100 Cách Cưng Vợ

Chương 396

Mặc kệ có được hay không, dánh vẻ anh chính là như vậy, cũng không thể chỉnh sửa khuôn mặt trong thời gian ngắn được.

Trịnh Tinh Cung đằng sau vừa lên lầu tìm Lục Hi thương lượng chuyện sân bãi mấy lần, liên tục hai lần nhìn thấy anh đứng trước gương không nhúc nhích.

Cuối cùng thật sự nhịn không được, mở miệng nói: "Lục tổng, anh căng thẳng như vậy sao?"

"Nói nhảm." Lục Hi cũng không che giấy, mở miệng thừa nhận: "Chỉ còn thiếu nước run rẩy thôi, tôi có thể không căng thẳng được sao!"

"Anh rất xem trọng cô Thẩm."

Lục Hi sửng sốt một chút, nghĩ đến tâm tình của mình bây giờ đều là vì người phụ nữ nhỏ trong nhà kia, tầm mắt không khỏi dịu lại: "Không còn cách nào, phụ nữ chính là phiền phức."

Ngoài miệng nói mấy lời không tình nguyện, nhưng nếu như quả thật không tình nguyện như vậy, sao lại chủ động làm mấy thứ này cho cô chứ.

Mắt nhìn thời gian không còn sớm, Trịnh Tinh Cung cũng hợp thời nhắc nhở người đàn ông căng thẳng đến quên cả thời gian: "Lục tổng, anh nên đi thay quần áo rồi."

Lục Hi lúc này mới nhớ lại, nhắn nhủ hai câu rồi vội vàng xuống lầu.

Anh đặt may một bộ tay trang màu xám đậm, không giống như áo sơ mi áo vest như bình thường, ở giữa còn thêm một cái gi lê, phong cách ôm người, lộ ra eo hẹp và cơ ngực cứng rắn của người đàn ông, quần tây vừa vặn đến mắt cá chân, phối hợp với một đôi giày da màu cà phê đậm, trong ưu nhã có chút trầm ổn, thật sự giống như là vương tử.

Lúc anh thay quần áo xong đi ra, những nhân viên công tác ở hiện trường đều không khỏi liếc nhìn, thật sự là khí thế cường đại cùng với giá trị nhan sắc cao khiến cho người ta không chú ý cũng khó.

Một người đàn ông như vậy ở đâu cũng đều là cực phẩm, khó có khả năng bị xem nhẹ, cặp chân dài và cái eo kia đã đủ khiến cho phụ nữ khắp nơi trầm luân.

"Rất đẹp trai đó! Thật hâm mộ người phụ nữ được tỏ tình kia, đây là đã cứu vớt cả hệ ngân hà sao!" Một nhân viên công tác nữ nhỏ giọng khen với người khác, trong giọng nói đều là hâm mộ và hưng phấn không thể che giấu được.

Một người khác mặt dù cũng có chút kích động, nhưng mà do lớn tuổi nên cũng có chút ổn định: "Nhỏ giọng một chút, bị nghe được sẽ bị dạy dỗ đó."

Mà tất cả mọi thứ trong mà Lục Hi đều là râu ria, tất cả chú ý của anh cũng chỉ ở trên việc tỏ tình tối này với người phụ nữ kia, những thứ khác đều không liên quan gì đến anh.

Nhìn thời gian từng phút từng giây trôi qua, công việc chuẩn bị sẵn sàng ở hiện trường đã hoàn toàn kết thúc, Lục Hi lấy điện thoại ra gọi đến số điện thoại của Thẩm Dĩnh.

Trong loa truyền đến âm thanh tút tút, anh nghe thấy trong lòng bồn chồn, chờ mấy giây, âm thanh này đột nhiên biến mất, ngay sau đó vang lên giọng nói trong trẻo--

"Alo?"

Là Thẩm Tiếu.

Trái tim vẫn luôn buộc chặt của người đàn ông đập một cái: "Tiếu Tiếu, mẹ đâu?"

"Mẹ đang ở phòng bếp cắt hoa quả cho con." Đứa nhỏ nói rõ đầu đuôi, lúc nói chuyện còn đưa mắt nhìn về phía phòng bếp xác định Thẩm Dĩnh đang thật sự ở đâu.

Lục Hi nhẹ nhàng thở ra: "Ngoan, đưa điện thoại cho mẹ, chú có việc muốn nói với mẹ."

"A, được, vậy chú chờ chút nha."

"Không gấp."

Ngay sau đó truyền đến tiếng đứa bé chạy bộ "Bịch bịch bịch", sau đó như có như không nói: "Mẹ, điện thoại của chú, nói có chuyện tìm mẹ."

"Chú? Chú nào?"

"Lục Hi!"

Thẩm Dĩnh lau nước trên tay đi, nhận điện thoại: "Alo, anh tìm em?"

"Em với con ở nhà?"

"Ừ, vừa ngủ một giấc, vừa mới tỉnh lại."

"Ăn cơm chưa?"

Thẩm Dĩnh nhìn thoáng qua phòng bếp sạch sẽ: "Vẫn chưa, thím Lâm xế chiều hôm nay nói anh cho bà ấy nghỉ? Em vừa mới chuẩn bị nấu cơm..."

"Không cần." Lục Hi ngắt lời cô, giống như sợ không kịp, trong giọng nói có chút xúc động hoảng hốt: "Anh đặt nhà hàng rồi, để lái xe đến đón hai người."

Thẩm Dĩnh ngẩng đầu nhìn đồng hồ, sắp sáu giờ rưỡi rồi: "Không cần đâu, hôm nay leo núi mệt như vậy, anh cũng không nghỉ ngơi ở nhà ăn tùy tiện một bữa là được."

