Eduardo đích thực là cùng Mark đi ăn ở nhà hàng gã chọn, đó là nơi Mark chọn sau khi thống kê đầy đủ, cho rằng đây là nhà hàng lân cận được hoan nghênh nhất, hợp khẩu vị của họ, hơn nữa, quả thật Mark chọn suất cho cặp đôi.
Eduardo cũng không có trì độn như Mark, cậu có thể nhìn ra mấy vị khách hàng đang nhìn trộm bọn họ, chắc chắn là nhân viên của Mark, hoặc là nhận ra Mark. Nhưng cũng có chút mơ hồ, cô nương bán hàng với Mark nói “Anh trông rất quen, nhưng tôi thật không nhớ ra anh là ai”, rõ ràng đã không nhớ, vì sao lại cứ cho rằng hai bọn họ cần gọi suất đôi.
Đây là loại cô nương dùng Facebook hằng ngày, phương diện yêu đương thì phong phú, nhưng mà khi nhìn thấy cái bản mặt in trên trang đầu
(Mark nhà chúng ta) lại không nhận ra, thật mẫn cảm đến vô cùng, cùng lúc lại trì độn tới buồn cười.
Cô vỗ vỗ vai Eduardo, dùng khẩu khí “Tôi hiểu” nói, “Tôi tuy không đọc được suy nghĩ người khác, nhưng mỗi lần bạn trai đoán sai trong lòng tôi đang nghĩ gì, hoặc đưa tôi cái gì sai, tóm lại là những lúc làm tôi tức giận, biểu tình của tôi giống hệt cậu, cho nên tôi đề cử suất cho cặp đôi, tin tôi đi, tuyệt đối có tác dụng.”
Bổ sung một câu, lời nói rối tung như mớ bòng bong.
Eduardo cũng không ngại nhìn cô, “Biểu tình của tôi giờ mang ý là, tôi tuyệt đối không muốn ăn suất cho cặp đôi.”
“A, vậy hai người không phải một đôi?” Cô bán hàng thật tự nhiên nhún vai, “Tôi với mỗi cặp đôi đang giận nhau đều nói vậy, nhưng phần lớn sau đó nhận được nhiều tiền boa hơn, thật tiếc đã đoán sai, các cậu không phải một đôi, xem ra hy vọng được nhiều tiền boa đi tong rồi.”
Mark đặt tay trên bàn, ngón tay gõ gõ, tựa như một khắc không mở máy tính liền nhàn phát rồ, phi thường lưu loát nói tiếp: “Bây giờ chưa phải.”
“Hô, ông anh, vậy chúc anh may mắn a.”
Eduardo hơi mệt mỏi nói: “Tôi cho 100 đô tiền boa, xin cô mau dừng lại.”
“Thật xin lỗi, tôi đi gọi món cho các anh.” Cô nàng thè lưỡi, lướt đi.
Eduardo nhẹ nhàng thở ra, tình cảnh này khiến cậu nhớ lại khi còn ở Harvard, nhiều người cũng cho rằng Eduardo và Mark là một đôi. Chính là khi ở Harvard, nếu gặp tình huống thế này, Eduardo sẽ thấy xấu hổ, cũng có chút mừng thầm, lại thêm ít uể oải, mà hiện tại, tâm tình của cậu còn phức tạp hơn.
“Trực giác của tôi luôn rất chuẩn.”Mark nói
Eduardo đã quen với kiểu nói nhảy cóc này của Mark, cậu lục lọi trong đầu một chút, liền nghĩ tới: “Ý anh là lúc trên thuyền, anh cho rằng chúng ta chia tay?”
“Chứ còn gì nữa.” Mark nâng cằm, hướng về phía cô bán hàng khi nãy, “Mọi người cũng cho là như thế.”
“Mark, tôi nghĩ vấn đề này chúng ta đã nói qua.” Eduardo nói, “Cũng không phải mọi người, chỉ có cô ta.”
“Cùng với mấy bạn học ngày xưa, đều nghĩ vậy hết.” Mark phi thường tự nhiên đón nhận những lời này.
