1 Cm Ánh Dương

Chương 17

Tuyệt đối không thể lại gần hơn.

Quý Thành Dương cảm thấy cảm xúc lẫn trạng thái của cả cơ thể đều cực kỳ tồi tệ, tồi tệ vô cùng.

Tất cả mọi kế hoạch đều đã bị lật đổ, cảm giác nôn nóng không thể xác định ấy đã khiến anh thực hiện một việc mà anh chưa từng nghĩ mình sẽ làm trong trạng thái bất ổn nhất của bản thân. Anh đã suy nghĩ thu xếp ổn thỏa hết thảy mọi chuyện từ lâu, sau khi đăng ký thi xong, anh sẽ cùng cô đi dạo trong sân trường, anh không mảy may nghi ngờ chuyện Kỷ Ức có đủ khả năng để thi đỗ vào ngôi trường ấy. Thậm chí ngay khi cô nói muốn đăng ký thi Tiểu ngữ, anh đã bắt đầu liên lạc với người bạn đang làm giáo viên ở trường này… Anh đang lập kế hoạch cho cuộc sống tương lai của cô theo thói quen của bản thân.

Vội vã, dùng tất cả khả năng và quan hệ mà anh có để toàn tâm toàn ý thu xếp những chuyện này…

Nhưng anh không dám nói với cô rằng, tuần sau anh sẽ phải rời khỏi Trung Quốc.

Điểm đến là Afghanistan.

Liên quân Anh – Mỹ đã phát động “hành động tập kích” đối với Afghanistan, đồng thời cũng bắt đầu tra xét khu vực vùng núi phía Đông Nam Afghanistan. Tính đến nay, trong giới truyền thông người Hoa mới chỉ có phía Hồng Kông là đã vào được vùng chiến sự. Anh cần chuyển công tác, phải tìm thời cơ, hoặc từ bỏ công việc hiện tại để gia nhập những hãng truyền thông có thể vào được.

Thế nhưng bây giờ, ngay lúc này, tại nơi đây, điều đầu tiên mà anh cần phải giải quyết chính là vấn đề tình cảm cá nhân của bản thân.

Dưới ánh đèn hiên, Quý Thành Dương đeo chiếc kính gọng vàng, ánh mắt họ chạm vào nhau. Mắt Kỷ Ức đỏ hoe, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Cô không dám cử động mà chỉ nhìn Quý Thành Dương qua tấm mắt kính mỏng.

Sự động chạm trong mấy giây vừa rồi cứ như chỉ là ảo ảnh.

Thật không thể nào tưởng tượng nổi.

Cứ như một điều cấm kị không thể nói mà cũng không được phép hỏi.

Anh có thể trông thấy vết thương trên cổ tay cô, thời điểm ấy hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra, anh muốn xử lý thỏa đáng hết thảy mọi việc, nhưng lại quên mất điểm này. Hôm ấy, trong bóng tối, anh hỏi vết thương trên tay có nghiêm trọng không, Kỷ Ức trả lời rằng “Không đến nỗi quá đau”. Vậy mà ba tháng trôi qua, tuy máu tụ đã tan, nhưng vẫn để lại một vết sẹo dài thế này.

Anh có thể nhìn thấy những quả bom rơi xuống đập tan mọi thứ ngay trước mặt, vẫn có thể tiếp tục xông lên chẳng hề chùn bước, sẽ là người đầu tiên cùng với ống kính trông thấy tình hình chiến tranh tàn khốc thê thảm. Thế nhưng, anh không muốn bất kỳ một dấu vết không tốt nào lưu lại trên người Kỷ Ức. Đó là một điều phi lý, chẳng có ai là chưa từng ấm ức, chẳng có ai suốt đời được hạnh phúc bình yên như ý. Thất bại cũng chỉ có vài loại, phải trải qua mới học được cách ứng phó, đó cũng chỉ là chuyến sớm muộn mà thôi.

Sớm muộn mà thôi.

Nhưng đạo lý với tình cảm lúc nào cũng trái ngược nhau, cảm giác này thật quá ảo diệu, quá giày vò.

“Anh xin lỗi, Tây Tây.” Anh nén giọng mình trong cổ họng quá lâu, nén đến mức đã hơi khàn.

Giọng anh khàn khàn, chiều chuộng, nhưng cũng rất dịu dàng.

Trái tim Kỷ Ức đập thình thịch, cô nhìn anh chăm chăm.

Anh sẽ nói gì? Rằng thực ra khi nãy anh chỉ là nhất thời kích động…?

“Lúc nãy anh hơi kích động.” Quý Thành Dương cứ như biết đọc nội tâm người khác, anh lặp lại đúng theo đáp án tồi tệ nhất mà Kỷ Ức thầm dự đoán. Kỷ Ức không dám lên tiếng, nước mắt vẫn đong đầy trong mắt, cảm giác như sắp sửa trào ra. Cô không dám chớp mắt, chỉ sợ sẽ làm cho nước mắt rơi xuống: “Em biết.”

Giọng cô rất nhỏ.

Quý Thành Dương quan sát sắc mặt của Kỷ Ức, biết cô đã hiểu lầm ý của anh. Anh giải phóng toàn bộ những cảm giác đã kiềm chế bấy nhiêu lâu trong lồng ngực, rồi khẽ thở hắt ra một hơi, sau đó anh buông một tay đang nắm lấy vai Kỷ Ức ra.

Anh gỡ kính xuống, dùng gương mặt chân thực nhất của mình để đối diện với cô: “Anh nói kích động là bởi vì em vẫn còn quá nhỏ. Anh muốn đợi em đủ trưởng thành, đợi đến khi em thật sự biết rằng em mong có một tình cảm như thế nào.”

Có thể, cô sẽ phù hợp với những thanh niên trẻ, sức sống căng tràn, gần độ tuổi của cô.

Đến khi cô hai mươi tuổi thì anh đã gần ba mươi. Anh chứng kiến quá nhiều sinh tử, trái tim đã già nua cằn cỗi như một người ngoại tứ tuần. Thế nhưng lúc đó cô mới chỉ vừa hai mươi… Cũng bằng với tuổi anh khi họ gặp nhau lần thứ hai, anh đến đưa cô đi biểu diễn.

Một Quý Thành Dương năm hai mươi tuổi, cuộc sống mới chỉ vừa bắt đầu, có quá nhiều suy nghĩ, và cũng có thể từ bỏ rất nhiều thứ chẳng mấy quan trọng.

Mấy năm nữa khi Kỷ Ức hai mươi tuổi, tất sẽ giống như vậy thôi.

