100 Cách Cưng Vợ

Chương 607

Chỉ là nhìn quá nhỏ, giống như vị thành niên, nhiều nhất cũng chỉ mười tám tuổi?

Phải biết ở Hồng Đỉnh không ai ngăn cản anh gọi món.

Được rồi, nể tình cô xinh đẹp, không gọi nữa.

Bùi Dục đưa menu điện tử sang, thấy cô gái vươn tay ra, đầu ngón tay như vô tình cố ý lướt qua mu bàn tay cô, ngoài ý muốn làm lại rất lạnh.

Đôi mắt hoa đào lấp lánh của người đàn ông khẽ híp lại, đợi cô đi rồi khẽ mỉm cười, được, vẫn khiến con gái nhà người ta căng thẳng sợ hãi rồi.

Không lâu sau, món gọi đều được mang lên đủ, cửa phòng bao đóng lại, Bùi Dục gắp cá ngừ vây xanh được vận chuyển hàng không vào dĩa Lục Hi: “Anh thử xem, cá sống ở đây không tệ.”

Lục Hi thuận thế gắp lên đặt vào miệng, thịt tươi mềm, cắt độ dày vừa phải, quả thực không tệ.

“Sao cậu tìm được quán này?” Với hiểu biết của Lục Hi đối với Bùi Dục, anh ta tuyệt đối không phải người sẽ không có chuyện gì thì tìm quán nhỏ ăn cơm.

Bùi Dục nuốt miếng cá hồi trong miệng: “Quản lý nhà em dẫn em tới một lần, cách gần nên cũng thích hợp.

“Đúng rồi, tình huống chị dâu thế nào?”

Trong đám người này, chỉ có Bùi Dục cứ mở miệng gọi Thẩm Dĩnh là chị dâu, từ trước đến nay anh ta gọi thuận miệng, gọi suốt đến giờ, ngay cả Lục Hi cũng cảm thấy không có gì kỳ quái.

Không muốn nói tới Thẩm Dĩnh, có chuyện anh cũng thật sự xém chút quên mất: “Cô ấy khôi phục ký ức rồi.”

Bùi Dục vừa gắp tôm hồng chuẩn bị cho vào miệng, nghe thấy lời này, tôm cũng rơi xuống: “Cái gì??”

“Có liên quan đến tai nạn xe đụng trúng phần đầu nên khôi phục ký ức, tôi vội vàng tới cũng quên mất nói một tiếng với La Quyết Trình.” Lúc đó anh một lòng muốn tới tìm đôi nam nữ này.

Bùi Dục đặt đũa xuống, vỗ tay: “Vì họa được phúc, xem như không bị thương vô ích...nhưng em biết trước La Quyết Trình chứ?”

“Ừ.”

Bùi Dục lập tức lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho La Quyết Trình, trên mặc không ngừng đắc ý: “Ai kêu anh ta cứ kích thích em, lúc này tới phiên em kích thích anh ta rồi.”

“...”

Cho nên những anh em này của anh xem anh là công cụ để kích thích lẫn nhau sao?

Bùi Dục gửi tin nhắn xong đặt điện thoại xuống bèn thấy người đàn ông có chút biểu cảm đầu hàng, giơ tay vỗ vỗ vai Lục Hi: “Anh Lục Hi, anh cũng đừng dị nghị, ai kêu trong mấy anh em chỉ có anh kết hôn rồi.”

“...”

Lục Hi quyết định, không tính toán với người đàn ông ba lăm tuổi nhưng thực ra chỉ năm tuổi này.

Ăn hơn nửa bữa cơm, phía bệnh viện đột nhiên gọi tới, nói Thẩm Dĩnh tỉnh rồi, Lục Hi lập tức đặt đũa trong tay xuống, vội vàng rời đi.

Bùi Dục nhìn trên bàn còn hơn nửa thức ăn, không có tâm trạng tiếp túc ăn nữa, bèn gọi phục vụ tính tiền, đối phương cho biết, Lục Hi đã thanh toán rồi.

Đều là người không thiếu chút tiền này, ai thanh toán cũng vậy, Bùi Dục thu ví, cầm áo khoác treo một bên chuẩn bị rời đi.

Nhìn thấy cô gái đó ở cửa, bước chân dừng lại, vừa này không cảm thấy, bây giờ đứng dậy so sánh, đối phương thấp hơn anh hơn một cái đầu.

Khoảng mét sáu lăm đi, nhiều như cao như vậy, không thể cao hơn.

Cô gái quan sát thấy anh mắt của người đàn ông nhìn sang, không hiểu mở miệng: “Thưa anh, anh muốn đóng gói không?”

Bùi Dục lúc này thật sự cười rồi, đóng gói? Cô không phải đang sỉ nhục anh chứ? Ánh mắt của anh nhìn như muốn đóng gói sao?

Nếu không phải cô gái này còn xem là xinh đẹp, đổi thành nhân viên phục vụ nam khác, anh sẽ chuẩn xác ném cả người và thức ăn thừa ra ngoài.

Nhưng ——

Bùi Dục chỉ cười với khuôn mặt nhỏ nhắn không hiểu đó, thân thể cao lớn chậm rãi khom xuống, thổi khí vào mái ngố thưa thớt của cô.

