100 Cách Cưng Vợ

Chương 557

Đường Uyển rất xinh đẹp, tính cách lại hiền hoà, mới khai giảng được một tuần mà đã nhận được vài lời thổ lộ của mấy chàng trai, những chuyện này bọn họ đều biết hết.

Hâm mộ thì có hâm mộ nhưng lại không cảm thấy ghen ghét, dù sao gương mặt này thật sự khiến ai nhìn vào cũng thích.

"Thật sự không phải mà!" Đường Uyển rất vất vả mới vẽ xong đường kẻ mắt, còn bận rộn lo lắng giải thích: "Chỉ là một người bạn bình thường thôi, chúng tôi hẹn nhau đi ra ngoài chơi cho nên mới trang điểm một chút, các cậu nghĩ xa quá rồi!"

Lưu Linh Linh sáng tỏ nhẹ gật đầu, ngay lúc Đường Uyển cho là cô ấy sẽ bỏ qua cho mình thì lại nghe cô ấy nói: "Đó chính là đang tìm hiểu lẫn nhau, còn chưa xác định quan hệ."

"Ôi trời!" Đường Uyển ra vẻ vỗ nhẹ lên bả vai cô ấy một cái: "Không thèm nghe cậu nói nữa, tớ đi đây!"

"Đừng đi vội, cậu còn chưa nói rõ ràng cho chúng tôi mà."

"Đúng vậy, người đó dáng dấp ra sao, bao nhiêu tuổi, đã đi làm hay còn đang đi học..."

Đường Uyển giống như chạy trốn cầm túi xách lên vội vàng chạy ra khỏi ký túc xá, sau lưng vẫn còn mang máng nghe được tiếng Lưu Linh Linh và sữa đậu nành đang nói chuyện với nhau, một đường đi ra khỏi cửa ký túc xá, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

"Phù, thật sự là đáng sợ..." Cô không khỏi lẩm bẩm, chỉ cần cô chậm thêm một chút thôi đoán chừng sẽ bị hai người kia "Nghiêm hình bức cung" mất.

Đường Uyển đi thẳng ra cửa Tây của trường học, bên đó học sinh tương đối ít, cô cầm điện thoại lên xem thời gian thấy sắp đến năm giờ rồi, hai người hẹn nhau đúng năm giờ gặp mặt ở đường nhỏ bên cạnh cửa Tây, mắt thấy thời gian sắp đến, cô đang định gọi điện cho Mã Thiên Xích thì điện thoại lại vang lên trước.

Trên màn hình hai chữ "Ngài Mã" đang nhảy lên, vẫn là cái tên phổ thông lưu lại từ lúc đầu khi hai người mới quen nhau.

Đường Uyển thuận thế nhận: "Alo?"

Mới mở miệng, giọng nói của cô vậy mà lại mềm nhũn khác thường, chuyện này khiến cho chính bản thân cô cũng không thể thích ứng được mà phỉ nhổ chính mình, cô hắng giọng một cái rồi mới lại hỏi: "Anh tới rồi sao?"

"Ừm, đang ở bên ngoài trường học." Giọng nói lạnh lùng và thờ ơ của đàn ông từ microphone truyền ra, hoàn toàn trầm thấp như trước đây.

Đường Uyển tăng nhanh bước chân: "Được, chờ tôi năm phút, tôi lập tức ra ngay đây."

...

Một đường đi thẳng ra ngoài trường học, cô lập tức quay người đi vào một con đường nhỏ bên cạnh không đáng chú ý, bên trái cuối đường có một chiếc Land Rover màu đen đỗ sẵn ở đó, chiếc xe rất lớn, một nửa chiếc xe phải chườm lên vỉa hè thì những chiếc xe khác mới có thể thuận lợi đi qua được.

Đường Uyển đang định đi về phía đó thì bỗng nhiên mơ hồ nghe được có người gọi tên cô ở sau lưng, cô nhìn lại thì ra là chủ tịch câu lạc bộ lồng tiếng đồng thời cũng là phó chủ tịch hội học sinh của trường, Hạ Thụy Hành.

Cô đứng ở ngã ba đường, dừng chân lại, nhìn anh ta đang bước nhanh đi đến trước mặt mình: "Chào anh?"

"Từ xa đã thấy em rồi." Hạ Thụy Hành vừa nói ánh mắt vừa lướt qua gương mặt trang điểm tinh xảo của cô, trước giờ cô đều để mặt mộc nên đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cô trang điểm như thế này, đáy mắt không khỏi hiện lên mấy phần kinh diễm: "Em đang chuẩn bị đi đâu à?"

Anh ta đột nhiên đặt câu hỏi khiến Đường Uyển luống cuống mất một giây, tay cầm túi xách cũng siết chặt hơn mấy phần, cô hơi lúng túng cười nói: "Em đang chuẩn bị trở về nhà thôi, hôm nay là thứ sáu rồi mà."

Hạ Thụy Hành không hề nghi ngờ gì, anh ta đang định nói cái gì thì bỗng thoáng nhìn thấy trên đầu cô có một mảnh giấy vệ sinh nhỏ màu trắng nên hơi nghiêng người lên phía trước xích lại gần cô mấy phần, đưa tay gỡ xuống thay cô: "Trên tóc em có cái gì này."