“Chúng ta giao ước với nhau nhé!” Phần lí trí còn lại cuối cùng trong Quý Thành Dương đã trói anh lại thật chặt. Anh không thể dùng tình cảm của một người trưởng thành để trói buộc Kỷ Ức: “Sau hai năm nữa, nếu như em thật sự đồng ý đón nhận anh, thì anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm cho hành động của mình khi nãy.”

Kỷ Ức kinh ngạc nhìn anh, không thể nào tin nổi.

Trong tim cô cháy bùng lên một ngọn lửa, thiêu đốt khiến huyết mạch trong cơ thể cũng trào dâng cuồn cuộn.

“Là bởi vì… phải chịu trách nhiệm ư?” Kỷ Ức vẫn băn khoăn day dứt mãi về ý nghĩa của từng từ trong câu cuối cùng mà anh nói.

“Không phải, em đừng xuyên tạc ý của anh.” Anh cười.

Chẳng mấy khi cô nổi tính khí của các cô bé con, cứ so đo mãi về cách dùng từ của anh bằng giọng nói vẫn còn đầy âm mũi nặng nề: “Anh vì lúc nãy, anh… ừm… nên anh mới nói vậy à?” Cô muốn hỏi, gặng hỏi anh như những nhân vật nữ chính trong phim truyền hình rằng, có phải vì khi nãy anh kích động hôn cô nên mới nói rằng sẽ chịu trách nhiệm không?

Hay là bởi vì… anh cũng thích em?

Làm sao có thể hỏi được thành lời, trước khi bước qua cánh cửa này, thậm chí có muốn nghĩ đến những chuyện đó, cô cũng phải chọn lúc đêm khuya thanh vắng, đã chui vào trong chăn mới dám nghĩ. Mỗi một lần trò chuyện, mỗi một lần nắm tay, và cả những lần ôm nhau đều có những ý nghĩa, lý do riêng, khiến cô không dám nghĩ nhiều. Bởi vì họ quen nhau quá sớm, anh là chú út Quý của cô.

Nhưng vừa nãy, cô không tìm được bất kỳ một ý nghĩa, một lý do nào, không có lý do, cho nên cô hỗn loạn.

Trời xoay đất chuyển, hoa nở rộ trong lòng khiến cô không dám tin, không biết phải dùng từ gì để hình dung tâm trạng của mình lúc này. Cô chỉ có thể dốc hết sức liều lĩnh gặng hỏi anh trong tâm trạng rối bời lúc này rằng, cái “chịu trách nhiệm” mà anh nói là gì?

Quý Thành Dương rất ít khi thấy cô thế này nên cảm thấy vô cùng thú vị.

Tầng dưới có người đang chơi đàn, nghe có vẻ không được trơn tru cho lắm, có lẽ là một đứa trẻ đang tập.

Tiếng đàn bỗng nhiên im bặt, rồi bắt đầu lại từ đầu.

Quý Thành Dương nhớ tới năm mình rời khỏi ngôi làng nhỏ nằm sâu trong núi ở vùng Tứ Xuyên để đến Bắc Kinh và phản ứng khi lần đầu tiên nhìn thấy đàn piano. Lúc đầu khi mới chơi đàn anh cũng có cảm giác giống như thế này.

Quãng thời gian niên thiếu ấy đã quá xa vời, năm anh đạt giải thì cô thậm chí vẫn chưa ra đời.

“Lúc anh lên tám tuổi đã giành được giải quán quân trong cuộc thi đàn piano thành phố, khi đó em vẫn chưa được sinh ra. Năm anh vào đại học, em mới lên lớp bốn. Tây Tây, chúng mình cách nhau rất nhiều năm.” Quý Thành Dương nói với cô, “Với tư cách là một người đàn ông trưởng thành, anh bắt buộc phải đợi em lớn, rồi mới có thể bắt đầu một tình cảm bình đẳng được. Đến khi nào em cảm thấy, tình cảm em dành cho anh quả thực là tình yêu chứ không phải là dựa dẫm thì hãy nói cho anh hay, hoặc em chỉ cần cho anh một dấu hiệu nào đó thật đơn giản, nói cho anh biết rằng em mong muốn điều gì.”

“Chỉ cần em muốn… là được?” Cô thậm chí đã không còn dám nhìn thẳng vào Quý Thành Dương nữa.

Tất cả mọi dũng khí đều đã được đùng để hỏi ra nghi vấn cuối cùng này.

“Chỉ cần em muốn, là được.”

Đây chính là tình yêu mà anh, Quý Thành Dương, muốn dành cho Kỷ Ức.

Tình cảm của anh, tuyệt đối không phải là toàn bộ cuộc sống, nhưng quyền lựa chọn đối với tất cả tình cảm của anh hoàn toàn thuộc về cô.

Những lời nói không hề trực tiếp, thậm chí còn mập mờ không rõ ràng này, trong ký ức của cô, chính là thời điểm mà tình cảm của cô và Quý Thành Dương chính thức bắt đầu.

Tuy rằng cô không biết ý nghĩa đằng sau mỗi từ mà Quý Thành Dương đã nói, nhưng cô có thể rất tự tin khẳng định rằng, bất kể là sau bao nhiêu năm nữa, nếu buộc phải đưa ra lựa chọn thì cô vĩnh viễn cũng chỉ có duy nhất một đáp án để trả lời.

Khi Quý Thành Dương nói hết những lời này, anh bỗng cảm thấy khó xử. Anh che miệng ho khan vài tiếng, không dám để bản thân tiếp tục lưu lại nơi đây, thế là anh đứng dậy, đeo kính rồi đi vào phòng làm việc để bản thân bận rộn chuẩn bị những đồ đạc vật dụng cần thiết.

Kỷ Ức ngồi sụp xuống đất, muốn tháo dây trên đôi giày vải của mình ra.

Từ góc độ của cô có thể trông thấy bóng dáng của Quý Thành Dương đang lục tìm tài liệu trong phòng làm việc. Cô đưa tay lên chạm vào môi mình theo phản xạ mà bỗng nhiên đỏ mặt. Đó chính là kiểu mặt đỏ bừng triệt để, không thể nào che giấu được.

Kỷ Ức cúi đầu, nhanh chóng tháo dây giày và thay đôi dép đi trong nhà, thứ duy nhất thuộc về cô trong ngôi nhà này.

Cô bỗng thấy rất vui, muốn được ăn thật nhiều món ngon như rau cải, gan xào, dạ dày chiên… Cô cảm thấy mình đang đói meo mốc, muốn được ăn một bữa thật no, sau đó bắt đầu nỗ lực phấn đấu. Bây giờ đã là tháng Năm rồi, sắp đếm ngược đến ngày thi đại học rồi, không vào được ngành Tiểu ngữ cũng chẳng sao, cô vẫn phải thi đạt hạng nhất toàn khối và vào trường tốt nhất.

