100 Cách Cưng Vợ

Chương 329

Bên trong khoang xe lâm vào một mảng yên tĩnh quỷ dị, bầu không khí mật mờ vừa rồi không còn xót lại chút nào, Thẩm Dĩnh nhìn dấu bàn tay càng ngày càng rõ trên khuông mặt người đàn ông, cả người cô đều cứng ngắc.

"Đánh tôi một cái tát này hả giận rồi chứ?” Thật lâu sau, người đàn ông trước mặt đáy mắt âm trầm, cười nhạo mở miệng.

Đời này anh chưa bao giờ bị ai tát, đừng nói là một người phụ nữ, cô là người duy nhất dám đánh anh.

"Là, là anh khiêu khích tôi trước!” Thẩm Dĩnh rõ ràng là đang thiếu tự tin, chỉ có thể bất chấp giải vây cho chính mình.

"Năm năm này khi gặp vấn đề em đều giải quyết mọi việc như vậy sao?” Trên mặt Lục Hi ăn một cái tát, trong lòng đương nhiên khó chịu, giọng nói cũng mang theo một tia tức giận: “Muốn động liền động, có nghĩ đến hậu quả sẽ phải trả giá thế nào không?”

Thẩm Dĩnh chưa kịp nghĩ rõ ràng xem hậu quả này là chỉ điều gì, người đàn ông đã cúi đầu đè ép xuống, anh cúi người chiếm lấy cánh môi của người phụ nữ, không có bất kỳ sự dịu dàng thăm dò nào, mà trực tiếp xâm chiếm vào lãnh địa của cô, mang theo hơi thở mùi thuốc lá sang cho cô, hàm răng chà đạp lên đôi môi mềm mại của cô, giống như một loại trừng phạt.

Trừng phạt cái tát kia của cô, trừng phạt vì cô không chịu ngoan ngoãn.

Thẩm Dĩnh căn bản không chịu được nụ hôn kịch liệt này, hai tay hoảng hốt chống vào lồng ngực người đàn ông: “Lục Hi, anh đừng như vậy…”

Người đàn ông dường như không nghe thấy, mặc dù hung hăn càng quấy nhưng vẫn mang theo sự dịu dàng, anh chỉ cần dùng hai phần sức lực cũng đủ để đưa hai tay của cô khống chế ở phía sau, một tay khác không hề kiêng kỳ mà làm loạn trên người cô, anh biết quá rõ điểm mẫn cảm của cô, tùy tiện trêu chọc cũng có thể kiểm soát được cảm xúc của cô.

Trước khi Thẩm Dĩnh bị nghẹt thở, cô đã được thả ra, thân thể cô không thể động được, chỉ có thể yêu cầu anh với đôi môi đang sưng đỏ: “Anh thả tôi ra.”

Trong xe lờ mờ tối, nhưng ánh mắt anh lại dịu dàng sâu thẳm, xen lẫn rất nhiều cảm xúc hỗn tạp không thể hiểu được của cô, đôi mắt kia giống như có thể hút được người khác đi vào, là một cảm giác áp bức dịu dàng.

Thẩm Dĩnh rõ ràng cảm nhận được hai cánh tay kia từ đầu vai của cô trượt xuống cổ, sau đó đi xuống dưới, dừng lại vuốt ve trên lưng và eo của cô.

Cô vẫn vặn vẹo giống như một cái thân cây không thể thẳng, nhưng trên mặt dần dần hiện ra một chút ửng hồng động lòng người, làm nền trên làn da mềm mại của cô, xinh đẹp giống như bông hoa mỏng manh nở trong mùa xuân ấm áp.

Vì sao lại như vậy?

Rõ ràng không muốn như thế, nhưng lại không thể cưỡng lại được.

Cả người Thẩm Dĩnh đều mơ màng, nhưng lúc này hai tay người đàn ông đột nhiên tìm được đến dưới váy của cô…

"A!" Cô hoảng hốt hô lên, còn chưa kịp chống cự thì anh đã rút tay lại.

Giống như bị chấn động, Thẩm Dĩnh kinh ngạc ngước mắt lên nhìn anh, chỉ thấy khuôn mặt người đàn ông đang cười xấu xa: “Dĩnh Dĩnh, em có cảm giác.”

Oanh một tiếng, đầu óc Thẩm Dĩnh bị câu nói này cho nổ choáng váng, cô biết quá rõ ý nghĩa câu nói này của anh, cũng chính bởi vì biết quá rõ nên mới xấu hổ muốn đi chết.

