100 Cách Cưng Vợ

Chương 325

Sau khi nhận được địa chỉ mới của Thẩm Dĩnh, Lục Hi lập tức lái xe từ biệt thự đi đến đó, đúng lúc lại gặp phải giờ cao điểm, chiếc xe bị kẹt ở giữa lòng xe cộ, thật khiến đáy lòng anh bực bội.

Lúc này, chiếc điện thoại đang để bên cạnh chợt vang lên, là thư ký ở công ty gọi tới: “Chuyện gì?”

Nghe khẩu khí của người đàn ông không vui, đáy lòng của thư ký cũng phập phồng lo lắng, anh ta khó xử nói: “Tổng giám đốc, xin lỗi đã gọi điện làm phiền ngài, là như vầy, lúc nãy cô Hoàng Tử Nhu có tới nói là muốn tìm ngài, bây giờ tan ca rồi mà cô ấy cũng không chịu đi, ngài xem…”

“Nói với cô ta là tôi không rảnh.” Lục Hi vô cùng khó chịu, nghĩ đến người phụ nữ âm hồn không tan đó là lại thấy phiền: “Sau này đừng cho vào nữa.”

Thư ký như được ban lệnh ân xá: “Vâng Tổng giám đốc!”

Thật ra bọn họ cũng không muốn cô Hoàng này tới, bởi vì bọn họ đều biết thái độ của ông chủ bọn họ đối với cô ta như thế nào, mỗi lần cô ta tới là mọi người đều gặp rắc rối, nhưng mà lần này ông chủ đã lên tiếng, sau này không còn cần phải cẩn thận dè dặt nữa rồi.

Hoàng Tử Nhu đứng phía sau không đợi được nữa mà hỏi: “Anh ấy nói thế nào?”

“Tổng giám đốc nói sau này cô Hoàng không cần đến đây nữa.” Thái độ của thư ký rất tốt, không có chút kiêu ngạo hay là coi thường cô ta gì cả.

Nhưng mà sau khi nghe được lời này thì sắc mặt của Hoàng Tử Nhu liền xị xuống: “Tôi không tin! Anh ấy không thể nói như vậy được, trước đây bọn tôi luôn gặp nhau ở công ty mà!”

“Cô Hoàng, tôi cũng chỉ là một thư ký thôi, tôi làm sao mà gạt cô được, cô cũng đừng làm khó chúng tôi nữa, nếu như cô không tin thì cứ việc gọi cho Tổng giám đốc.”

Sắc mặt của Hoàng Tử Nhu càng khó coi hơn, nếu như cô ta có thể liên lạc được với Lục Hi, thì còn cần gì đến công ty để bị đóng cửa không tiếp chứ!

Lửa giận của cô ta không có chỗ nào để trút, nhìn trái nhìn phải cũng chỉ có thể trút lên người nhân viên mà thôi: “Cái loại thư ký như anh tiếp đãi khách kiểu gì vậy, ăn nói như vậy đó hả? Sớm muộn gì cũng phải bị sa thải thôi!”

Thư ký thật không hiểu, anh không cảm thấy là thái độ của mình vừa nãy có vấn đề gì cả, ngữ khí của anh lúc này đã có chút cứng rắn hơn: “Không thể làm hài lòng cô Hoàng là vấn đề của tôi, nhưng tôi có bị sa thải hay không thì e là không phải do cô Hoàng nói là được.”

Mỗi một người làm việc nghiêm túc đều không muốn người khác cứ mở miệng ra là nói mấy lời này, cũng không biết là do EQ của cô Hoàng này thấp hay là do con người đã luôn khinh thường người khác rồi nữa.

Hoàng Tử Nhu cũng hết cách, đành phải hậm hực rời đi.

Trong thang máy, nhìn vào người phụ nữ mặc váy trang điểm xinh đẹp trong gương, muốn có body có body, muốn có khuôn mặt có khuôn mặt, có không biết bao nhiêu người đàn ông muốn có được cô, vậy mà cái tên họ Lục này lại không biết lĩnh tình.

