100 Cách Cưng Vợ

Chương 572

Trong hai mươi hai năm đầu cuộc đời của Đường Uyển cô đã gặp được người đàn ông đẹp mắt nhất chính là Mã Thiên Xích, cũng không phải cô chưa từng thấy qua soái ca mà chẳng qua là cảm thấy đàn ông hơn ba mươi tuổi, khí chất từng trải trên người lắng đọng xuống mấy cậu nhóc hơn hai mươi tuổi không thể nào so sánh nổi.

Không liên quan đến bề ngoài hay tướng mạo, loại khí chất phát ra từ trong ra ngoài kia mới là thứ của đàn ông thực sự khiến cho người ta bị mê muội.

Trước kia cô đã từng gặp Thẩm Dĩnh cũng biết quan hệ giữa Thẩm Dĩnh và Mã Thiên Xích, lúc đầu cô còn kinh ngạc vì thấy cô ấy vậy mà lại có thể bình tĩnh như vậy, có thể thờ ơ trước sự ân cần của Mã Thiên Xích nhưng bây giờ sau khi nhìn thấy Lục Hi rồi, cô đã hiểu.

Nếu như nói Mã Thiên Xích là một người có vẻ ngoài lạnh lùng vậy thì Lục Hi lại chính là loại người nhàn nhạt xa cách nhưng lại không cảm thấy bị coi nhẹ kia, quả thật, bày ra bên ngoài khiến người đó luôn luôn bá khí chói mắt nhưng khi thu liễm lại càng khiến người ta muốn tiếp cận gỡ ra xem, hết lần này tới lần khác người đàn ông này lại đạm mạc như thế, cảm giác hai loại mâu thuẫn kia kết hợp hoàn mỹ ở trên người anh.

Đường Uyển ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt thâm thúy lại sắc bén kia của anh, hô hấp cứng lại: "Chào anh Lục, tôi là Đường Uyển."

Trong giọng nói của cô nghe ra được cô đang vô cùng mất tự nhiên và cẩn trọng, Mã Thiên Xích nghe được ghé mắt đảo qua cô, cũng không nhiều lời.

Anh ta ngồi xuống vị trí đối diện với Lục Hi, bên cạnh người giữ lại một chỗ trống, Đường Uyển đang khẩn trương nên cũng không chú ý gì nhiều, theo bản năng đi qua ngồi xuống.

Thẩm Dĩnh nhìn đôi nam nữ đang đi tới, người đàn ông có tướng mạo anh tuấn cứng rắn, thâm ảo khó lường không nhìn ra biểu cảm gì, cô gái thì ngược lại rất đơn thuần, vẻ căng thẳng và tất cả tình cảm khác đều viết hết trên mặt.

Đây chính là dì Đường và chú Mã trong miệng Thẩm Tiếu sao?

Nói thật, có chút sai lệch so với trong tưởng tượng của cô, cô vốn cho rằng tuổi của đối phương cũng không nhỏ, thằng bé thích có lẽ là dáng vẻ hòa ái dễ gần của anh ta, nhưng không ngờ lại hoàn toàn ngược lại, người đàn ông tên là Mã Thiên Xích kia nhìn cũng không phải là một người thân thiện, thậm chí còn hơi lãnh đạm.

"Trở về từ khi nào?"

Đang nghĩ ngợi thì người đàn ông ngồi đối diện bỗng nhiên mở miệng, lúc này Thẩm Dĩnh mới hoàn hồn, ý thức được vừa rồi mình thất thố nên vội vàng đổi ánh mắt khác: "Mới được ba bốn ngày."

"Gặp Tiếu Tiếu rồi chứ?"

"Ừm."

Cô không dám nói nhiều thêm một chữ sợ sẽ lộ ra chỗ sơ suất, tinh thần vô cùng căng cứng.

Dưới bàn trà, Lục Hi vươn tay về phía bên cạnh chậm rãi di động mấy phần, chạm nhẹ vào mu bàn tay hơi lạnh của cô, ánh mắt lại nhìn chằm chằm người đối diện: "Nghe Tiếu Tiếu nói gần đây đều là anh chăm sóc cho thằng bé, tôi còn đang muốn cảm ơn anh Mã và cô Đường đây."

Đường Uyển nghe thấy có người nhắc đến tên của mình, một câu "Không cần khách sáo" đang kẹt ở trong cổ họng còn chưa kịp phun ra đã nghe thấy người đàn ông bên cạnh nhẹ nhàng xùy một tiếng: "Tổng giám đốc Lục khách sáo rồi, tôi chăm sóc cho Thẩm Tiếu cũng không phải do nhìn mặt mũi của ai mà chỉ là không muốn để cho đứa nhỏ ở một mình mà thôi."

Lời này của anh ta nghe cũng không phải là đặc biệt cảm kích, thật ra anh ta muốn đem lòng mình hoàn toàn trải ra ngoài để nói cho Lục Hi biết anh ta làm như vậy không phải là bởi vì Thẩm Dĩnh mà là bởi vì đứa nhỏ.

Anh ta thích Thẩm Dĩnh, Đường Uyển biết rất rõ, cho nên lúc lời nói kia rơi xuống, cô không nhịn được liếc mắt nhìn về phía đó.

Thật đúng là... Rất vô tư.

"Chuyện này tôi sẽ nhớ kỹ, sau này có việc gì cần thì anh Mã cứ mở miệng." Lục Hi cũng cho đủ mặt mũi, khách khách khí khí cười nói.

Hai người đàn ông ngồi đối mặt nhau, chút chuyện trong lòng đối phương này cả hai đều hiểu nhưng trong lời nói lại anh tới tôi đi duy trì bầu không khí ấm áp này.