Đường Uyển nhìn chàng trai mặc áo thun màu trắng đang tới gần, anh ta cao khoảng chừng một mét tám nên nếu nhìn từ phía sau lưng giống như đang ôm lấy cô, hơi thở của chàng trai trẻ tuổi đập vào mặt cô, Hạ Thụy Hành là sinh viên đại học năm thứ ba ngành phát thanh, ở trường học cũng rất nổi tiếng, rất nhiều cô gái vì muốn nhìn thấy anh ta nhiều thêm một chút mà không tiếc trốn học để đi đến lớp học của khoa phát thanh dẫn đến mỗi lần lên lớp các giáo sư đều có thể thấy một lớp học ngồi đầy người, đa phần đều là sinh viên nữ.

Lúc này thấy anh ta tới gần cả người Đường Uyển đều cứng đờ, chờ một hồi lâu cũng không thấy anh ta rời đi, vừa định lên tiếng giục thì đã nghe thấy mấy tiếng còi xe vang lên chói tai từ phía cuối con đường nhỏ…

"Tít tít…tít…"

Người kia liên tiếp ấn còi ba lần, tràn đầy không kiên nhẫn, hai người đều bị giật nảy mình nhìn về phía phát ra tiếng còi kia nhưng cửa kình màu đen của chiếc xe đã ngăn trở ánh mắt nên không nhìn rõ người ở bên trong được, Hạ Thụy Hành nhíu mày: "Xa như vậy mà đã bấm còi..."

Đường Uyển sợ Hạ Thụy Hành sẽ sinh nghi, dù sao cũng là một chiếc xe sang trọng như vậy, bản thân cô gia cảnh không tốt, nếu như bị người nào nhìn thấy nói không chừng sẽ hiểu lầm thành cái khác nên vội vàng nói: "Em phải đi bắt xe đây, tuần sau gặp ở trường học nhé đàn anh, hẹn gặp lại."

Mặc dù Hạ Thụy Hành muốn ở lại với cô thêm một lúc nhưng thấy cô sốt ruột cũng không tốt lại nói cái gì, chỉ có thể thản nhiên nói: "Được, đi đường cẩn thận nhé."

Đường Uyển gật đầu, sau khi nhìn thấy Hạ Thụy Hành quay người rời đi mới tiến vào con đường nhỏ, một đường chạy vội đến chỗ chiếc xe, lúc ngồi vào xe còn thở hổn hển rất gấp, vừa mới quay đầu liền mỉm cười ngọt ngào với Thẩm Tiếu đang ngồi ở ghế phía sau. "Chào dì Đường ạ" Thằng bé bi bô nói một câu, đôi mắt to sáng ngời giống như là cất giấu những vì sao vậy.

Đường Uyển cũng nở một nụ cười vui vẻ: "Chào con, lại gặp mặt rồi nha."

Nói xong, cô liền cúi đầu lấy kẹo mềm hình con gấu nhỏ đã chuẩn bị trước từ trong túi xách mang theo bên mình ra: "Ừm, cái này cho con."

Một cái hộp to bằng nắm đấm màu đỏ cứng rắn, phía trên hình gấu nâu nhỏ, sau khi mở ra bên trong có mấy chiếc kẹo cũng là hình gấu nhỏ màu sắc khác nhau, bên ngoài bọc một lớp đường mỏng màu trắng, nhìn rất đẹp mắt.

Đây là một nhãn hiệu nhập khẩu từ Thụy Sĩ, lúc cô đi làm thêm ở siêu thị nhìn thấy liền tiện tay mua lại, mình cũng không nỡ bỏ ra ăn.

Thẩm Tiếu mở ra xem, đôi mắt cũng sáng lên: "Thật là đẹp, con cảm ơn dì Đường!"

Vốn đang sợ thằng bé không thích, bây giờ thấy nó hài lòng, trong lòng Đường Uyển cũng trở nên vui vẻ nhưng cô chưa kịp nói chuyện thì một giọng nói lạnh lùng ở bên cạnh đã chen vào: "Chú tặng cháu nhiều thứ như vậy nhưng cũng không thấy cháu vui vẻ như thế này."

"Cái đó không giống!" Thẩm Tiếu dựa vào lí lẽ biện luận: "Thầy giáo nói, càng ít thì càng trân quý, chú đưa cho cháu nhiều thế giống y như bán buôn vậy!"

"..." Trong lòng Mã Thiên Xích ai oán một trận, đưa nhiều mà thằng bé cũng chê?

Đường Uyển nhìn người đàn ông với vẻ mặt khó chịu bên cạnh, không biết tại sao anh ta lại không vui, cô lên xe cũng không chọc tới anh ta mà?

Phát giác được ánh mắt của cô, Mã Thiên Xích hơi nghiêng mặt qua, lạnh lùng liếc mắt về phía eo cô một cái, giọng điệu vô cùng thiếu kiên nhẫn nhắc nhở một câu: "Dây an toàn."

"A... Suýt nữa quên mất." Đường Uyển vội vàng cúi đầu đem dây an toàn buộc lại: "Đi thôi."

Anh ta dẫm chân ga một cái, chiếc xe giống như là con ngựa hoang đứt dây cương lao vùn vụt ra ngoài, thân thể bởi vì quán tính ngã ngửa ra sau khiến Đường Uyển giật nảy mình, hai tay vội vàng nắm chặ dây an toàn trơn bóng trước người.

Trái lại Thẩm Tiếu chỉ ngồi ở phía sau nhìn cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ, hiển nhiên là thằng bé đã thành thói quen với tốc độ như vậy.

Đường Uyển chỉ có thể đem lời đã ra đến miệng nuốt trở về, đôi mắt to lo lắng nhìn đường đi phía trước bên ngoài kính chắn gió.
Bình Luận (0)
Comment