Cô muốn vào đài truyền hình, hoặc tòa soạn báo. Cô muốn trở thành một phóng viên giống như anh.

Cô muốn khi chính thức ở bên anh, bất kỳ ai mỗi khi nhắc đến bạn gái của Quý Thành Dương, đều sẽ cảm thấy hai người họ yêu nhau là chuyện đương nhiên. Kỷ Ức nhất định sẽ trở thành bạn gái của Quý Thành Dương, một cô bạn gái ưu tú nhất.

Về tình hình đi đăng ký hôm ấy, Quý Thành Dương cũng chỉ hỏi vài câu, khi có được câu trả lời cũng không nói thêm gì nhiều. Anh chỉ nói với Kỷ Ức rằng, tuy việc trừ điểm xử phạt bị ghi trong hồ sơ học bạ sẽ ảnh hưởng đến việc đăng ký kỳ thi chiêu sinh sớm này, nhưng nếu không xảy ra bất kỳ tình huống vi phạm quy định nào của nhà trường thì chuyện đó sẽ không ảnh hưởng đến việc thi đại học của cô.

Đây là giao ước bằng lời giữa anh và người ân sư năm xưa, hiện đang là hiệu trưởng trường Phụ Trung.

Một tuần sau, Quý Thành Dương rời khỏi Bắc Kinh.

Anh đi vào buổi tối ngay trước hôm sinh nhật mình. Tối hôm ấy, sau khi kết thúc buổi tự học tối, Kỷ Ức cầm điện thoại chạy ra ngoài sân bóng rổ để gọi cho anh, cô định đợi qua mười hai giờ sẽ là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật anh. Thế nhưng rõ ràng lúc đấy Quý Thành Dương đang ở trên máy bay, nên điện thoại sẽ phải tắt máy.

Thế nên, cô đành phải chúc mừng trước hai tiếng.

Khi đường dây được kết nối, cô nghe thấy giọng phát thanh rất riêng chỉ có ở sân bay đang dịu dàng giục mọi người nhanh chóng hoàn thành thủ tục để lên đường rời khỏi thành phố này. “Anh đã làm xong hết mọi thủ tục rồi.” Quý Thành Dương vừa nhấc máy lên là đã nói, “Anh đang ngồi uống cà phê ở, ừm, khu vực nghỉ ngơi tạm thời. Bên cạnh có hai người đàn ông trung niên và một cô gái trẻ có mang theo con nhỏ.”

Cô có thể dễ dàng hình dung ra khung cảnh ấy, khung cảnh mà anh đang ở.

“Vâng.” Kỷ Ức nhìn ra xung quanh, “Em đang ngồi trong sân bóng rổ ở trường.”

“Cái sân bóng rổ không có đèn ư?”

Cô cười: “Bây giờ đã có đèn rồi, nhưng đến tối thì phải tắt.”

“Ừm.” Quý Thành Dương quá đỗi quen thuộc mọi bố cục của trường như lòng bàn tay, “Em tuyệt đối không được đi về phía bên phải sân bóng nhé, bên ấy có rất nhiều con đường nhỏ dẫn đến phòng thí nghiệm, nhà ăn… Em đi vào đó dễ làm kinh động các đôi uyên ương lắm đấy.”

Kỷ Ức cười, cô ngồi một mình dưới giá rổ, nhặt một viên đá hơi dẹt và gạch lên khoảng đất bùn trong sân.

Chẳng cần phải đi vào những con đường nhỏ làm gì, cách chỗ cô không xa cũng có hai đôi tình nhân. Hầu hết những người trở về kí túc xá đã đi ngang qua hết, chỉ còn sót lại những cặp đang yêu, gió mát trăng thanh, cây rung xào xạc, chỉ cần vào một chỗ hơi tối là có thể hôn nhau rồi… Kỷ Ức thật sự không dám ngẩng đầu lên quan sát họ.

Cô vùi đầu vào giữa hai đầu gối, cúi xuống nhìn mặt đất.

Cô chăm chú nói chuyện với anh, viên đá trong tay chỉ vẽ bừa mấy nét chẳng theo quy tắc ý đồ gì trên mặt đất.

Bỗng nhiên, từ phía sau có một cánh tay vươn tới giật mất điện thoại của Kỷ Ức, khiến cô giật bắn người, phản xạ đầu tiên là đòi điện thoại lại. Noãn Noãn vô cùng hớn hở: “Không những không về kí túc xá ngủ mà lại ngồi ở nơi này để gọi điện thoại, tuyệt đối có vấn đề nha!” Noãn Noãn vốn chỉ định đùa, nào ngờ Kỷ Ức lại thật sự cuống cuồng đi giành điện thoại với mình. Phản xạ đầu tiên của Kỷ Ức là nhìn vào màn hình di động, cuộc gọi đã kết thúc, may quá may quá… “Ai thế?” Quý Noãn Noãn cúi xuống ghé sát tới, hỏi khẽ: “Cùng lớp cậu à?”

Kỷ Ức né tránh ánh mắt tò mò của Noãn Noãn, nhét chiếc điện thoại đang nằm trong tay vào túi của váy đồng phục, nhưng vẫn siết chặt lấy nó vì lo sợ, đề phòng Noãn Noãn lại giành mất. Cũng may Noãn Noãn vốn không phải là người thích tò mò quá mức vào đời tư của người khác.

Kỷ Ức và Noãn Noãn cùng nhau đi về kí túc xá.

Các học sinh lớp Mười hai là những người tự học tối muộn nhất, họ đều vội vã trở về đánh răng rửa mặt trước giờ tắt đèn, đâu đâu cũng là người, cô không tìm được cơ hội để gọi lại cho anh. Đến khi đã vệ sinh sạch sẽ xong, nằm lên giường thì đã quá giờ anh phải lên máy bay từ lâu.

Afghanistan, Taliban, 11 tháng 9.

Lúc đầu, khi cô từ New Zealand trở về và nghe được tin về vụ thảm họa 11 tháng 9 tại sân bay, liền bất chấp tất cả để đi tìm Vương Hạo Nhiên rồi liên lạc với anh lúc này đang ở tít tận bên Mỹ. Khi ấy chỉ cần biết anh vẫn an toàn là cô liền cảm thấy mọi tai nạn thảm họa đều đã qua, nhưng cô lại không thể dự đoán được rằng, cũng chính vì vụ tấn công khủng bố ấy mà một năm sau, anh lại đến một đất nước còn nguy hiểm hơn.



