100 Cách Cưng Vợ

Chương 444

Thẩm Dĩnh hít một hơi thật sâu, giữ bàn tay đang lộn xộn, cao giọng và hét tên anh: “ Lục Hi!”

“Hửm?” Anh vẫn bình tĩnh và thoải mái, khoang mũi lười biếng phát ra âm thanh.

“Anh đừng loạn, anh Quyết Trình đã nói rồi, cơ thể anh hiện tại... không được phép.” Cuối cùng không tự nhiên, nói đại khái suy nghĩ.

Người này lại cố tình làm khó dễ cô, rõ ràng biết da mặt cô mỏng, lại thích thú đùa giỡn: “Không được phép làm gì? Anh đã làm gì nào?”

Thẩm Dĩnh nghiến răng, không biết da mặt của người này có thể dày đến mức nào, anh không làm gì, nhưng nếu không dừng lại, khó tránh khỏi lúc nữa sẽ xảy ra chuyện!

“Em đừng loạn nữa.” Câu nói này từ trong miệng anh đã lặp lại bao nhiêu lần rồi, nhưng cuối cùng vẫn không kiềm được bật ra bốn chữ này.

Lục Hi nhìn đôi tai đỏ bừng của nữ nhân trong lòng, nhân lúc cô không để ý, bàn tay to gỡ bỏ sức lực của cô, di chuyển lên trên: “Anh không thể ôm, không thể sờ vợ mình à?”

Không thể ăn, đến đụng chạm cũng không được, công lí ở đâu chứ?

Lòng bàn tay khô và nóng bỏng của người đàn ông áp vào da thịt cô, không có quần áo ngăn cách, xúc cảm trở trên chân thật hơn, cô thì thầm: “ A! Anh đừng…..Anh bỏ ra!”

Lục Hi bắt được giọng nói dịu dàng của người phụ nữ bên tai, làm sao có thể bỏ tay ra, dùng sức nhéo eo cô, làm cho người phụ nữ trước ngực mẫn cảm rung rẩy, anh không thể yêu, cúi đầu và ngậm miệng vành tai nhỏ của cô, lời nói có chút mơ hồ: “Ngoan, đừng động đậy, anh đảm bảo sẽ không làm gì khác.”

Tai là vùng nhạy cảm của Thẩm Dĩnh, lúc này bị anh cắn nhẹ, cơ thể không ngừng run rẩy, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, theo như ‘tiền án’ không ít lần trước đây của anh thì quả thật độ tin cậy của câu nói này gần như bằng không.

“Anh buông em ra trước đã, chúng ta xem tivi đi, anh cứ như thế này cơ thể cũng sẽ khó chịu.” Cô hiểu tình hình và cảm xúc lúc này, thật sự lo lắng cho cơ thể của anh.

Lục Hi liếm môi dưới và khẽ nhắm mắt lại, mắt nhắm nghiền một vài phút, nhưng khi mắt nhắm lại, hơi thở cùng với mùi hương trên cơ thể cô càng rõ rệt hơn, chết tiệt, có chút không kiềm chế được.

Bầu không khí hơi cứng nhắc, tất cả những chuyện thân mật giữa hai người đã làm qua, cơ thể đối với cảm xúc của đối phương quen thuộc nhất, lúc này giống như nhấn nút chuyển đổi, kích hoạt mọi giác quan.

Trái tim của Thẩm Dĩnh không phải không xao động, làm sao không có phản ứng nào khi đối mặt với người đàn ông mà mình yêu, lúc này không biết làm sao mới đúng, chút tâm ý trong lòng chỉ có thể giả vờ như không có, không thể cùng anh gây loạn được.

Cứng không được chỉ có thể mềm, Lục Hi là người dỗ dành người khác rất giỏi, chỉ cần cô thuận theo ý anh.

Tình huống trước mắt…..chỉ có thể mềm mỏng mà thuyết phục cô.

Thẩm Dĩnh hít một hơi thật sâu và ngước mắt lên đối diện với đôi mắt đen đầy tình ý phía trên, âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu, nếu không chú ý thì sẽ không nghe rõ: “Anh ngoan ngoãn nghe lời đi, đợi cơ thể anh ổn rồi…”

Nói đến đây, cô ngừng lại một chút, cắn môi dưới rồi nghiêm chỉnh nói tiếp: “Em đền cho anh gấp đôi.”