Lông mi cô khẽ run lên, cúi đầu xuống, không chịu thừa nhận, cô nói: “Ép buộc tôi anh cảm thấy rất tự hào sao? Có lẽ thân thể tôi quá quen thuộc với anh, nhưng trong lòng tôi không muốn như vậy!”

"Trong lòng em không muốn thì sẽ ẩm ướt như vậy sao?” Người đàn ông xấu xa nâng cằm cô lên, khiến cô không thể trốn tránh.

Sắc tình như vậy khiến toàn thân Thẩm Dĩnh đều như muốn bốc cháy, khuôn mặt lập tức đỏ lên: “Anh đừng nói nữa, ngậm miệng lại.”

"Hay là em đối với ai cũng đều như vậy, hả?”

"... Không phải, không phải..." Thẩm Dĩnh sắp khóc lên, cô hận bản thân mình không thể khống chế được cảm giác với anh: “Cầu xin anh đừng nói nữa, anh như vậy sẽ chỉ khiến cho tôi cảm thấy mình rất ti tiện.”

"Em ti tiện, vậy tôi là cái gì?” Giọng nói của người đàn ông tràn ngập sự chua xót cô đơn: “Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ nhìn thấy em, em như vậy tôi rất hạnh phúc, Dĩnh Dĩnh, nhìn thấy em tôi đã sớm không nhịn được, tôi muốn em, từ cơ thể đến trái tim tôi đều muốn, sẽ không khinh bạc em, cũng không muốn khinh bạc em, ở trước mặt tôi, em không cần tự coi nhẹ chính mình.”

"Em vì tôi mà sinh một đứa bé, lúc đó tôi cũng không hề biết.” Cử chỉ điên cuồng của Lục Hi một lần nữa nói lại câu này, anh đưa tay thò vào trong quần áo của cô, một lần nữa chạm vào vết sẹo kia, tình cảm đặc biệt trong lòng đang điên cuồng phát sinh.

Hô hấp của anh trở nên run rẩy, vừa nghĩ tới Thẩm Tiếu sinh ra từ nơi này, bàn tay của anh giống như bị bắt lửa.

Thẩm Dĩnh nghe được những lời tâm tình của anh, khiến cô cảm động, bản thân như mất phương hướng, ngửa đầu ép lại những giọt nước mắt, xuyên qua cửa sổ trên đỉnh đầu nhìn thấy những cành cây và ngôi sao trên bầu trời.

Cô mẫn cảm đến mức thậm chí có thể cảm nhận được dấu vân tay của người đàn ông, trong lòng cười khổ, bản thân đối với anh thật sự không có cách nào, thật vô ích, cô không thể đối phó với anh, yêu một người chính là luôn chiếm ở thế yếu, làm sao còn có thể chạy trốn đây?

Có bao nhiêu người đàn ông đều ghét bỏ vết sinh mổ trên bụng của vợ mình, nhưng động tác anh sờ vào bụng cô lại vô cùng dịu dàng và triền miên, điều này so với bất cứ sự kích thích nào cũng khiến cho người ta mất kiểm soát.

Cô đang tự lừa dối mình, lừa dối bản thân rằng không hi vọng anh sẽ tới tìm con, nhưng tận sâu trong lòng, cô khao khát có một ngày anh sẽ đến, đứa bé này là cô vì anh mà sinh ra, vì anh mà nuôi nấng nó thật tốt, thật tốt…

Trong hơi thở run rẩy của nhau, hai người im lặng hồi lâu, lúc anh buông cô ra, phía sau lưng chiếc áo sơ mi đã ướt đẫm mồ hôi.

Thẩm Dĩnh mở cửa xe, từ trên đùi anh đi xuống, mũi chân chạm đất trong lúc nhất thời còn có chút run rẩy, nhưng may mắn là vẫn chống đỡ được.

Lục Hi theo sát ở phía sau, bầu không khí bên ngoài trong lành hơn rất nhiều, khiến cho người ta cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn vài phần, Thẩm Dĩnh hít sâu vài hơi, giống như người ở dưới biển sâu mới lên bờ.

"Thứ hai tôi về thành phố J.” Anh đột nhiên mở miệng.

Thẩm Dĩnh không ngờ, hơi sửng sốt một chút, rất nhanh hiểu được ý của anh, sắc mặt không được tốt: “Thẩm Tiếu còn phải đi học.”