Kỷ Ức trằn trọc mãi không ngủ được, cô bỗng nhớ ra một vấn đề rất nghiêm trọng, lúc nãy nói chuyện điện thoại với anh một lúc lâu như thế mà cô không hề nói “Chúc mừng sinh nhật”. Bởi hối tiếc nên cô càng không ngủ nổi, thế là ngồi bật dậy luôn. Sắp đến ngày thi đại học, mà trong phòng lại toàn là học sinh lớp Thực nghiệm theo khối tự nhiên, bọn họ thật sự có áp lực cao hơn khối xã hội. Vì thế mà trong phòng có tổng cộng mười hai người, nhưng ngoài cô ra, tất cả mọi người đêm nào cũng ủ chăn chiếu đèn pin để bế quan tu luyện.

Cô ngồi dậy khiến cả chiếc giường tầng khẽ rung lên.

Bạn giường trên thò đầu ra khỏi tấm chăn mỏng, dùng đôi mắt đầy đố kị nhìn cô: “Này bạn có đề thi Toán đơn giản hơn chúng tôi kia, bạn chưa ngủ có phải vì đang nhớ bạn trai không?” Ân Tình Tình tuyệt đối là mẫu người nói thẳng điển hình, Tình Tình vừa nói xong thì tất cả mọi người liền lần lượt chui ra khỏi chăn, oán trách ông trời không công bằng.

Ánh đèn pin lay động, chiếu vào Kỷ Ức đầy ghen tị. Những lời thì thầm, những tiếng cười khẽ, những câu trêu đùa khiến thế giới nho nhỏ trong kí túc xá giữa đêm khuya bỗng chốc trở nên cực kỳ vui vẻ, ấm áp dưới ánh trăng và ánh đèn.

Kỷ Ức bị mười mấy cái đèn pin chiếu vào mặt khiến dở khóc dở cười, cô kéo chiếc chăn mỏng trùm kín đầu, thuận tiện ném lại một câu: “Nói thật lòng, đúng là tớ đang nhớ bạn trai đấy…”

Sau một thoáng yên tĩnh, những tiếng đùa bỡn ồn ào lại lập tức nổi lên, náo nhiệt vô cùng.

Cô trùm kín chăn, không trả lời các bạn nữa.

Cô thật sự đang nhớ anh.

Vừa mới từ biệt đã bắt đầu nhớ mong.

Trung tuần tháng Sáu, bắt đầu điền nguyện vọng.

Tất cả mọi người xung quanh đều đang bàn luận về chuyện này, để tránh việc cạnh tranh giữa các học sinh cùng lớp, các thầy cô giáo còn phải phụ trách tổ chức họp phụ huynh để cân đối. Ví dụ như học sinh đăng ký Đại học Sư phạm Thủ đô quá đông thì cần phải khuyên giải phụ huynh thay đổi sang các trường khác… Đăng ký nguyện vọng của Kỷ Ức rất đơn giản, chỉ có một trường một chuyên ngành.

Khi thống nhất các bản đăng ký nguyện vọng, vì cô giáo không thể kiểm kê hết được nên nhờ Kỷ Ức giúp các bạn kiểm tra lại các bản đăng ký.

Những bản nguyện vọng kín đặc chữ, từ việc nhận thẳng, đến khoa chính quy loại một, khoa chính quy loại hai, sau đó là chuyên ngành… Tất cả các mục đều được cả gia đình ngồi xuống thảo luận để đưa ra quyết định thật thận trọng. Cô không biết đã phải xóa bản đăng ký không hợp lệ và viết lại cho biết bao nhiêu người, không biết đã phải dùng bút chì viết thật cẩn thận mã số trường và mã số chuyên ngành cho bao nhiêu người.

Nhưng khi đi đến chỗ của Triệu Tiểu Dĩnh thì cô bạn lại che kín tờ đăng ký nguyện vọng đại học của mình lại.

Kỷ Ức tuy lấy làm lạ nhưng cũng không tò mò.

Sự nghi vấn này mãi đến ngày mùng Mười tháng Bảy, khi cô và Noãn Noãn đi ăn mừng kỳ thi đại học đã kết thúc hoàn mỹ, Quý Noãn Noãn mới giải đáp cho cô hay: “Tớ nghe dì giúp việc nhà tớ kể, Triệu Tiểu Dĩnh hai lần thi thử đều chỉ được ba trăm điểm, chẳng hy vọng vào được trường nào. Thế nên mẹ Tiểu Dĩnh đi tìm người cha khốn kiếp của bạn ấy, định để bạn ấy vào học tại trường dành cho con em quân nhân ở Nam Kinh.”

Thảo nào, cậu ấy lại che tờ đăng ký nguyện vọng đi, có lẽ vì cũng giống Kỷ Ức, chẳng điền trường nào.

Mẹ Triệu Tiểu Dĩnh cực kỳ oán hận với việc bị bỏ rơi, thế nhưng lại chịu cúi đầu vì tương lai của con gái… Kỷ Ức cắn ống hút cắm trong cốc đồ uống bằng thủy tinh, nghĩ, hầu hết tình yêu của cha mẹ đối với con cái đều không hề có nguyên tắc, những thứ như lòng tự tôn khi đem so với tương lai của con đều chẳng đáng gì.

Hai cô bé ngồi trong quán cà phê RBT bên cạnh quảng trường Đông Phương, vừa uống nước vừa nhìn ra bên ngoài qua cửa kính. Khu căn hộ cũ nằm ở trong ngõ đối diện chính là nhà của Tiêu Tuấn và ba mẹ anh ta. Bởi vì chỗ này rất gần với nhà Tiêu Tuấn, nên gần như đã trở thành phòng ăn của Quý Noãn Noãn, mấy nhân viên phục vụ đều quen biết cô.

“Sau này kết hôn rồi không được ăn uống kiểu này nữa đâu đấy, ngoan ngoãn đi chợ học cách mua thịt bò, ớt xanh rồi về nhà tự nấu. Chỉ có mấy lát thịt bò, vài miếng ớt xanh rắc thêm ít tiêu đen ăn cùng cơm trắng, đâu có đáng ngần này tiền.” Tiêu Tuấn tuy trêu chọc Noãn Noãn vì ăn những thứ không những không ngon còn chẳng thiết thực như thế này, mặt khác vẫn rút tiền ra thanh toán. Quý Noãn Noãn cầm chiếc dĩa màu trắng bạc, vừa ăn vừa lúng túng tố cáo: “Món này cũng được tính là đồ ăn nhanh rồi, nếu không phải lúc nào anh cũng muốn trả tiền thì em nhất định sẽ dẫn anh đi ăn thứ ngon hơn.”

Tiêu Tuấn cười: “Để vợ trả tiền à? Chuyện này anh chịu không làm được.”

Họ ăn xong bữa trưa liền theo Tiêu Tuấn qua đường, men theo con ngõ nhỏ để đi vào bên trong. Tòa nhà cũ không có cửa, trên góc tường còn dán đầy những tờ quảng cáo, hầu hết đều là “Sửa chữa” hoặc “Thông tắc bể phốt”.