Cô gái lập tức sợ nhắm mắt lại, mày nhíu thật chặt, mặt hoang mang và sợ hãi: “Thưa, thưa anh?!”

“Ở đây này, gọi cái gì mà gọi?” Bùi Dục muốn chọc cô một lát, hưng khuôn mặt đó thật sự quá ngây thơ vô tội, cảm giác tội lỗi trong lòng lập tức dâng lên, hàng mày rậm nhướn nhướn, rốt cuộc không làm chuyện gì quá đáng, nghiêng người đi ra.

Thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông biến mất trong tầm mắt, cô gái lúc này mới thở phào, bàn tay nhỏ giơ lên che tim mình, nhớ tới đôi mắt lấp lánh khi đối diện ban nãy, tim không ngừng đập loạn xạ.

Anh đang cố ý ghẹo cô đi?

Cô gái khẽ chun chiếc mũi thanh tú, người này thật sự xấu xa!

Lúc Lục Hi đến bệnh viện, Thẩm Dĩnh đã tỉnh rồi, đẩy mở cửa phòng bệnh đi vào, cô đang nói chuyện với y tá bên cạnh, là chuyện liên quan tới bệnh tình, thấy anh vào, hai người đều ngậm miệng, nhìn về phía này.

Lục Hi đi tới bên giường, bàn tay đặt lên gò má cô, sức lực nhẹ nhàng, giữa hàng mày là sự ấm áp không thể che giấu: “Tỉnh rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?”

Thẩm Dĩnh ngước mắt nhìn người đàn ông trên người, nhất thời suy nghĩ có chút mê mang, im lặng vài giây mới mở miệng khô khốc: “Không sao...”

Chỉ là hai chữ nhưng khiến người nghe lại cảm giác như bị đá mài trong tai vậy.

Lục Hi lập tức lấy nước ấm ở đầu giường đút cho cô, y tá phát hiện ý của người đàn ông, vội khuyên: “Anh Lục, bệnh nhân vừa tỉnh bây giờ không thể uống nước, có thể thấm ướt môi.”

Lục Hi nhíu mày, cảm giác áp bách cực lớn nhìn về phía ý tá, có lẽ ngay cả bản thân anh cũng không để ý thấy khí thế hung ác này.

Thẩm Dĩnh vội quay đầu, hiểu ý mở miệng: “Cô ra ngoài trước đi, bên này có chuyện tôi sẽ gọi cô.”

Y tá như được đại xá, vội ra khỏi phòng bệnh.

Thẩm Dĩnh nhìn bóng dáng đối phương như bỏ chạy, có chút bất đắc dĩ nhìn người đàn ông bên giường: “Anh đừng như vậy, em không phải vẫn tốt sao, làm gì giận chó đánh mèo với người khác.”

“Không giận chó đánh mèo.” Anh chỉ là có chút mẫn cảm, có chút sợ hãi mà thôi.

Thẩm Dĩnh hiểu rõ suy nghĩ của anh, miễn cưỡng chống đỡ giơ tay kéo bàn tay người đàn ông: “Anh vừa rồi ra ngoài làm gì?”

Nhớ tới lúc nãy, đáy mắt người đàn ông u ám: “Ăn bữa cơm với Bùi Dục.”

Bùi Dục?

Thẩm Dĩnh nhớ tới Bùi Dục liền liên tưởng đến câu lạc bộ Hồng Đỉnh, vừa nghĩ tới câu lạc bộ Hồng Đỉnh liền nhớ tới thân phận xã hội đen vô cùng nguy hiểm của anh, có lẽ là thời gian hai người ở chung qua lâu, đủ để hiểu lẫn nhau, cô dường như tiềm thức nhớ tới một khả năng cực kỳ không tốt.

“Có phải anh tìm tới hai người tông em không?”

Lục Hi bị cô hỏi tim run rẩy, mặt không thể hiện quá nhiều biểu cảm.

Thấy anh im lặng không nói, Thẩm Dĩnh liền biết mình đoán trúng rồi, trong lòng không nhịn được nóng nảy: “Anh không làm gì người ta chứ?”

Cô quá rõ tính cách Lục Hi thế nào, nếu hai người đó rơi vào tay anh, tuyệt đối không có kết cục tốt, nhưng không có người phụ nữ nào bằng lòng để người đàn ông của mình đi làm chuyện này.

Lục Hi biết cô lo lắng, đương nhiên sẽ không cho cô biết toàn bộ quá trình, lại cũng rõ ràng không thể che giấu được, liền nói một chỗ không quan trọng nhất: “Không có, khẽ dạy dỗ một chút rồi đưa tới cục cảnh sát rồi.”

“Thật sao?” Thẩm Dĩnh có chút nửa tin nửa ngờ, trong lòng bất an, ngón tay kéo anh khẽ dùng sức: “Em biết em không hi vọng anh làm gì nhất.”

Lục Hi không muốn để cô bị bệnh còn phải lo lắng thế này, khom người hôn lên đôi môi nhỏ không ngừng lít nhít của cô: “Anh biết.”
Bình Luận (0)
Comment