100 Cách Cưng Vợ

Chương 663

“Có thuốc lá không?”

La Quyết Trình mở ngăn kéo phòng làm việc ra, ném cho anh cả một hộp thuốc lá trong đó.

Người đàn ông lập tức không đợi được nữa mà mở ra, trong động tác rõ ràng có mang theo cảm giác lo lắng, Thẩm Dĩnh ngồi ở bên cạnh anh, có thể nhìn thấy biên độ run rẩy của từng ngón tay anh rất rõ ràng.

Lúc anh kẹp điếu thuốc đưa lên khoé miệng, ngay cả đầu thuốc và đuôi thuốc đều không cùng một độ cao.

Thẩm Dĩnh biết, anh đang nhẫn nhịn, hơn nữa nhẫn nhịn rất cực khổ.

Mấy năm nay, anh đều một mình sống và làm việc độc lập, rất ít khi có cơ hội ở cùng với người nhà, hoàn cảnh gia đình phức tạp cũng dẫn đến tính cách cô độc của anh.

Nhưng mà như vậy không có nghĩa là anh không trọng tình, mà ngược lại anh xem tình cảm là thứ quan trọng nhất, chỉ là anh không nói, không biểu đạt mà thôi.

Cho nên khi tất cả đều được ẩn giấu trong lòng, đối diện với tình cảnh như vậy sẽ vô cùng buồn bã và bất lực.

Lục Hi yên lặng hút xong một điếu thuốc, thực ra anh không suy nghĩ gì cả, cụ thể là không biết nên suy nghĩ gì thì mới tốt, cả người đều ở trong trạng thái trống rỗng.

Chỉ cần nghĩ đến tình trạng sức khoẻ của ông cụ là anh lại không thể tiếp tục được nữa.

Lúc dập ánh sáng lửa cuối cùng trên điếu thuốc vào trong gạt tàn, Lục Hi cuối cùng cũng lên tiếng: “Quyết Trình, chúng ta đều…chuẩn bị sẵn sàng đi.”

La Quyết Trình không ngờ đợi cả nửa ngày lại đợi được một câu này của anh, vốn tưởng anh sẽ giống như trước đây, không chịu tin vào hiện thực, lừa mình dối người mà muốn anh phải đề ra nhiều phương án khả thi hơn, nhưng không ngờ anh lại lên tiếng nói một câu chuẩn bị sẵn sàng đi.

Có lẽ là do vượt khỏi dự liệu của mình, nên nghe xong câu này bản thân La Quyết Trình cũng bị sững sờ, qua một hồi anh mới hoảng hốt mà gật đầu: “Được, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Người đàn ông vẫn không có biểu cảm gì, cả người bình tĩnh giống như là một vũng nước đọng vậy: “Bên ông ngoại tôi, bản thân ông ấy cũng rõ đúng không.”

“Ừm.”

Nếu như nói người hiểu rõ tình trạng sức khoẻ của bản thân mình nhất thì ngoại trừ bác sĩ, chắc cũng chỉ có ông cụ thôi, đại não và ý thức của ông đều vô cùng bình thường, cho dù anh có an ủi và khuyên nhủ thế nào đi nữa thì ông cụ cũng vô cùng hiểu rõ tình trạng bây giờ của mình.

Không chống nổi bao lâu nữa, nếu như cứ như vậy thì ngay cả anh cũng sẽ bị dày vò đến không chống nổi nữa thôi.

Lục Hi nhắm mắt lại, không dám tưởng tượng đến những ngày này và những ngày tiếp theo ông cụ sẽ trải qua những gì, điều anh có thể làm chính là đối mặt với mất mát này và tôn trọng sự thật.

“Tôi đi đây.”

La Quyết Trình không biết nên làm thế nào để giữ anh lại, mà bây giờ dường như cũng không phải là lúc để giữ lại, chỉ đành dặn dò: “Trên đường nhớ chú ý an toàn.”

Nói xong, anh đưa ánh mắt ra hiệu với Thẩm Dĩnh, thị ý cô nhớ chăm sóc tốt cho người đàn ông yếu đuối, tâm lý đang tan vỡ này.

Thẩm Dĩnh khẽ gật đầu rồi đứng dậy theo ra ngoài.

Hai người một trước một sau đến trước cửa văn phòng, Lục Hi đột nhiên ngừng bước chân, cũng may Thẩm Dĩnh thu bước chân lại kịp thời, chứ nếu không cô đã tông vào lưng của người này rồi.

Cô có chút lo lắng mà nhìn người đó: “Sao thế?”

Lục Hi nhắm mắt lại, không nói gì.

Hôm nay lại bước ra cánh cửa này, không phải là hoang tưởng ông cụ có thể khoẻ lại nữa, mà là nghĩ đến việc sắp xếp hậu sự cho ông, chuẩn bị để tiễn ông đoạn đường cuối cùng thật tốt.

Cánh cửa này giống như là cánh cửa sinh tử đang đặt ở trước mặt, Lục Hi cần phải dùng hết sức mình mới có thể vượt qua được.

Nín thở, nhắm mắt lại, tất cả đều trở thành bóng tối.

Trầm mặc một hồi lâu, anh đứng trước cánh cửa này gần 5 phút rồi cuối cùng mới nhấc chân bước ra ngoài, vào giây phút bước ra khỏi cửa, nước mắt từ trong khoé mắt tuôn rơi ra, không có chút báo trước mà rơi xuống mặt đất.