Vừa dứt lời, đầu đã cúi thấp đến ngực của anh.

Cô chưa bao giờ nói những câu như vậy, Lục Hi suýt nữa đã nghĩ mình nghe nhầm, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc gần như đỏ bừng của cô, anh biết anh đã không nghe nhầm.

Lão già đen tối cố ý hỏi lại: Em nói cái gì, lớn tiếng một chút, anh nghe không rõ.”

Thẩm Dĩnh biết anh đã cố ý, vốn đã lấy hết dũng khí mới thốt ra được những lời đó, không thể nào lặp lại lần nữa: “Không nghe thấy thì thôi vậy, em chẳng nói gì cả!”

Thấy cô giận dỗi cúi thấp mặt, Lục Hi cảm thấy dễ thương, nghịch khá lâu rồi, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve phía sau đầu cô, đầu mũi thẳng tắp chạm vào cô: “Nghe thấy rồi, đây là chính miệng em tự nói ra, đừng có ăn quỵt đấy nhé.”

Anh nhả từng chữ nặng nề, như đang cố gắng kìm nén, khiến cho người nghe cảm thấy ngứa ngáy, Thẩm Dĩnh đột nhiên hối hận vì đã nói như vậy, nhất thời không lên tiếng, mặc kệ anh nói gì.

Mặc dù ham muốn mãnh liệt nhưng may mà lí trí vẫn còn, quả thật anh không làm thêm bất kì động tác nào nữa.

Hai người ngồi cứ như vậy trên ghế sofa, đến khi thím Lâm dẫn Thẩm Tiếu quay về, cô mới từ đùi anh bước xuống, lấy lại tự do.

Thẩm Dĩnh không đợi cho thím Lâm bước vào phòng khách đến đầu cũng không quay lại, hai ba bước đã vội vã lên tầng hai, bước chân hoảng loạn đến nỗi ai cũng nhìn thấy.

“Baba, tại sao mẹ lại chạy đi vậy?” Thẩm Tiếu ngây thơ chớp mắt nhìn về hướng của tầng hai.

Đáy mắt Lục Hi tràn đầy ý vị, theo ánh mắt của con trai nhìn lên, giả vờ bất lực lắc đầu: “Mẹ vừa mới hôn ba một cái, có lẽ là ngại quá nên vậy.”

“Ồ, thì ra là thế.” Thẩm Tiếu lớn lên ở nước ngoài, không có gì đáng ngạc nhiên khi những đứa trẻ này so với những đứa trẻ cùng tuổi ở trong nước trưởng thành sớm hơn.

Thím Lâm thì ngược lại, nghe cậu chủ nói như thế, mắt trợn tròn không tin được, bà làm việc ở đây khá lâu cũng xem như thấu hiểu Thẩm Dĩnh, nhìn thế nào cô cũng không phải là người chủ động chạy trốn được, nhất định là cậu chủ đã làm gì cô Thẩm, vì vậy cô Thẩm mới vội vội vàng vàng chạy lên tầng.

Chỉ là nhìn hai người hạnh phúc như vậy, trong lòng bà mừng thầm cho cả hai.

Việc Lục Hi xuất viện đã sớm được mọi người biết, buổi chiều, hai vị trưởng bối nhà họ Lục đã vàng từ biệt thự bên kia qua đây, còn đặc biệt lái chiếc xe lớn, cốp xe chứa đầy sản phẩm bổ dưỡng quý hiếm.

Sau khi ăn xong Thẩm Dĩnh có chút buồn ngủ nên đi lên lầu, những ngày này chẳng được nghỉ ngơi tốt, khó khăn lắm mới nằm trên giường, một lúc sau cô đã ngủ say.

Khi nghe tiếng ai đó nói chuyện và mở cửa ở tầng dưới, cô đứng dậy rời khỏi giường, nghĩ rằng Lục Hi đang chơi cùng con, khi cô đi xuống cầu thang thì phát hiện ông cụ và bà cụ đến.