“Nhà anh hơi nhỏ, hai người đừng chê nhé.” Tiêu Tuấn đi đến tầng ba thì dừng lại và rút chiếc chìa khóa màu đồng trong túi áo ra, “Khu vực này đẹp mà nhà lại cũ, gia đình anh đang đợi họ đền bù để chuyển đi nơi khác.”

Quý Noãn Noãn ôm lấy hông Tiêu Tuấn từ phía sau: “Em bảo anh nhé, sau này kết hôn, em không muốn ở cùng với ba mẹ anh đâu, ở gần cũng được, nhưng không thể ở cùng nhau.”

Tiêu Tuấn cười: “Dù em có muốn sống chung thì anh e ba mẹ cũng chẳng chịu nổi em đâu.”

Khi mở cửa ra, Kỷ Ức mới hiểu “nhà nhỏ” mà Tiêu Tuấn nói nghĩa là thế nào.

Chỉ có đúng một lối đi, phòng vệ sinh và bếp liền kề nhau, sau đó là một căn phòng bên trong.

Trên lối đi có một chiếc giường lò xo, chính là nơi Tiêu Tuấn vẫn ngủ mỗi ngày.

Phòng của Noãn Noãn có diện tích bằng cả căn hộ này, trong phòng còn được ngăn đôi ra để làm khu vực học riêng và khu vực để ngủ riêng, thậm chí còn bày rất nhiều đồ lưu niệm mà Noãn Noãn mang về sau mỗi chuyến du lịch từ nhỏ đến lớn. Tiêu Tuấn vào bếp lấy coca đưa cho Kỷ Ức nhưng cô lắc đầu, chỉ xin một cốc nước trắng. Anh bật ti vi và mở cửa ban công, khiến cho không gian có vẻ rộng rãi hơn một chút.

Lúc đầu cô ngồi trên ghế sô pha xem ti vi, hai người họ ra ngoài ban công thì thầm tâm sự, cô có thể nghe thấy những tiếng cười nói đầy vui vẻ. Nhưng lâu dần, không nghe thấy bất cứ động tĩnh nào từ họ nữa. Cô vờ như không hề hay biết mà tiếp tục xem ti vi.

Dường như cô nghe thấy Noãn Noãn nói: “Không đâu, em không thích giường của bố mẹ anh.”

Cô càng cảm thấy không thoải mái. Cũng may hai người họ nhanh chóng rời khỏi ban công, sau khi dặn dò Kỷ Ức cứ ngồi đây xem ti vi, Tiêu Tuấn liền lôi thêm hạt dưa và khoai tây chiên ra cho cô đỡ chán. Sau đó, họ rất nhanh chóng đóng cửa phòng trong, để cô lại nơi này. Cô quá rảnh rỗi chẳng có việc gì làm nên chuyển sang kênh chuyên phát MTV để nghe nhạc.

Những ca khúc hoài cổ, Đỗ Đức Vĩ đang hát ‘Tình nhân’.

Sau đó là Thai Chính Tiêu.

Không ngờ còn có cả bài ‘Không thể nào chống cự lại được dung nhan của em’…

Cô uống quá nhiều nước nên muốn đi vệ sinh, cô đứng dậy mở cửa rất tự nhiên.

Khi cánh cửa được mở ra, cô không khỏi giật mình hoảng hốt vì cảnh tượng trước mắt. Trong hành lang không đủ ánh sáng, Quý Noãn Noãn đang ngước lên, lặng lẽ đón nhận nụ hôn từ Tiêu Tuấn, cảnh ấy giống hệt những bộ phim thanh xuân mà cô từng xem. Nghe thấy tiếng mở cửa, Noãn Noãn nghiêng đầu, lẩm nhẩm oán trách: “Tây Tây, sao cậu không lên tiếng?”

Đây là lần đầu tiên Kỷ Ức nhìn thấy một nụ hôn thật sự giữa Noãn Noãn và Tiêu Tuấn.

Không rõ tại sao, trong đầu cô bỗng chốc hiện lên những khoảnh khắc khi cô và Quý Thành Dương ở bên nhau.

Tiêu Tuấn ngược lại rất trấn tĩnh, tiếp tục ngậm lấy đôi môi Noãn Noãn và mút nhẹ đầy lưu luyến khoảng nửa giây. Noãn Noãn vừa tức vừa buồn cười, đẩy Tiêu Tuấn ra. Lúc này Tiêu Tuấn mới cười hỏi Kỷ Ức: “Em định đi vệ sinh à?”

Mặt Kỷ Ức đã đỏ bừng, cô ngượng ngùng “Ừm” một tiếng. Lúc nãy nhìn quá rõ ràng nên bây giờ không sao xóa bỏ được hình ảnh ấy ra khỏi đầu…

Cuối cùng cô quả thật không thể nào tiếp tục bình thản ở lại đây nên đỏ mặt tía tai tìm cớ bỏ về.

Sau khi thi đại học, bỗng nhiên chẳng có bất kỳ việc gì nhất định phải làm.

Không nhất thiết phải dậy sớm, không nhất thiết phải đi học, không nhất thiết phải hoàn thành bài tập, và cũng không nhất thiết phải đối phó với các kỳ thi thử lớn nhỏ. Kỷ Ức rảnh rỗi sinh nông nổi, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại tìm đến nhà của Quý Thành Dương. Trước khi đi, anh đã chuẩn bị cho cô một chùm chìa khóa để cô thích đến lúc nào cũng được. Cô vốn nghĩ rằng, anh chưa về thì cô cũng chẳng đến đây làm gì.

Căn nhà không có Quý Thành Dương, cũng chỉ là một căn nhà thôi.

Nhưng khi cô cho chìa khóa vào trong lỗ khóa và xoay thì chợt có ảo giác rằng anh sẽ bỗng nhiên xuất hiện. Quả nhiên căn nhà này vẫn rất đặc biệt, bởi vì đây là nhà của anh.

Cô mở cửa vào nhà, bên trong yên tĩnh không có bất kỳ tiếng động nào, rèm cửa cũng được kéo kín. Kỷ Ức nghĩ một căn nhà đã bị bỏ không suốt hai tháng, chắc cũng chẳng thể sạch hơn giày là bao nên không cởi giày mà đi thẳng vào bên trong, kéo rèm cửa màu xanh đậm ra.

Sau đó cô mở cửa ban công để không khí trong lành ùa vào phòng khách.

Quả nhiên, cô nhìn thấy một lớp bụi phủ trên mặt sàn. Cô đi qua từng căn phòng, cuối cùng vào phòng ngủ của anh, khi nhìn thấy lớp phủ chống bụi bọc kín giường, cô bỗng có mong muốn được gỡ nó ra.