Eduardo nhướng mi, “Anh nhớ ra?”
“A… Cứ thuận miệng liền nói ra.” Mark cắn cắn môi dưới, cũng có chút hoang mang.
“Đây là việc tốt, bác sĩ cũng đã nói.” Eduardo vui mừng nhìn gã, cùng với môi dưới đang bị gã cắn, quả thực không dời nổi tầm mắt.
Eduardo kiên định đem ánh mắt chuyển tới trên mặt bàn, ngữ khí nghiêm túc, “Nhưng mà, mặc kệ quan hệ trước kia của chúng ta là thế nào, cũng đã qua rồi, tôi tới đây, chỉ vì bệnh của anh.”
Mark: “Như vậy suất đồ ăn cho cặp đôi chính là bắt đầu hoàn hảo.”
Eduardo dở khóc dở cười, cậu thở dài, “Mark, đừng như vậy.”
Đừng làm cho cậu hy vọng thêm nữa.
Cậu thấp giọng: “Tôi định di dân, ở luôn Singapore, bỏ quốc tịch Mỹ…”
Mark nhanh chóng ngắt lời cậu: “Như vậy, cậu sẽ không thể đặt chân lên đất Mỹ nữa.” Eduardo có thể bị cho là trốn thuế, dù sao cổ phần của cậu ở Facebook mang tới cho cậu không ít tiền, với luật di dân của Mỹ, cậu sẽ bị cấm nhập cảnh.
“Đúng là thế.” Eduardo cũng không để ý điều đó, cậu nói với Mark: “Anh vừa nói đó Mark, đây là một khởi đầu hoản hảo, buông tha tôi đi, tôi không thể hận anh, anh xem, tôi cũng chẳng có cách nào mặc kệ anh, nhưng chúng ta là không có khả năng… Mark, chúng ta có thể khôi phục quan hệ bạn học, dịp lễ ngày nghỉ thì gửi bưu kiện chúc mừng, nhưng chắc sẽ không gặp lại – có lẽ là một hai lần.”
“Không…” Mark trầm mặc thật lâu, mà biểu tình, biết hình dung như thế nào đây… Đại khái như khi bị Eduardo đập máy tính vậy, sau đó gã nói: “Ở lại Mỹ đi, tôi cần em.”
“Anh vĩnh viễn không cần tôi, chờ sau khi anh hồi phục trí nhớ.” Eduardo lại nhắc tới trí nhớ của Mark.
Mark mở mồm muốn nói, nhưng mà nhân viên đã đem đồ ăn bưng lên, “Xin mời thưởng thức.”
Eduardo: “Ăn cái gì đi.”
Mark máy móc lấy dĩa chọc chọc, trong đầu gã lại hiện lên một đoạn ngắn giống như từng quen, đó là vài đoạn trí nhớ vụn vặt của gã, sau khi Eduardo nói ra lời kia, đoạn trí nhớ ấy liền vụt xuất hiện, gã mặc kệ. Eduardo sai lầm rồi, cho dù gã suy nghĩ những gì – tuy rằng không phải tất cả, gã vẫn cho là mình cần Eduardo, gã nghe thấy Eduardo nói sẽ không quay lại Mỹ, khi nói họ sẽ không còn gặp lại, gã tựa hồ như rơi xuống nước, cảm giác không thể hô hấp.
Gã nghĩ muốn nói cho Eduardo, muốn nói điều gì đó, nhưng gã không thể nói thành lời, bởi vì gã phát hiện mình từng tổn thương Eduardo thật sâu, chỉ qua tin tức, vẫn không tường tận bằng những gì trong đầu mình.
Eduardo đưa lưng về phía gã, Eduardo bộ dáng ướt đẫm, Eduardo phá máy tính của gã, mà trông như sắp khóc…
Khi trước gã không phản ứng lại lời Eduardo, vì gã chưa nhận ra mình là tên khốn, hiện tại gã không nói, là vì gã phát hiện hóa ra mình lại khốn nạn như vậy. Gã nhớ lại lời Poe cùng Kye từng nói, hiểu vì sao theo bản năng cho rằng Eduardo là ex của gã, gã nghĩ rằng Eduardo không yên lòng, vì nghĩ rằng khi mình khôi phục trí nhớ, sẽ khôi phục cái sự “ASSHOLE” đó….