Cô lập tức tỉnh ngủ, đưa tay lên lau khóe mắt, sau khi đảm bảo không có dử mắt, cô mới lúng túng bước đến chào hỏi: “Không biết ông bà đến, cháu chưa kịp chuẩn bị gì cả.”

Trên mặt vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn, bất cứ ai cũng biết được cô vừa mới thức dậy, nghĩ rằng bản thân nhất định đã khiến hai vị trưởng bối trước mặt không vui, thật không ngờ Ngô Quân Hà không chỉ không có ý trách móc mà còn mang vẻ có lỗi: “Thời gian qua cháu ở trong bệnh viện chăm sóc cho tiểu Hi quả thật rất vất vả rồi, cháu mau đi nghỉ ngơi đi, chúng ta nói vài câu, thấy nó không sao rồi một lát nữa đi ngay thôi.”

Thẩm Dĩnh sững sờ, có chút ngoài ý muốn ngẩng mặt nhìn Ngô Quân Hà, nhất thời mọi lời nói đều quên cả rồi.

Ngô Quân Hà thấy cô đứng sững sờ, từ bàn phía sau lấy cho cô cái hộp tốt rồi đưa nó cho cô: “Đây là tổ yến tốt nhất tại nhà, đích thân nấu mang đến đây, ở bệnh viện một mình chăm sóc bệnh nhân sẽ rất mệt, không làm gì thì ở nhà bảo thím Lâm hầm cho cháu tẩm bổ.”

Thẩm Dĩnh cầm lấy, nhìn tổ yến trên tay, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp, cảm giác được người khác chăm sóc thật sự có chút không chân thật: “Cảm ơn….”

“Không cần phải cảm ơn.” Ông cụ kết thúc cuộc trò chuyện, lần đầu tiên trong mắt ông có một điều thương tiếc đối với hậu bối. “Chúng ta nên cảm ơn cháu, vì cháu đã giúp chúng ta nhận ra con người thật của Hoàng Tử Nhu, thậm chí xảy ra việc lớn như vậy,cháu đã ở bên cạnh chăm sóc tiểu Hi, như vậy đã giúp nhà họ Lục rất nhiều rồi.”

Khi nghĩ đến những chuyện xảy ra trước đó, trong lòng ông cụ vô cùng phẫn nộ, suy cho cùng Hoàng Tử Nhu cũng là do ông giới thiệu cho Lục Hi, tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ ông.

“Tất cả đã qua rồi.” Lục Hi lên tiếng an ủi tâm trạng hai vị trưởng bối: “Tiếu Tiếu không sao, cháu cũng không sao, ông không cần nghĩ nhiều.”

Ngô Quân Hà gật đầu, lời nói đó quả thật không sai, nhưng qua sự việc lần này, họ cũng thấy rõ con người thật sự của Thẩm Dĩnh, quả thật là một cô gái tốt, ngoại trừ những điều này họ không trách móc hay phàn nàn gì, có cô bước tiếp cùng Lục Hi trên con đường phía trước, họ có thể yên tâm rồi.

Nghĩ đến điều này, Ngô Quân Hà nắm lấy tay Thẩm Dĩnh, đôi mắt già nua tràn ngập ý cười: “Sau này tiểu Hi của chúng ta nhờ cả vào cháu rồi.”

Nghe những lời này, đôi mắt Thẩm Dĩnh đỏ hoe, giống như một đứa trẻ đã nỗ lực trong một thời gian dài để có được một bông hoa đỏ nhỏ, mặc dù cô chưa bao giờ làm hài lòng bất cứ ai, nhưng tình cảm của cô đối với Lục Hi chưa bao giờ là giả, sự hiểu lầm trước đây đã làm cô tổn thương rất nhiều, bây giờ hai vị trưởng bối cuối cùng cũng đã chấp nhận mình, nỗi buồn trong quá khứ xen lẫn sự cảm động khiến cô nghẹn ngào.

Cô gật đầu, tất cả lời muốn nói đều đổi thành một câu: “Cháu nhất định sẽ như vậy.”
Bình Luận (0)
Comment