"Không sao, nhà hàng cũng đã đặt rồi, em đợi lái xe đến đón là được rồi." Đầu bên kia điện thoại, giống như sợ cô từ chối, yết hầu của người đàn ông cũng có chút căng lên: "Nghe rõ chưa?"

"Vậy được rồi, em sắp xếp một chút."

"Trong phòng quần áo có quần áo mới, đều là mới mua, em chọn cái mình thích đi." Anh nhẹ giọng nói, lại chú ý quần áo hôm nay của cô vẫn là bộ ngày hôm qua, nói xong lại nhanh chóng cúp điện thoai: "Lát nữa gặp."

Thẩm Dĩnh cởi tạp dề trên người ra, theo lời anh nói đưa mắt nhìn phòng quần áo trên lầu, ba mặt tủ lớn treo quần áo có một nửa là đồ nữ, một phần ba còn lại là của anh, Thẩm Dĩnh cũng không nhìn nhiều, tiện tay cầm lấy một cái, là một cái váy dài liền áo, đến mắt cá chân, dáng người cô nhỏ, mặc cái này cũng cao lên một ít."

Thay quần áo xong, còn chưa được mấy phút, Thẩm Dĩnh đã nhận được điện thoại của lái xe, nói là đã đến, trong lòng cô cả kinh, nghĩ thầm này mới bao lâu, sao lại nhanh như vậy.

Cô không dám lề mề, dắt Thẩm Tiểu ra ngoài sau khi lên xe mới phát hiện, cái gọi là "lái xe" lại là Trịnh Tinh Cung.

Từ khi trở lại thành phố J hai người gặp nhau được một lần, rồi vội vàng tạm biệt, Thẩm Dĩnh sửng sốt một chút: "Là anh?"

Trịnh Tinh Cung vừa khách khí vừa quen thuộc mở cửa xe cho cô: "cô Thẩm, lên xe đi."

Trên đường đi, Thẩm Dĩnh và Trịnh Tinh Cung anh một câu tôi một câu nói chuyện, anh ta không hỏi cô năm năm nay đi đâu, cũng không hỏi về chuyện đứa bé, mà vẫn luôn nói mấy chuyện vui vẻ xảy ra trong năm năm nay, khiến cho không khí cũng thả lỏng chút ít.

Trịnh Tinh Cung nhìn qua kính chiếu hậu, đúng lúc nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Thẩm Tiếu, trong lòng vui vẻ thay hai người: "Trách không được nói con trai theo mẹ, quả nhiên là giống cô nhiều hơn!"

Nghe vậy, Thẩm Dĩ quay đầu nhìn thoáng qua ngũ quan của Thư Tiếu, kỳ thật nhìn qua cô cảm thấy đúng là như thế, nhưng nhìn cẩn thận một chút sẽ phát hiện, trên gương mặt này cũng có rất nhiều chỗ giống Lục Hi, ví dụ như độ cong khóe miệng lúc thằng bé cười lên, y hệt với người kia, những chi tiết này chỉ có tinh tế quan sát mới có thể phát hiện.

Nói chuyện phiếm một đường, không biết từ lúc nào đã đến đích, nhìn nhà hàng tinh sảo ngoài cửa sổ xe, Thẩm Dĩnh cởi đai an toàn ra cảm thấy có chút kỳ quái.

Hôm nay đã tiêu hao nhiều thể lực như vậy, người này còn rãnh rỗi sắp xếp một bữa tối lãng mạn.

Trịnh Tinh Cung lúc cô đang còn tự hỏi mở cửa xe ra: "cô Thẩm đi vào thôi, tôi sẽ trông chừng đứa nhỏ."

Thẩm Dĩnh nhíu mày: "Đứa bé không cùng đi?"

"Cùng đi, nhưng mà phải đợi lát nữa, Lục tổng sắp xếp để cô đi vào trước."

Anh ta nói chuyện che che giấu giấu rất rõ ràng có vấn đề, nhưng có thể là vấn đề gì đây? Cũng không thể là chuyện gì nguy hiểm được, điểm này Thẩm Dĩnh vẫn rất tin tưởng Lục Hi.

Chẳng lẽ ở đây còn có người khác, không chỉ có mình anh? Không cho đứa bé đi theo, vậy nhất định cũng không phải chuyện tốt gì, nếu không sẽ không băn khoăn cái này nhiều như vậy.

Nghĩ đến điểm này, Thẩm Dĩnh không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ là vấn đề quyền nuôi dưỡng đứa bé? Hai hôm nay thái độ của anh rõ ràng có thay đổi, không phải là phương diện này.

Không nghĩ ra, thật sự không nghĩ ra, nhưng mà đã như vậy, cô cũng không còn trở ngại gì nhiều, cúi đầu nhìn đứa bé: "Tiếu Tiếu, con đi với chú trước đi, lát nữa đến tìm mẹ, được không?"

Tiếu Tiếu hoàn toàn không có vấn đề, đã bị đèn LED bên ngoài nhà hàng hấp dẫn: "Mẹ yên tâm đi."

Thẩm Dĩnh đứng lên nhìn Trịnh Tinh Cung: "Làm phiền anh rồi, tối rồi, đừng đi quá xa, có chuyện gì nhất định phải gọi cho tôi."

"Cô yên tâm."

Lúc này Thẩm Dĩnh mới xoay người đi vào cổng nhà hàng, vài bước đi của cô vô cùng không yên, trong lòng đủ loại tưởng tượng, xen vào nhau, khiến cho người ta không thể trấn định lại, thật vất vả đến cửa ra vào, đưa tay đẩy cửa lớn ra nhưng lập tức há hốc mồm.

Cả đại sảnh tầng một đã không còn dáng vẻ của nhà hàng, mà là một biển hoa...
Bình Luận (0)
Comment