Quá nhiều chuyện tắc lại, cùng những cảm xúc tình cảm linh tinh, bao nhiêu thứ xa lạ khiến máy chủ của Mark quá tải, gã bị chết máy, không thể tiếp tục vận hành, cuối cùng gã trầm mặc ăn hết bữa cơm với Eduardo, mà thậm chí không thể nói ra lời trong lòng mình: bất cứ lúc nào, tôi cũng cần em.
*
Sau khi quay về công ty, Mark tìm Dustin, máy chủ đã khởi động lại, gã cần tìm một trình tự viên để cùng thảo luận.
Dustin vừa nhìn thấy mặt gã, liền hoảng sợ lùi lại mấy bước, “Không… Không cần là tao…!”
Mark mặt khinh bỉ.
“Mày vừa coi khinh tao? Tao ghét mày.” Dustin, “Lại có chuyện gì?”
“Tao nghĩ về một việc…” Mark nói, “Chủ yếu là về vụ kiện.”
“Vụ ly hôn ý á?” Dustin giật mình.
Mark gật đầu, “Wardo nói, cậu ấy định di dân tới Singapore, không bao giờ… trở lại Mỹ nữa, tao liền nghĩ. Có cách nào, làm cậu ấy bỏ kế hoạch kia, hơn nữa chấp nhận tao?”
“Đến, mày xem, ở đây có bài post… Là về bọn mày đó, trong có nhắc… Mày xem comment này, xem,” Dustin vẻ mặt bi thương “Có thấy không, bốn đầu sỏ, chỉ có tao không phải Gay hơn nữa lại không có đối tượng! Bọn nhân viên cười nhạo tao, mày lại còn nhờ tao làm cố vấn tình cảm, mày đi tìm Chris đi được không!”
Mark hợp tình hợp lý nói: “Nó có chính sự phải làm.”
“Chằng lẽ tao không có!” Dustin phát rồ, “Ghét mày! Báo cáo đi, mày nhớ được bao nhiêu?”
“Không nhiều lắm, nhưng cũng không ít, gọi cho người nhà của tao, bảo họ không cần tới.”
“Vì cái gì?”
“Vì tao không sao.”
“Mày là loại người gì vậy…” Dustin tận lực bình tĩnh giải thích, “Vẫn là nên cùng người nhà mày gặp một lần.”
Mark suy nghĩ, “OK, nếu mày cứ muốn.”
Dustin: “…”
Mark: “Tao không nhớ… Eduardo có gặp qua người nhà tao chưa?”
“Chưa”, Dustin nhún vai, “Nhưng có nói chuyện qua điệ thoại, người nhà mày cũng thật thích cậu ấy, vì vụ kiện kia mà mẹ mày giận mày.”
“Tốt, nói tiếp đi, kế hoạch của mày, đưa ra đây.” Mark nói.
“…” Dustin: “Mark, loại chuyện này mày phải tự làm.”
Mark đứng lên.
Dustin: “Mày đi đâu?”
Mark ngón tay chỉ chỉ ra sau: “Tao về lấy kiếm.”
“Đừng!” Dustin ôm thắt lưng Mark: “Để tao nghĩ….”
Mark hất tay hắn ra, ngồi xuống: “Vậy mày nghĩ đi.”
Dustin mặt đau khổ nhìn gã, “Eduardo số thật là đen mà…”
Mark: “Đây không phải ý kiến.”
“Tao giúp mày, mày phải hứa với tao đừng khiến cậu ấy đau lòng nữa.” Dustin hít sau một hơi: “Tao nói cho mà nghe, nếu Eduardo vẫn là của ngày xưa, như vậy cậu ấy không thể thực sự cự tuyệt mày, nên đề xuất của tao là: say love.”