10 Bước Sườn Xào Chua Ngọt Của Anh Cố

Chương 9

Phản ứng dây chuyền sau khi Tiểu Từ đăng bài trên WeChat chính là...

Ba mẹ của Tiểu Từ biết về sự tồn tại của anh Cố, người bạn thân nhất của Tiểu Từ hiểu quyết định của cô, Tiểu Từ show ân ái với bạn bè.

Tiểu Từ mỉm cười nhìn những bình luận trong điện thoại. Cô và anh Cố sẽ không bao giờ chia tay, họ nhất định sẽ kết hôn.

Khi anh Cố tỉnh dậy, cảm thấy vô cùng sảng khoái. Thậm chí anh còn ngạc nhiên khi thấy được nhắc đến trong vòng bạn bè.

Mầm non cách mạng đã có được ánh sáng, cuối cùng cũng không cần làm giá đỗ nữa!

Sau khi tìm thấy Tiểu Từ đang hâm sữa trong bếp, anh Cố ôm cô từ phía sau.

"Tiểu Từ, cảm ơn em."

Xoay người ôm lấy anh Cố, lúc này, tâm trạng của Tiểu Từ có chút phức tạp, sau khi đăng bài trong vòng bạn bè chưa đầy ba phút thì mẹ cô đã gọi điện cho cô để hỏi cô có nghiêm túc không và yêu cầu cô về nhà.

Cô biết trước sau gì chuyện này cũng đến, nhưng cô không sợ, cô có anh Cố làm chỗ dựa, nhưng anh Cố vừa là áo giáp vừa là điểm yếu của cô, lỡ như ba mẹ cô thật sự ngăn cản cô thì sao? Cô cũng biết mình chưa tốt nghiệp đại học nhưng cô cũng không muốn giấu anh Cố nữa.

Cô không nỡ buông tay Cố Nam vì anh đã vì đoạn tình cảm này mà chịu thiệt, cô biết anh yêu thương, chiều chuộng cô như vậy cũng rất nỗ lực, cô muốn được hạnh phúc cùng anh.

"Tối nay mẹ em gọi em về nhà."

Dù sao anh Cố cũng ăn cơm nhiều hơn cô mấy năm, có thể nghe được những lo lắng của Tiểu Từ, hiểu được cũng đồng nghĩa sẽ bị ức chế, dù Tiểu Từ cũng đã đủ tuổi kết hôn theo quy định pháp luật nhưng cô vẫn chưa tốt nghiệp đại học, cũng chưa tiếp xúc nhiều trong xã hội.

"Anh có thể về với em được không?"

"Được."

Ba mẹ của Tiểu Từ không ngờ rằng anh Cố sẽ đến nên họ đã nói thẳng với anh Cố. Họ không muốn Tiểu Từ rời Chiết Giang chứ đừng nói đến gả cô đến Tây An xa xôi như vậy.

Anh Cố mỉm cười với Tiểu Từ, xoa đầu cô, như thể anh đã đưa ra quyết định quan trọng nào đó, anh đứng dậy, cúi chào ba mẹ Tiểu Từ, nói: "Không sao, xin hãy cho con nửa năm, con sẽ không để bất kỳ mẫu thuẫn hay vấn đề nào xuất hiện để ngăn cản con ở Tiểu Từ đâu."

Anh Cố rời đi với bóng lưng vững chắc, anh dặn Tiểu Từ ở nhà với ba mẹ cô đêm nay, còn anh thì trực tiếp đến sân bay, mua chuyến bay đêm để trở về Tây An.

Trong WeChat, cả hai đều không biết nói chuyện thế nào, sự an ủi của anh Cố có chút nhợt nhạt. Anh không biết nửa năm nay mình có thể làm được những gì, nhưng anh tin chắc rằng nếu muốn mang lại hạnh phúc cho Tống Tiểu Từ, mình phải có quyết định thật quyết đoán.