"Năm năm rồi em không trở về.”

"Năm năm không trở về, cũng không kém lúc này."

"Em trở về, tôi sẽ xử lại vụ án tại nạn lao động năm đó cho em.” Giọng nói của anh rất bình tĩnh, giống như nói một vấn đề công việc bình thường.

Nhưng rơi vào tai Thẩm Dĩnh lại không được hài lòng thuận ý, đôi lông mày thanh tú nhăn lại: “Anh có thể đừng lấy những chuyện này để làm điều kiện uy hiếp tôi được không?”

Loại cảm giác này rất không tốt, sẽ chỉ khiến Thẩm Dĩnh cảm thấy mình đặc biệt bị động, không được tôn trọng, giống như một con rắn bị người ta bắt được, không thể di chuyển được.

"Tôi cũng không muốn thảo luận với em, tôi cố gắng nói chuyện, em sẽ nghe sao?” Uy hiếp cô, trong lòng anh cũng không thoải mái.

"Vậy anh có thể tôn trọng tôi một chút hay không?”

"Tôn trọng em sau đó thì sao?" Bước chân người đàn ông hơi xê dịch, một tay chống trên cửa sổ xe: “Để cho em một lần nữa có cơ hội trốn đi sao?”

Thẩm Dĩnh nghẹn lời, không thể phủ nhận rằng trong lòng cô hoàn toàn chính xác là có suy nghĩ như vậy, chờ Lục Hi rời khỏi nước Anh, cô sẽ có thời gian để cân nhắc những vấn đề này, bây giờ anh ở đây, mỗi một bước đều là anh tự kéo cô đi về phía trước.

"Huống chi bây giờ em và Mã Thiên Xích ở cùng một chỗ, tôi không thể đồng ý.”

"Anh không đồng ý thì cũng chúng tôi cũng đã sống với nhau năm năm…”

Nghe cô nói như vậy, người đàn ông không vui ngắt lời: "Trước kia tôi hoàn toàn không biết, bây giờ tôi đã biết, em cho rằng tôi vẫn có thể nhịn được?”

Thẩm Dĩnh lại một lần nữa bị anh chặn lại, người đàn ông này luôn có bản lĩnh để nói ra sự ghen tỵ và ý đồ của mình một cách trực tiếp, cô không sợ anh vòng vo, nhưng luôn sợ anh nói thẳng ra như vậy, khiến cho người ra không có cách chống đỡ lại.

Màn đêm thăm thẳm, một cơn gió lạnh thổi qua, mũi Thẩm Dĩnh hơi ngưa ngứa hắt hơi một cái: "Hắt xì!"

Lục Hi quay người lấy một chiếc áo khoác thể thao đến, chuẩn bị khoác lên người cô, người phụ nữ lập tức trốn sang một bên, bộ dáng giống như nhìn thấy mãnh thú đến gần.

Người đàn ông nặng nề thở ra một hơi: "Tới đây, khoác thêm vào."

Mặt mũi Thẩm Dĩnh viết rõ chữ từ chối: “Không cần!”

"Nghe lời."

"... Con đang ở nhà, quên đi."

Giọng nói rơi xuống, lại là một trận im lặng, trong lòng Lục Hi có chút cảm giác khó chịu, bất đắc dĩ thả tay xuống, cũng không miễn cường.

Thẩm Dĩnh nhìn động tác của anh, trong lòng cũng không dễ chịu, bình thường anh mạnh mẽ đã quen, lúc này đột nhiên dễ nói chuyện như vậy, trong lòng cô…Không thể diễn tả được cảm giác, luôn cảm thấy giống như mình đã nói sai điều gì đó.

"Lên đi." Cuối cùng, anh vẫn không nói gì.

Thẩm Dĩnh chỉ im lặng hai giây, sau đó liền quay người rời đi, cô cũng không quay đầu lại, trực tiếp đi đến cửa chính căn hộ, đến lúc rẽ ngoặt mới liếc mắt nhìn, người kia vẫn đứng bên cạnh xe không hề nhúc nhích, ánh mắt nhìn theo phía sau cô, dù cách xa một khoảng như vậy nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự lo lắng trong ánh mắt người đàn ông kia.

Giống như bị phát hiện nhìn trộm nam sinh mà mình yêu mến, Thẩm Dĩnh vội vàng thu hồi tầm mắt, cũng không dám nhìn lại.
Bình Luận (0)
Comment