đam Mỹ

Chương 80

Nói không lên lời yêu, hắn sẽ đợi.

Hắn thấy được trái tim cậu, đang mở ra vì hắn.

Nếu như cậu có thể hiểu lời mình nói, vậy cậu cũng sẽ giống hắn nhận ra, biểu hiện của cậu, chính là yêu…

Cảm nhận nụ hôn chủ động có chút vụng về của Jaejoong, Yunho không khỏi cong môi cười, hai tay cũng chủ động ôm eo Jaejoong.

Nếu như bị người nhìn thấy, chỉ sợ sẽ xảy ra việc lớn… Bọn họ đều rất rõ việc này, nhưng Jaejoong không đẩy Yunho, lại càng khiến Yunho hôn sâu hơn.

Đầu lưỡi đuổi theo hơi thở của Jaejoong, trêu đùa dục vọng của nhau, tay Yunho càng không kiêng nể tiến vào trong đồng phục của Jaejoong, ngay lúc tay Yunho định đi xuống, trên bụng đột ngột truyền đến đau nhức, khiến hắn rời khỏi môi Jaejoong.

Thu lại nắm đấm, Jaejoong thở hổn hển, đỏ mặt, vẫn đầy kiêu ngạo nhìn Yunho.

“Tôi không có hứng thú diễn cảnh nóng với anh, mau trở về lớp anh đi, tôi muốn đi học.”

Cái này xem như cự tuyệt sao?

Tựa trên vách tường cười, đưa mắt nhìn bóng lưng Jaejoong rời đi, Yunho một chút cũng không có ý định làm theo lời cậu nói, chỉ là sau tiếng chuông vào lớp, đứng cạnh cửa sổ bên hành lang nhìn trời xanh, một lát sau, chậm rãi đi đến lễ đường hắn và Jaejoong gặp mặt lần đầu.

Ở đây, ngoài bác lao công quét dọn ra thì không còn một bóng người, nhìn thấy Yunho, bác lao công đã dọn dẹp xong còn chào hắn một câu mới rời đi.

Ngồi trên ghế, Yunho nhắm mắt dưỡng thần, ngón tay lại mở điện thoại, ấn một dãy số quốc tế.

Lúc điện thoại kết nối, bên kia dường như đã chờ đợi hồi lâu, lập tức dùng tiếng Anh nói chuyện với Yunho về công việc, cho dù vấn đề đầu tư tạm thời đã giải quyết, nhưng có người của anh em Kwon gia đang làm trò quỷ, khó bảo đảm lúc sau sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn, để ngăn ngừa, Yunho đành phải dùng thời gian lên lớp để giải quyết.

Dù sao, hắn không tin hắn sẽ bị trường đuổi, trừ khi trường này không cần giúp đỡ của hắn nữa…

Tiền, thường là công cụ tốt nhất để giải quyết mọi việc, tuy không thích, nhưng thực sự không thể thiếu.

『Boss, cậu thật sự không định quay lại Mĩ một chuyến sao?』Tuy không rõ Yunho ở Hàn Quốc có việc gì xảy ra, nhưng cấp dưới bên Mĩ thật sự không hiểu, vì sao Yunho lần này lại mãi không chịu về.

Nếu là bình thường, chỉ cần có liên quan tới công việc, Yunho đều dùng tốc độ nhanh nhất để trở về, chỉ có lần này, hắn vậy mà nói, có người cần hắn chăm sóc…

『Có các cậu ở đó, tôi rất yên tâm, một thời gian nữa, tôi sẽ trở về.』Yunho đương nhiên biết rõ khó hiểu của cấp dưới.

『Rốt cuộc là bao lâu? Có rất nhiều người đang hỏi…』Dù biết Yunho không thích cảm giác bị ép buộc, cấp dưới vẫn kiên trì hỏi, vì sao ư, chỉ đơn giản để mọi người có thể yên tâm.

『Đến khi người cần tôi chăm sóc kia, đồng ý đi cùng tôi…』

Đột nhiên có bàn tay siết chặt cổ hắn, khiến Yunho không nói lên lời, thuận tay tắt điện thoại, ngửa đầu ra sau, chỉ thấy Jaejoong đang lạnh lùng trừng hắn.

“Không vui?” Dù biết chuyện gì xảy ra, Yunho vẫn cố ý hỏi.

“Chẳng có người nào lúc thay quần áo phát hiện có dấu hôn trên người lại vui cả, anh cố ý sao?” Nếu không phải Jaejoong phản ứng nhanh, quần áo mới cởi một nửa, chỉ sợ đã sớm bị người phát hiện.

“Tôi không muốn người khác nhìn thấy cậu lõa thể, vết thương của cậu, tất cả của cậu đều là của tôi.” Nói xong lời vô cùng bá đạo, hai mắt Yunho nhìn thẳng vào Jaejoong đang nhíu mày.

“Tôi không phải của bất kì ai cả, tôi thuộc về chính mình!” Ngón tay đặt trên cổ Yunho dần dần dùng sức, sự nghiêm túc của Jaejoong toàn bộ đặt trong đó.

“Thuộc về chính mình sao… Cậu là tôi, tôi là cậu, đừng quên, cậu và tôi là cùng một người.” Nhịn xuống cảm giác khó chịu, Yunho vươn tay nắm chặt cổ tay Jaejoong, cũng khiến cho hai mắt Jaejoong càng thêm sâu thẳm.