Đường Uyển hơi không thích ứng kịp, hai tay đặt trên chân vặn xoắn vào với nhau, mắt thấy hai người kia nhất thời không nói chuyện, mới do dự mở miệng: "Cái kia..."

Ba ánh mắt đồng loạt nhìn tới, cô thật nhanh cúi đầu xuống, bên tai hơi đỏ lên: "Tôi nghe nói Thẩm Tiếu cũng đến đây nhưng sao lại không thấy đâu?"

Rốt cuộc Thẩm Dĩnh cũng tìm được một thời cơ để nói chuyện, lập tức nói: "Đang chơi ở sân bên ngoài, có trợ lý trông nom, sợ thằng bé ở trong phòng sẽ làm ầm ĩ."

"À, nhắc đến cũng đã lâu rồi tôi không gặp thằng bé, vậy, tôi có thể ra ngoài chơi cùng thằng bé được không, mọi người cứ trò chuyện đi, chút nữa tôi lại đi vào." Đường Uyển rất vất vả mới tìm được một cái cớ để có thể chạy đi, cô biết vừa ngồi xuống đã muốn đi thì hơi không lễ phép, nhưng không khí ở nơi này thực sự quá bị đè nén, cô thật sự không chịu được nữa.

Thẩm Dĩnh vốn là muốn giữ cô ấy ở chỗ này ngồi thêm một lát, nhưng nhìn thấy cô không được tự nhiên nên cũng không nói gì nữa.

Vị trí bên cạnh người trống rỗng, Mã Thiên Xích liễm hạ mặt mày giống như không để ý, nhưng thật ra ánh mắt vẫn luôn theo sát bước chân vừa mới biến mất ở cửa ra vào kia.

Trốn tránh.

Từ lúc bắt đầu nhìn thấy anh ta đã muốn tránh, bây giờ rốt cục cô cũng tìm được cơ hội rồi.

Anh ta khinh thường nhếch môi, nghĩ thầm cùng anh ta tới thì cũng phải cùng anh ta đi, khoảng cách chỉ có hai bước như vậy xem cô có thể trốn đi đâu.

Trong phòng trà trang nhã chỉ còn lại hai người, Mã Thiên Xích bưng tách trà nhỏ màu trắng tinh xảo trên bàn trà lên, vừa đưa tới bên môi chuẩn bị nhấp một ngụm lại đột nhiên nghe thấy cô gái ngồi đối diện nhỏ giọng mở miệng nói: "Cô Đường này so với tưởng tượng của em còn nhỏ tuổi hơn nhiều."

Một câu này thành công khiến cho tay Mã Thiên Xích dừng lại, trong đôi mắt hẹp dài hiện lên một tia sáng sắc bén giống như con báo đang đi săn mồi chợt nhìn thấy một khối thịt đỏ thuộc về mình, toàn thân đều căng cứng lên theo.

Nhưng chỉ nhấp một miệng trà xong, cảm xúc sục sôi kia rất nhanh đã bị anh che giấu xong, một lần nữa đem tách trà thả về chỗ cũ, lúc lại một lần nữa ngẩng đầu lên đã lại bình tĩnh như thường ngày: "Em cho rằng cô ấy bao nhiêu tuổi?"

Thẩm Dĩnh không nghi ngờ gì, suy nghĩ một chút nói: "Hai mươi bảy hai mươi tám tuổi gì đó, cô ấy xem ra cũng mới chỉ khoảng hai mươi mà thôi, rất trẻ trung."

"Vì sao?"

"Cái gì?" Thẩm Dĩnh bị anh ta đột nhiên hỏi bối rối một chút.

"Vì sao lại cảm thấy tuổi tác của cô ấy nên lớn một chút?"

Thẩm Dĩnh không rõ vì sao anh ta lại ép hỏi những cái này nhưng vẫn thành thành thật thật trả lời: "Chỉ là suy đoán mà thôi, em cũng chưa từng gặp cô ấy."

Chính là câu nói này.

Mã Thiên Xích thẳng tắp nhìn vào sâu trong đáy mắt của cô, từ lúc vào cửa đến bây giờ cũng chỉ mới một thời gian ngắn, rõ ràng dáng vẻ của cô không thay đổi chỉ gầy đi một chút nhưng anh ta lại cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.

Bây giờ, rốt cuộc anh ta đã hiểu rõ.

Là ánh mắt nhìn anh ta kia, còn có cả tư thái khó chịu khi đối mặt với anh ta nữa, không có cảm giác quen thuộc giống như trong dĩ vãng, mà thay vào đó là một loại lạnh nhạt liều mạng ra vẻ quen thuộc.

Bằng sự quen biết năm năm giữa bọn họ thì tuyệt sẽ không có trạng thái như vậy.

Có lẽ là ánh mắt của anh ta quá mức sáng rực nên Lục Hi ngồi bên cạnh cũng phát giác ra được, anh dịch chuyển thân thể về phía trước nhờ đó ngăn trở ánh mắt anh ta lại.

Chỉ là Mã Thiên Xích lại không để ý lắm, bỗng nhiên anh ta cười khẽ một tiếng nhưng đáy mắt lại không có nửa phần ý cười: "Em đã từng gặp cô ấy rồi, không nhớ rõ sao?"

Thẩm Dĩnh đột nhiên ngơ ngẩn, trên người giống như bò đầy dây leo, chặt chẽ sít sao khiến cô không thể động đậy.

Cô giật mình ngẩng đầu lên, muốn kéo ra một nụ cười vừa phải nhưng lại phát hiện ra khóe miệng giống như nặng tựa ngàn cân: "Anh nói cái gì?"

"Thẩm Dĩnh." Vẻ mặt Mã Thiên Xích hoàn toàn lạnh xuống: "Thời gian qua rốt cuộc em đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Bình Luận (0)
Comment