Cuối cùng cô cũng làm như vậy thật.

Kỷ Ức nhớ đến hai năm trước, Quý Thành Dương đã từng say sưa ngủ ở đây vì quá mệt mỏi, bạn thân của anh thì nằm trên ghế sô pha phía đối diện. Hai người đàn ông không hề nghe thấy tiếng mở cửa mà cứ chìm sâu trong giấc ngủ. Lúc ấy, cô vẫn chưa dám nhìn thẳng vào anh, nên chỉ có thể tranh thủ lúc anh đã ngủ say để len lén bò lên giường, quan sát dáng vẻ khi đang nhắm mắt của anh.

Cô ngồi bên mép giường rồi len lén nằm xuống.

Áp mặt vào chiếc gối anh đã từng dùng, tuy nó có mùi bụi bặm vì đã lâu không được sử dụng, nhưng cô vẫn cảm thấy rất dễ chịu. Kỷ Ức nằm một lúc thấy tâm trạng vui vẻ liền xoay người, nhắm mắt lại định ngủ một lát ở đây. Thế nhưng cô lại rất nhanh chóng nhớ đến nụ hôn đầu của hai người trước khi anh đi, nụ hôn duy nhất giữa họ xảy ra trong tình trạng anh mất kiềm chế.

Kỷ Ức bỗng ngồi bật dậy, cô cảm thấy lồng ngực mình có một sự rung động lạ kỳ. Cô ngồi ở đó, chợt nghĩ đến tương lai xa xôi mà không mấy chân thực. Liệu cô và anh có hôn nhau một cách đầy tự nhiên, giống như cảnh mà cô đã nhìn thấy chiều nay… Kỷ Ức không ngờ tim mình lại đập thình thịch chỉ vì một suy nghĩ thoáng qua, cô vùi mặt vào gối. Quý Thành Dương, Quý Thành Dương, nỗi nhớ tích tụ trong lồng ngực chầm chậm tan ra hòa vào từng tế bào trên cơ thể, vào cả lục phủ ngũ tạng và lan ra khắp tứ chi.

Buổi tối khi cô về nhà ông nội, thím hai đang dọn đũa bát, trông thấy cô về liền rất ra dáng trưởng bối hỏi thăm quan tâm vài câu: Hỏi cô có cảm giác như thế nào về kỳ thi đại học diễn ra mấy hôm trước? Hỏi cô có phát huy tốt hơn bình thường không? Có môn nào thi không như ý không? “À, phải rồi, Tây Tây này, cháu đăng ký trường nào thế?” Khi Kỷ Ức nói là Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh, thím hai lấy làm lạ: “Sao không đăng ký Đại học Thanh Hoa?”

Cô tìm bừa một lý do để trả lời rồi giúp thím dọn dẹp.

Thím hai vẫn thấy khó hiểu, bà lẩm bẩm: “Chẳng lẽ kết quả học tập của cháu lớp Mười hai bị giảm sút à?”

Cô vẫn không nói gì mà mang bát đũa đặt vào trong chậu rửa, dì giúp việc sẽ rửa dọn. Dì giúp việc trông thấy Kỷ Ức bỗng cảm thấy xa lạ, sững lại một lát mới cười hỏi: “Tây Tây đã về đấy à?” Vì ông bà cụ đều đã già, con cái lại không thể ngày ngày kề bên, nên nhà họ Kỷ đã thuê một dì giúp việc đến chăm lo ăn uống và sinh hoạt hằng ngày của các cụ. Kỷ Ức học kỳ này ít về nhà, nên không mấy thân quen cũng là chuyện đương nhiên.

Hôm chiếu trực tiếp chương trình Quý Thành Dương tham gia ghi hình trước khi đi là ngày đi học, tối nay sẽ phát lại.

Mười một giờ tối, khi dì giúp việc lau bàn và dọn dẹp lần cuối, cô liền cầm điều khiển chuyển sang kênh đó. Trong màn hình ti vi, người dẫn chương trình ngồi trên một chiếc ghế cao, đeo micro giới thiệu từng vị khách mời. Chương trình talkshow này cô đã từng xem mấy tập, khách mời lúc nào cũng mặc vest rất trang trọng khi lên chương trình, nhưng chỉ riêng tập có Quý Thành Dương thì anh và những vị khách khác đều ăn mặc rất thoải mái, nhìn qua là biết họ không phải những tinh anh sang trọng mà là những ký giả ngoại trú thường xuyên ra nước ngoài.

Đôi mắt của Quý Thành Dương rất sáng, anh mặc áo và quần dài thể thao màu đen ngồi trên ghế sô pha, khiến người khác liên tưởng đến “ngọc thụ lâm phong”, một cụm từ rất hoa lệ nhưng cũng cực kỳ hình tượng.

“Tôi nghe nói khi anh còn đi học đã đạt quán quân cuộc thi bắn súng sinh viên toàn nước Mỹ phải không ạ?” Người dẫn chương trình nhìn anh, “Ngoài chiến trường anh có từng gặp phải tình huống cực kỳ nguy hiểm đến mức cần phải cầm súng lên để tự vệ không?”

Anh lắc đầu: “Tôi chưa từng cầm súng trên chiếc trường. Đôi khi các binh lính sẽ đưa súng cho chúng tôi, nhưng chúng tôi chỉ đồng ý mặc áo chống đạn chứ tuyệt đối không đụng đến những thứ khác.”

“Vì sao thế ạ?” Dĩ nhiên người dẫn chương trình biết rất rõ nguyên nhân đằng sau. Nhưng để khơi gợi hứng thú của người xem, nên họ lúc nào cũng phải dẫn dắt câu chuyện.

Quý Thành Dương cười: “Vào giây phút cầm súng lên, ký giả mặt trận đã không còn là ký giả và không còn được bảo vệ nữa. Đó là điều mà mọi người đều ngầm hiểu. Vậy nên, cho dù có gặp phải tình huống nguy hiểm nhất thì chúng tôi vẫn phải kiềm chế nỗi sợ hãi muốn tự vệ lại, thứ duy nhất mà chúng tôi cầm chỉ có thể là máy ảnh chứ không phải là vũ khí.”

Khi anh nói những lời này khiến mọi người cảm thấy máu trong người sục sôi, không thể chỉ rõ ra lý do vì sao, nhưng đó chính là sức hấp dẫn nhân cách rất kỳ diệu. Dì giúp việc thấy chủ đề rất có ý nghĩa nên cũng dừng tay và nhìn lên ti vi, rồi cười nói: “Cậu này đẹp trai thật đấy, thế mà bố mẹ cậu ấy cũng nỡ lòng để cậu ấy ra chiến trường suốt như vậy sao?”