Nhàn nhạt nở nụ cười, Jaejoong buông tay, để Yunho có thể hô hấp bình thường lại, theo tiếng bước chân lại gần của Jaejoong, ngẩng đầu, liền thấy Jaejoong không e dè giang chân ngồi lên đùi hắn, mặt đối mặt, cười nhìn hắn.

Không đợi Yunho lên tiếng, Jaejoong đã cúi đầu xuống, cắn một cái lên cổ Yunho, vị trí gần như y đúc vị trí nụ hôn của Yunho, chỉ có điều, Jaejoong dùng vết cắn thay nụ hôn!

“Về sau còn dám để lại dấu hôn lung tung, tôi sẽ cắn chết anh.” Là uy hiếp, nhưng từ miệng Jaejoong nói ra lại thiếu chút quyết đoán.

“Tôi không ngại nha, dù sao, có thể khiến cậu yêu thương nhung nhớ như vậy cũng không tệ…” Ôm chặt eo Jaejoong, Yunho ép buộc cậu ngồi yên. “Nghe thấy tôi nói chuyện rồi đúng không?”

Hắn tin tưởng, với âm lượng của hắn cùng lúc Jaejoong xuất hiện, chắc chắn đã nghe được, chỉ là đã nghe được bao nhiêu mà thôi…

“Anh cố ý để lại dấu hôn để tôi tới nghe anh nói chuyện làm ăn sao? Nếu như vậy, thật xin lỗi, tiếng Anh của tôi không tốt, nghe không hiểu.” Nói xong lời nói dối mà chính mình cũng không tin nổi, Jaejoong hiển nhiên đang trốn tránh.

“Là không muốn nghe, hay thật sự nghe không hiểu?” Cắn nhẹ lên vành tai Jaejoong, đầu ngón tay Yunho chạm vào vết thương vừa khép lại trước ngực Jaejoong. “Ở đây hẳn không có thứ cậu lưu luyến, theo tôi đi.”

“Đi đến đó thì sao?” Jaejoong hạ mắt, đối với vuốt ve của Yunho, có chút chống cự. “Tôi không phải con chó anh nuôi.”

“Tôi không nói cậu là chó, đi Mĩ với tôi, cậu có thể làm việc giúp tôi… Hay là cậu muốn tôi đem toàn bộ sự nghiệp chuyển đến Hàn Quốc?” Tuy chỉ là lời nói đùa nhưng Yunho có dự cảm.

Nếu như Jaejoong thật sự là hắn…

“Đương nhiên là anh đem toàn bộ của anh chuyển đến Hàn Quốc rồi, dựa vào cái gì muốn tôi đi cùng anh hả? Jung Yunho, còn nhớ rõ không, tôi từ trước tới nay, chưa từng nói muốn bán mình cho anh, càng không nói… Lời vượt quá từ ‘Thích’!” Kiêu ngạo lại tràn ngập trên mặt Jaejoong, đó là nét đẹp của cậu.

Ngoan cố, lại đáng yêu đến kì lạ.

Tựa như lúc mới quen, không chịu cúi đầu, chỉ Kim Jaejoong luôn khiêu khích hắn ── Lại khiến hắn yêu mến Kim Jaejoong!

“Được rồi, vậy thì đem đến Hàn Quốc… Chỉ là, cậu phải đáp ứng tôi một điều.” Lộ ra ánh mắt xảo trá, Yunho cười tà ác như hồ ly.

“Anh lại muốn bày trò gì?” Cậu biết mọi việc không đơn giản như vậy mà.

“Hôm nay tan học về nhà với tôi, đừng có quay trở lại chỗ Han Kyung.” Liếm cổ Jaejoong, Yunho có chút xấu xa hôn hít từng chút một lên da thịt Jaejoong. “Ngày nào cũng chạy tới chỗ đó tìm cậu, tôi sắp phiền chết rồi, Han Kyung lại không cho tôi ở lại…”

“Vậy thì sao?” Hai tay khoác lên vai Yunho, môi Jaejoong bất giác nhếch lên. “Tôi thấy chỗ Han Kyung rất thoải mái dễ chịu, không có gì không tốt cả.”

“Không có gì không tốt, nhưng mỗi ngày tôi về nhà đều nhớ cậu đến phát điên… Rất tra tấn người… Trở về cùng tôi đi, vậy Han Kyung cũng sẽ không cần phải kháng nghị cậu luôn ảnh hưởng tới cậu ta cùng Lee Donghae nữa, được không?” Không chút che giấu nói ra khát vọng của hắn với Jaejoong, ngay cả trong mắt hắn cũng tràn ngập dục vọng với cậu.

“Sao anh lúc nào cũng động dục vậy, thật là biến thái…” Nhận nụ hôn của Yunho, Jaejoong nhíu mày.

“Chỉ với cậu thôi… Không tin cậu có thể đi hỏi Junsu, tôi chưa từng không khống chế như vậy.” Cười nói lời chọc giận người, thói xấu của Yunho hoàn toàn triển lộ.

“Anh cố ý à…” Biết rõ cậu khó chịu với quan hệ của hắn và Junsu, còn nói như vậy, rõ ràng là muốn chọc giận cậu mà!

“Cậu cứ nghĩ vậy đi… Trở về cùng tôi, được không…”

Trước một Yunho làm nũng cùng vô lại, phản ứng của Jaejoong, chỉ là xấu hổ trầm mặc.
Bình Luận (0)
Comment