Nói là trong lòng đã có người khác rồi? Là người đã chết đó sao?

Năm năm rồi, cô ta không tin là người đàn ông này chưa đụng vào người phụ nữ khác!

Nghĩ như vậy, đáy lòng của Hoàng Tử Nhu càng bất ổn hơn. Gần đây cô ta thấy mình đã bị thăng trầm rất nhiều, một người phụ nữ không có tình yêu thì sẽ rất dễ bị khập khiễng.

Khi thang máy đến tầng trệt, cô ta ngồi vào trong xe, suy nghĩ một lát rồi lấy điện thoại ra gọi cho một hoa hoa công tử: “Tối nay có rảnh không? Hẹn ở Hồng Đỉnh?”

...

Khi Lục Hi đến địa chỉ đó thì đã gần bảy giờ tối. Anh đưa mắt nhìn vào khu chung cư được xây dựng tinh tế ở trước mặt. Đây là một khu vực giàu có nổi tiếng, giá mỗi mét vuông còn đắt hơn cả biệt thự, có rất nhiều người giàu có hoặc có thân phận ở địa phương đều sẽ chọn mua nhà ở đây.

Chiếc xe của anh không thể vào nên anh chỉ có thể đậu xe ở bên đường đối diện. Nghĩ đến Thẩm Dĩnh và con đang ở trong một căn nhà sáng đèn trong đó, cho dù chỉ nhìn như vậy thôi thì anh cũng cảm thấy đáy lòng mình rất ấm áp rồi.

Muộn như vậy rồi, không biết mẹ con cô ấy đã ăn cơm chưa, đã ăn những gì, có ăn no không.

Người đàn ông lấy ra một hộp thuốc lá từ trong ngăn kéo, sau đó anh lấy một điếu thuốc ra rồi châm lửa lên, làn khói trắng từ từ lan ra, anh mở cửa sổ xe để cho gió đêm cuốn khói đi.

Trước đây khi họ sống cùng nhau, lúc đó không còn ai khác nữa, chỉ có hai người bọn họ, mỗi ngày trên đường từ công ty về nhà chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của Lục Hi.

Vừa đẩy cửa ra là anh liền thấy cô đứng trong bếp rửa tay và nấu súp, nhìn thấy cô mỉm cười bước tới cầm lấy chiếc cặp trong tay anh, nhìn thấy cô chủ động đứng nhón chân lên hôn anh.

Năm năm rồi, mọi hình ảnh đối với anh vẫn còn rất rõ ràng, chỉ tiếc là bây giờ những hình ảnh đó lại để cho một người đàn ông khác nhìn thấy.

Thật ra trong lòng anh rất rõ, mối quan hệ giữa cô ấy và Mã Thiên Xích căn bản là không phải như cô ấy nói, không phải là bạn trai bạn gái gì cả, những biểu hiện của cô khiến anh càng tiếp xúc thì càng cảm thấy không đúng.

Bộ dạng của cô ấy khi yêu một ai đó, anh là người hiểu rõ nhất, thái độ của cô ấy dành cho Mã Thiên Xích rất khác, nhưng nó cũng không phải là yêu.

Nghĩ đến đây, trước mắt Lục Hi lại chợt loé qua bộ dạng khi cô hùng hồn nói mình không yêu anh nữa, cô đã yêu người khác rồi, vừa đáng ghét vừa đáng giận nhưng lại rất hợp ý anh.

Cách nhau bởi đại dương bao la, bọn họ cách xa nhau như vậy, nếu như lần này anh không đến nước Anh, thì có phải là cả đời này anh cũng cũng không gặp được cô nữa, có đúng không?

Nghĩ đến khả năng này là Lục Hi lại không nhịn được mà cười khổ, thật ra khao khát của anh cũng chẳng cao xa gì, anh chỉ hy vọng cô còn sống, rồi một ngày nào đó họ sẽ gặp lại nhau, nhưng khi gặp rồi, anh lại không khống chế được mình nữa, anh càng muốn nhiều hơn nhiều hơn nữa, tất cả những sự tham luyến này đều là vì tình yêu bất diệt của anh dành cho cô.