Kỷ Ức cười, tiếp tục ngắm Quý Thành Dương trong ti vi.

Đây là lý tưởng, lý tưởng của anh.

Chương trình này được quay vào tháng Năm, trên màn hình là anh của hai tháng trước… Bây giờ chắc chắn anh đã không còn như thế này nữa. Trước khi thi đại học, anh gọi điện thoại đường dài cho Kỷ Ức, còn khẽ cười kể rằng mình không tìm được chỗ để nạp điện thoại: “Mấy ngày anh không cạo râu rồi đấy, anh sờ còn có cảm giác gai gai.” Quý Thành Dương khi ấy đã nói như vậy trong điện thoại, “Lần sau về anh sẽ để em sờ thử nhé.”

Lần cuối cùng Kỷ Ức quay lại trường Phụ Trung là để chụp ảnh tập thể khối mười hai.

Hai bên con đường rộng lớn đằng sau cổng chính trường Phụ Trung treo bảy, tám tấm bảng đỏ, trên đó viết tên học sinh và các trường đỗ. Trên cùng đứng vị trí thứ nhất vĩnh viễn là Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh. Đại học Bắc Kinh chiếm hết hai hàng, sau đó là hai hàng của Đại học Thanh Hoa, các bạn cùng lớp Thực nghiệm trước kia hầu hết đều có tên trong số này. Sau đó mới đến Đại học Nhân dân, Học viện Ngoại giao, Đại học Ngoại ngữ, Đại học Phúc Đán, Đại học Giao thông, Đại học Trung khoa Nam khai…

Không có nhiều người đăng ký Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh. Tên cô nằm ở vị trí thứ nhất. Cuối cùng cô cũng đã đạt được ước nguyện.

Mười năm sau, khi cô quay lại trường Phụ Trung, phát hiện trên những tấm bảng đỏ này có viết tên rất nhiều trường ở nước ngoài và Hồng Kông đặt trước Đại học Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh. Khi đó cô mới chợt bừng tỉnh hiểu rằng, không chỉ có xã hội, mà thậm chí cả phương hướng đăng ký nguyện vọng đại học của các học sinh cũng đã thay đổi. Sau mười năm, phạm vi để họ tung cánh bay cao đã ngày càng rộng hơn.

Mười năm trước khi cô thi đại học, vào thời của Quý Thành Dương, ra nước ngoài du học là một chuyện động trời.

Mười năm sau khi cô thi đại học, dường như những trường đại học trọng điểm trong nước đều không còn đáng giá nữa.

Rất nhiều bạn cùng lớp Thực nghiệm trước đây nhìn thấy cô đi qua đều cưỡng ép kéo cô lại cùng chụp ảnh với mọi người. Vị trí đứng của Kỷ Ức cũng rất kỳ ảo, bên trái là lớp trưởng, bên phải là Quý Noãn Noãn. Thầy giáo phụ trách chụp ảnh sau khi chụp liền hai tấm, liền cho mọi người giải tán để chụp lớp tiếp theo. Kỷ Ức nhìn lớp trưởng, mỉm cười: “Lúc nãy tớ không để ý xem bảng tên… Cậu vào Thanh Hoa hay Bắc Đại* thế?”

*Tên viết tắt của Đại học Bắc Kinh.

“Trường quân sự.” Lớp trưởng ngại ngần xoa mái tóc húi cua của mình: “Tớ đã đi học ở trường quân sự rồi, tớ thuộc nhóm được nhận vào trước mà!”

“Trường quân sự ư?” Lạ thật đấy.

Lớp trưởng tiếp tục cười, cậu bạn bảo Kỷ Ức đợi một lát rồi chạy đến một góc vườn hoa lấy cuốn lưu bút ra đưa cho cô: “Thiếu mỗi cậu thôi đấy!” Dứt lời, lớp trưởng còn lật mở trang trống phía sau phần Noãn Noãn đã viết: “Tớ biết hai cậu chơi thân với nhau nên cố tình để dành chỗ này cho cậu!”

Noãn Noãn cũng cười: “Phải rồi, cậu ấy đặc biệt để dành trang này cho cậu!”

Quả thật Kỷ Ức còn thấy gượng gạo hơn hai người đã từng là người yêu cũ của nhau này. Còn hai vị này thì lại quá thản nhiên…

Cô chăm chú viết một đoạn chúc phúc, đắn đo một lát liền thêm một dòng: “Lớp trưởng đại nhân trước kia của tớ, trường quân sự phân nam nữ dạy riêng đấy nhé. E là bốn năm đại học cậu sẽ phải độc thân thôi.” Lớp trưởng cười, đón lấy quyển sổ rồi thở dài, nhìn theo bóng Noãn Noãn đang nói chuyện với bạn học khác rồi chợt quay sang nói với cô: “Tớ nhìn thấy bạn trai Noãn Noãn mấy lần rồi… Tớ không tiện nói, nhưng cậu nên khuyên cô ấy, tớ cảm thấy cô ấy có tương lai rộng mở, nên tìm một người tốt hơn thế.” Bình thường khi lớp trưởng mỉm cười sẽ để lộ ra má lúm đồng tiền, thế nhưng lần này cậu ấy lại chỉ hơi nhếch khóe miệng.

Kỷ Ức khẽ ho, mập mờ đồng ý cho qua chuyện.

Nếu như chuyện chia tay chỉ cần nói ra là hai người sẽ lập tức không có chút tình cảm nào với nhau nữa, cứ như hai hệ thống đồng thời ngừng hoạt động thì tốt biết bao. Chỉ tiếc là, có những người cứ đi mãi đi mãi, vẫn sẽ quay về chỗ cũ. Nếu là Quý Thành Dương, cô siết chặt chiếc bút trong tay, cô không thể tưởng tượng được việc anh sẽ không giữ lời như đã hứa. Cô cũng không tin mình sẽ yêu một người đàn ông nào khác.

Ánh nắng giữa mùa hạ chói chang, khiến cánh tay cô bỏng rát…

Cô đưa cuốn lưu bút cho lớp trưởng, dùng tay che nắng và từ biệt cậu bạn: “Tớ đi trước nhé. Lớp tớ phải chụp ảnh ở chỗ bồn hoa. Cố lên nhé, tốt nghiệp trường quân sự ra là cậu đã trở thành trung úy rồi, nếu tiếp tục học nghiên cứu sinh hệ đặc biệt ở Bắc Đại là sẽ lên thượng úy luôn đấy!”

Cô vẫn nhớ ngày hôm ấy, ở bên ngoài cổng trường, khi các thầy cô còn đang sợ chết khiếp, không dám ngăn cản, thì chỉ có mỗi Noãn Noãn và vị lớp trưởng Từ Thanh này chạy tới kéo cô và Triệu Tiểu Dĩnh ra khỏi vòng bạo lực.