Tiểu Từ không biết nên nói thế nào, cô có chút bối rối, không ai biết nửa năm nữa sẽ xảy ra chuyện gì, cô sợ Cố Nam sẽ vất vả, sẽ chịu tủi thân.

Không phải cô không đau lòng chuyện anh Cố phải thường xuyên thức tăng ca đêm, không phải cô không đau lòng khi thấy mắt anh Cố đầy tơ máu, râu thì mọc lún phún, không phải cô không đau lòng về việc anh Cố rất mệt mỏi khi cứ bay tới bay lui để gặp cô.

Đêm đó không ai nói chuyện gì.

Phải đến tối ngày hôm sau, một tin nhắn tạm biệt không có hình ảnh mới xuất hiện trong vòng bạn bè WeChat của anh Cố.

Tống Tiểu Từ hoảng sợ, nhanh chóng bấm số của anh Cố, giọng nói mệt mỏi của anh vang lên ở đầu bên kia.

"Cố Nam! Đừng nói tạm biệt! Em không muốn chia tay!"

"Tiểu Từ, anh vừa từ chức."

Từ chức...Chữ này văng vẳng bên tai Tiểu Từ...Anh đã ở công ty nhiều năm như vậy, nghe nói trong bốn năm anh đã làm việc chung đến 3 4 trăm người, anh cứ dứt khoát rời đi như vậy sao.

"Anh muốn ở bên em, anh sẽ không chia tay."

Nghe lời nói kiên quyết của anh Cố, anh chưa từng hứa hẹn điều gì với cô, ngoại trừ câu nói ban đầu là làm món sườn chua ngọt cho cô cả đời, anh vẫn âm thầm nghĩ cho cô, làm nhiều chuyện cho cô.

"Được, em chờ anh."

Sau cuộc điện thoại này, nỗi lo lắng của Tiểu Từ đã được buông xuống. Cố Nam của cô chắc chắn sẽ tìm ra cách.

Mấy ngày nay, anh Cố rất bận, nhưng vẫn báo cáo với Tiểu Từ.

Vào ngày thứ hai sau khi trở về Tây An, anh Cố đã nói chuyện nghiêm túc với ba mẹ mình, họ không có quá nhiều thắc mắc, đồng ý cho anh Cố đến Hàng Châu để phát triển, quả thật, khi họ nghe tin anh Cố đi Hàng Châu bắt đầu lại từ đầu thì cũng có chút lo lắng lo lắng, nhưng họ tin vào mắt nhìn của con trai mình, Tống Tiểu Từ xứng đáng, hơn nữa bây giờ giao thông rất thuận tiện, muốn gặp cũng dễ dàng thôi, giá vé máy bay cũng bình dân, Cố Nam không có thời gian bay nhưng hai vợ chồng già họ lại có nhiều thời gian.

Vì vậy, mấy ngày nay, anh Cố bận rộn bàn giao công việc, đóng gói đồ đạc và rao bán căn nhà của mình ở Tây An ở công ty môi giới.

"Anh thật sự đã quyết định đến Hàng Châu à?"

Tiểu Từ có chút lo lắng hỏi anh Cố, cô thật sự hơi lo lắng về việc làm của anh Cố ở Hàng Châu, mấy năm nay, sự nghiệp của anh đều ở Tây An, anh có thể thích ứng ở đây sao.

Anh Cố đeo tai nghe vừa thu dọn đồ đạc vừa nói đùa: "Cô Tống, ngày mai anh sẽ bàn giao nhà cho bên môi giới, bây giờ em hỏi anh vậy là dự định không cho anh về nhà sao?"

"Không phải mà!"

Tiểu Từ bất mãn đáp lại ở đầu bên kia của điện thoại.

"Được rồi được rồi, ngày mai anh phải lái xe nên tối nay không thể nói cùng em lâu quá, em đi ngủ sớm đi, ngày mai đón anh."

Anh Cố quyết định lái xe đến Hàng Châu, tuy có thể mua được xe ở Hàng Châu nhưng anh không muốn chờ làm thủ tục cho Sườn, thấy quá phiền phức.