Lục Hi cũng không biết mình đã ở trong xe bao lâu rồi nữa, chiếc hộp thuốc lá lúc bấy giờ chỉ còn lại một nửa, anh cứ rít điếu thuốc và nhìn về khu chung cư ở kia, tưởng tượng xem Thẩm Dĩnh và con anh đang làm gì, thậm chí là còn tưởng tượng ra hình dáng của con nữa.

Chỉ cần nghĩ đến những thứ này, thì cho dù chỉ có một mình anh ở trong xe, anh cũng cảm thấy không cô đơn chút nào.

Có lẽ là do ông trời rủ lòng thương xót, ông trời không muốn nhìn thấy anh dằn vặt mình như vậy. Vào lúc Lục Hi chuẩn bị rời đi, ở ngay cửa chung cư, một bóng ảnh cao dắt theo một bóng ảnh nhỏ xuất hiện.

Bây giờ đã là tám giờ rưỡi tối, khu người giàu này vô cùng yên tĩnh, chỉ một ánh mắt lia qua liền có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng.

Lục Hi cảm thấy như máu mình đang trào ngược lên vậy, cái bóng ảnh nhỏ nhắn đó có thể khuấy động tất cả cảm quan của anh, anh không vội bước xuống xe mà đợi đến khi Thẩm Dĩnh và đứa trẻ đi đến bên đường này, rồi mới mở cửa bước xuống.

Thẩm Dĩnh vốn định đưa Thẩm Tiếu đến siêu thị gần đây để đi dạo, thuận tiện mua một chút đồ, bé con này cả ngày nay vẫn chưa được ra ngoài, nên không thể để bé cứ buồn tẻ ở nhà được. Hai mẹ con đang đi, thì đột nhiên phát hiện một bóng ảnh đang bước nhanh đến chỗ bọn họ từ đằng sau.

Cô theo bản năng quay người lại và kéo Thẩm Tiếu ra sau lưng mình, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt của người đến, cô lập tức sững người: “Lục, Lục Hi, sao anh lại ở đây!?”

Đôi con ngươi của người đàn ông lúc này trông còn đen hơn cả mảnh trời đêm đằng sau anh nữa, ánh mắt sắc bén lia đến người cô một lát, sau đó dời khỏi và chầm chầm rơi trên một nơi nào đó ở đằng sau cô.

Thẩm Dĩnh quá rõ anh là đang nhìn cái gì, cả người cô chợt lạnh toát, bước chân loạng choạng, dường như là đứng không vững nữa.

“Tránh ra.” Thanh âm anh cứ như là tiếng vang vọng lại trong một hẻm núi sâu vậy.

Sắc mặt Thẩm Dĩnh lúc này không còn chút huyết sắc, bàn tay cô nắm lấy tay của Thẩm Tiếu càng chặt hơn nữa, đáy lòng cô thầm tính toán cơ hội để chạy thoát, nhưng thật bi thương là không thể nào.

Anh đã tìm đến tận đây rồi, anh chặn cô và Thẩm Tiếu ở tại đây rồi, vậy thì làm sao có thể để cho bọn cô đi mất nữa chứ.

Đằng sau lưng người phụ nữ, Thẩm Tiếu đưa đôi mắt to to nhìn qua mẹ mình rồi lại nhìn qua ông chú lạ lẫm kia, dường như bé cũng cảm thấy được bầu không khí có chút không đúng, bé cất giọng nhỏ tiếng có chút rụt rè hỏi: “Mẹ ơi, mẹ sao vậy?”

Thẩm Dĩnh vô cùng hoảng loạn, khi nghe thấy giọng của Thẩm Tiếu, cô càng không thể nào kìm nén sự sợ hãi này: “Mẹ không sao.”

Nửa khuôn mặt của Thẩm Tiếu đều nấp sau lưng của Thẩm Dĩnh: “Chú này là ai vậy?”

….……….
Bình Luận (0)
Comment