Thẩm Dĩnh từ đầu đến cuối đều theo ở đằng sau anh, mãi cho đến khi đến cuối hành lang, người này đối mặt với cửa sổ, cánh tay chống lên bệ cửa sổ, cơ thể cao lớn từ từ rũ xuống, giống như là đột nhiên mất đi cột chống vậy, suýt chút nữa là quỵ ngã xuống mặt đất rồi.

Bờ vai rộng rãi khẽ run rẩy, không cần nhìn cô cũng biết, anh đang khóc rồi.

Bọn họ ở bên nhau nhiều năm như vậy, Thẩm Dĩnh tự thừa nhận số lần nhìn thấy người đàn ông này khóc chỉ đếm bằng một bàn tay, nhưng trong thời gian ông cụ bị bệnh này, đôi mắt anh không hiếm khi ửng đỏ lên.

Máu mủ tình thâm, tận tai nghe thấy những điều này, phải tiễn một người thân ra đi, là một chuyện tàn nhẫn biết bao.

Làn gió đêm từ ngoài cửa sổ thổi tới, thổi tung làn tóc trước trán anh, Thẩm Dĩnh đứng tại chỗ nhìn anh, hai người đều không nói chuyện, anh thậm chí không có quay đầu lại, nhưng cái sự bi thương ngập trời đó, cô cũng có thể cảm nhận được.

Muốn để cho anh một không gian để bình ổn tâm trạng, kiềm chế, nhẫn nhịn, hai bàn tay rũ ở hai bên người dùng sức siết chặt lại, ngay cả khi móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay tạo ra những vết hằn, cô cũng hoàn toàn không để ý.

Hít sâu một hơi, rồi từ từ thở ra, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cô tiến lên trước một bước ôm người đàn ông đang chìm ngập trong bi thương vào lòng của mình.

Đôi tay ôm chặt eo của anh, nửa khuôn mặt úp vào phần vải áo mát lạnh sau lưng anh, cô dính chặt lấy người của anh, để anh nghe rõ trái tim đang đập của mình lúc này.

“Em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”

Cũng không biết dũng khí từ đâu đến, vừa mở miệng chính là vĩnh viễn, nhưng cô thật sự là đã sinh ra tâm tư này, cho dù ở trên đời này, ai đến ai đi thì cô cũng sẽ ở bên cạnh anh, bồi bạn với anh.

“Một đời quá dài rồi…” Thanh âm người đàn ông khàn vô cùng, mỗi một chữ đều như thấm vào nỗi buồn vô hạn: “Anh không thể giữ được ông ấy, không thể…”

Thẩm Dĩnh nghe mà đau lòng không ngớt: “Con người sống đều phải đối mặt với cái chết, Hi à, anh không thể quyết định được sự sống chết của bất kỳ ai, bao gồm cả anh, điều chúng ta có thể làm chính là trân trọng mỗi một phút một giây ở trước mắt.”

Anh buồn bã cười một cái, vô cùng ngắn ngủi: “Anh không còn thời gian nữa, cũng không có cơ hội nữa rồi.”

Đây mới là điểm khiến lòng anh buồn bã nhất, anh đã từng dốc hết sức cho sự nghiệp, nghĩ rằng điều anh có thể làm được nhiều nhất cho gia đình là hỗ trợ về vật chất, hơn nữa còn có một khoảng thời gian, anh còn cảm giác là cái gia đình này này không cần có anh, anh chính là thứ dư thừa nữa, cho nên sau khi mẹ xây dựng gia đình lại thì anh càng thêm tránh né, số lần về nhà mỗi năm chỉ có thể đếm trên một bàn tay thôi.

Nhưng hôm đó khi về nhà tổ lấy đồ, người làm kéo ngăn kéo trong thư phòng của ông cụ ra, lúc anh nhìn thấy từng chồng giấy khen màu đỏ ở trong đó, cả người anh đều sụp đổ.

Đó là những bằng khen mà anh nhận được khi lên lớp vào cuối kỳ khi còn nhỏ, có một số bản thân anh cũng không nhớ được nữa, nhưng ông cụ vẫn luôn giữ lấy chúng.

Trong ấn tượng khi còn nhỏ, ông cụ rất là nghiêm khắc, ông ấy không hòa nhã như trưởng bối của những đứa trẻ khác, ông luôn yêu cầu rất nghiêm khắc đối với anh.

Bây giờ nghĩ lại, từ rất lâu rất lâu trước đây, ông cụ đã trông mong anh trở thành một người tài hữu dụng, một trụ cột tài giỏi.

Kiêu ngạo và tự hào biết bao nhiêu mà mới giữ những bằng khen cũ mèm đó cho tới bây giờ?

Lục Hi không dám nhớ lại, trái tim anh đã quá đau đớn rồi, giống như là có ai đó đang dùng búa đập vào vậy, ngay cả hô hấp cũng không thể nữa.

Anh dường như đã phớt lờ đi quá nhiều tình cảm và tâm huyết mà ông cụ đã bỏ ra cho anh rồi, mà người già đó từ trước đến giờ cũng chưa từng đề cập qua, anh không hồi đáp thì thôi.

Trân trọng?

Anh không còn thời gian để trân trọng rồi, chuyện tàn nhẫn nhất trên thế giới này chính là khi bạn muốn trân trọng một người, thì người đó đã không còn nữa rồi.
Bình Luận (0)
Comment