Tạm biệt nhé, những đề thi liên tiếp không ngừng nghỉ, và cả những người bạn cùng lớp thân thiết đã ngày ngày bên nhau học bù, sáng tự ôn, chiều tự học!

Có vẻ Quý Thành Dương rất lo lắng, sợ Kỷ Ức không thể hòa nhập với cuộc sống đại học nên hẹn trước thời gian, gọi một cuộc điện thoại đường dài suốt hai tiếng về cho cô vào buổi tối trước ngày nhập học. Bởi vì lúc ấy đã là đêm khuya nên xung quanh cả hai người đều vô cùng yên tĩnh, Kỷ Ức sợ bị dì giúp việc thường thức dậy giữa đêm nghe thấy nên phải chui vào trong chăn lạnh* thì thầm nói chuyện với anh.

*Chăn lạnh: loại chăn mỏng, nhẹ được dùng trong phòng có sử dụng điều hòa hoặc có hơi lạnh. Chất liệu thường dùng là lông vũ hoặc tơ tằm.

“Lúc mới vào đại học, phải thiết lập quan hệ tốt với các bạn cùng phòng kí túc xá, mọi người đến từ những nơi khác nhau nên thói quen sinh hoạt cũng sẽ không giống nhau. Dần dần rồi sẽ quen thôi.” Quý Thành Dương nói như đã học thuộc lòng, giọng anh có thoáng một chút mệt mỏi: “Em cũng không cần phải mang quá nhiều đồ, không tiện. Nếu em không muốn về nhà thường xuyên, thì cứ để quần áo mùa hè chưa cần dùng tới ở nhà anh. Trước khi đi anh đã dọn sẵn cho em một tủ quần áo trống không rồi đấy.”

“Vâng.” Kỷ Ức nằm ngửa, cô dùng đầu gối chống chiếc chăn lạnh trên người lên, tạo thành một không gian nho nhỏ. Cô liên tục đè lên chiếc chăn mỏng nhẹ hoặc dùng tay đè lên dây điện thoại.

“Tây Tây?”

“Dạ?”

“Buồn ngủ rồi à?”

“Không ạ.” Cô khẽ nói, “Em đang nghe anh nói.”

Cô thích nghe anh nói chuyện.

Anh nói gì cũng không quan trọng, chỉ cần là lời anh nói thì đều hay cả, thế nên cô không muốn cắt ngang lời anh nói.

Quý Thành Dương ở đầu bên kia có thể nghe thấy tiếng động phát ra khi cô dùng ngón tay cọ lên ống nói điện thoại, tiếng cười khe khẽ, hay cả lúc cô ngại ngùng nói với anh rằng “Em đang nghe anh nói”. Cách thể hiện tình cảm của cô quá kín đáo e ấp, không giống như Noãn Noãn, mỗi lần nhấc điện thoại lên, con bé đều bảo: “Chú út, cháu nhớ chú rồi, chú về mau về mau!” Nhưng EQ của anh không thấp, anh có thể nghe ra nỗi nhớ mong ẩn giấu đằng sau câu nói rất đơn giản này.

Anh nằm ngửa trên chiếc giường trong một khách sạn đơn sơ, nhìn lên trần nhà khá thấp.

Quý Thành Dương đã trải đệm nằm đất được hơn một tháng, cuối cùng cũng có cơ hội nằm giường, anh đặc biệt yêu cầu chuyện này, tất cả cũng chỉ để gọi một cuộc điện thoại đêm khuya.

Trong đêm hôm nay ở tổ quốc anh, có một trái tim trẻ trung đang đập rộn ràng vì anh. Ý nghĩ này thậm chí đã đủ để anh tạm thời quên đi tất cả những điều đã nhìn thấy lúc ban ngày, những cơ thể non nớt bị bom đạn thiêu cháy, những vết thương xấu xí đầy đáng sợ, cả những gương mặt không còn nhìn rõ được ngũ quan, hay đôi mắt đã bị mù…

Quý Thành Dương dùng cánh tay che mặt, cảm thấy mắt mình đã ươn ướt.

Là một phóng viên, anh luôn không cho phép bản thân thể hiện tình cảm cá nhân khi tiến hành phỏng vấn đưa tin. Anh cần phải nắm bắt được tâm trạng, cảm xúc của người được phỏng vấn một cách chân thực nhất, chứ không phải là để sự thương cảm của mình ảnh hưởng đến họ. Thế nhưng bây giờ, khi ở trong căn phòng tối đen này và lắng nghe giọng nói mà anh nhớ thương nhất từ tận đáy lòng, anh bỗng thấy xúc động.

“Anh ngủ rồi à?” Kỷ Ức nhỏ nhẹ hỏi, cứ như sợ mình sẽ đánh thức anh.

“Hơi buồn ngủ.” Cảm xúc trong anh đang biến động, anh không muốn làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô đêm nay.

“Thế thì anh mau ngủ đi.” Giọng nói của Kỷ Ức càng khẽ khàng hơn, “Đằng nào nãy giờ em cũng phải căng thẳng sợ bị dì giúp việc nghe thấy.” Cô chu đáo nói ra lý do mình cũng muốn dập máy để anh có thể yên tâm chấm dứt cuộc điện thoại.

Anh thuận nước đẩy thuyền, chúc cô ngủ ngon.

Sau khi đặt ống nghe xuống, cảm xúc của Quý Thành Dương cũng dần dần ổn định.

Anh bắt đầu nhớ lại đoạn phỏng vấn lúc ban ngày, cô bé khoảng bốn, năm tuổi ấy nói với anh rằng, cô bé bị thương là vì muốn đến nhặt những thứ mà máy bay thả xuống. Lúc ấy anh thấy rất lạ, anh hỏi vì sao cô bé lại muốn đi nhặt những thứ máy bay ném xuống một cách tùy tiện như thế, cô bé liền trả lời ngây thơ rằng: “Trước kia thường có máy bay thả đồ ăn xuống.”

Quý Thành Dương chợt hiểu ra.

Trước kia, thỉnh thoảng một vài nước phương Tây sẽ thả thực phẩm và đồ dùng xuống.

Nhưng bây giờ, sau khi cuộc chiến này đã bắt đầu, những thứ ném xuống chỉ có bom mìn. Còn những người dân nghèo kia vẫn ôm hy vọng, cứ ngỡ rằng những thứ vũ khí chết người ấy chính là những bao thực phẩm cứu trợ…

Anh sắp về nước rồi.

Nhiều nhất là khoảng một tháng nữa.
Bình Luận (0)
Comment