Hành trình mười tám tiếng lái xe, anh Cố cứ thế lái xe từ tám giờ đến hai giờ đêm.

Ban đầu, Tiểu Từ mạnh mẽ yêu cầu anh Cố tìm một nơi để nghỉ ngơi, hoặc nghỉ tạm ở thành phố một đêm. Nhưng anh Cố từ chối rất chính đáng.

"Tiểu Từ, một tuần của nửa năm đã trôi qua rồi, anh rất nhớ em."

Trước kia, anh Cố chưa bao giờ nói những lời như vậy, cảm giác cưng chiều tràn đầy, nhưng nghĩ đến Cố Nam vì cô mà vượt ngàn dặm xa xôi đến Hàng Châu phát triển, lại nghe thêm câu này, mặt của Tiểu Từ cũng nóng lên.

Khoảng hai giờ đêm, Hàng Châu không mấy náo nhiệt, khi anh Cố xuống xe, Tiểu Từ đã đợi ở tầng dưới.

Thay vì lên lầu, anh lại gọi Tiểu Từ lên xe.

"Không lên đó à?"

"Nửa đêm, không thích hợp, anh dẫn em đến chỗ này."

Anh Cố lái xe, mang theo Tiểu Từ đang buồn ngủ đi khoảng nửa tiếng, tốc độ vẫn rất nhanh. Trên đường đi, Tiểu Từ ôm Sườn cũng đang buồn ngủ, tuy không biết anh Cố muốn làm gì nhưng cô vẫn để anh lái xe chở đi.

Một lúc sau, hai người lái xe đến một bãi đậu xe cao tầng gần đường phố.

Nắm tay Tiểu Từ đi thang máy lên tầng 10, tầng này là căn hộ có hai phòng. Khi mở cửa, Tiểu Từ có chút kinh ngạc, phong cách trang trí nơi này rất giống phòng trong nhà hàng mà họ gặp nhau lần đầu.

Dưới ánh mắt bối rối của Tiểu Từ, anh Cố từ từ nói: "Đây là căn nhà mà anh thuê nửa năm trước và đã sửa chữa lại, anh biết, một ngày nào đó, anh nhất định sẽ ở bên em."

"Vậy là anh đã có ý định đến Hàng Châu để phát triển từ lâu, không phải anh giỏi quản lý, muốn mở một nhà hàng sao?"

"Đúng vậy, cho nên, cô Tống, có thể hân hạnh mời cô làm vị khách đầu tiên của Tống Từ, thử món ăn đặc trưng duy nhất của nhà hàng, sườn chua ngọt của nhà họ Cố không?"

"Vậy làm phiền đầu bếp Cố rồi."

Tiểu Từ mỉm cười, cô thật sự không ngờ Cố Nam đã sớm tính toán cho tương lai của hai người, Cố Nam của cô vẫn luôn chiều chuộng và quan tâm như vậy!

Nhưng khi mở tủ lạnh ra...anh Cố lúng túng, anh quên nhờ bạn bè ở Hàng Châu mua giúp nguyên liệu nấu ăn rồi...Haiz! Thiếu xót rồi!

Cuối cùng, sau khi đi hàng ngàn dặm, ban đầu anh Cố muốn làm một bữa sườn chua ngọt cho Tiểu Từ, nhưng cuối cùng, hai người ở trong nhà hàng cùng nhau hút mì ăn liền, đừng hỏi Sườn ăn gì, người ta là chó hoàng gia nên được ăn cơm chó của vợ chồng Chua Ngọt nhà họ!

Bạn hỏi tại sao phần này được gọi là Sườn Chua Ngọt Sau Khi Từ Chức, mọi người không thấy rằng sau khi anh Cố từ chức, anh ấy dự định mở một nhà hàng tên là "Tống Từ" ở Hàng Châu và có một món ăn được trưng là "Sườn Xào Chua Ngọt Nhà Họ Cố" sao?

Haiz, mới đầu năm đã show ân ái, có cần nhanh vậy không?
Bình Luận (0)
Comment