100 Cách Cưng Vợ

Chương 674

Đây không chỉ là sự thiếu tôn trọng đối với người đến chia buồn mà còn là sự thiếu tôn trọng đối với người đã khuất.

Hôm đó Lục Hi không nói gì, nhưng vào buổi chiều anh rời đi, anh đã gửi giấy ủy quyền cho luật sư cho mấy cơ quan truyền thông kia, hơn nữa còn tìm luật sư quyền lực nhất để tiến hành khởi kiện họ.

Thẩm Dĩnh không hề ngạc nhiên, nếu như anh không làm gì, cô mới thật sự không yên tâm.

Luôn muốn cho anh một lối thoát, những cảm xúc tức giận, phẫn nộ này thật sự nên được thể hiện ra, không nên kìm nén ở trong lòng.

Ngày tháng cứ thế trôi đi, cho đến ngày đầu tiên của tháng 7, buổi tối sau khi ăn cơm, chơi cùng con một lúc, dỗ con trai ngủ, Thẩm Dĩnh quay lại phòng ngủ nhưng lại không thấy người kia đâu, cô xuống tầng tìm, ở góc sau vườn trong biệt thự cô nhìn thấy một người đang ngồi xổm trong góc tường đốt cái gì đó.

Cô cau mày đi qua, lúc đi đến gần mới nhìn rõ thứ ở trong tay anh, là một buộc giấy tiền.

Hôm nay là tuần đầu của ông cụ, anh là cháu nội chắc chắn sẽ không quên, sẽ đốt giấy tiền cho ông cụ bằng cả tấm lòng hiếu thảo của mình.

Thẩm Dĩnh không đi đến quấy rầy anh, biết trong lòng anh vẫn còn vài lời muốn nhắn nhủ với ông cụ, đợi anh đốt gần hết những thứ trong tay, cô quay người lại, đi đến trước sofa, cúi người cầm chiếc chăn mỏng lên đi qua chỗ anh.

Bây giờ đã là cuối thu, không khí ban đêm mang theo hơi lạnh đến thấu xương, bên trên anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, chắc chắn là bị lạnh rồi.

Một chiếc chăn mỏng, mềm mại được phủ lên vai anh, Lục Hi vừa quay đầu lại đã nhìn thấy người phụ nữ đứng phía sau đắp chăn lên cho mình.

“Sao lại xuống đây?” Anh dập tắt tro tàn, sau đó đứng dậy, nắm lấy tay cô, chạm vào da thịt lạnh lẽo, cau mày nói: “Lạnh như vậy, mau đi vào trong đi.”

“Em không sao.” Thẩm Dĩnh quấn chặt chiếc chăn trên người anh lại: “Là anh, ăn mặc mỏng manh như vậy, ngộ nhỡ bị cảm lạnh, những khiếu cáo kia anh còn muốn kiện không?”

Cô cố ý nói đùa để làm dịu bầu không khí, đương nhiên Lục Hi nghe ra được, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, ôm vai cô sau đó kéo cô vào trong lòng.

Bóng của hai người chồng lên nhau, chiếc chăn rất lớn có thể bao bọc được cơ thể của hai người.

Trong hơi thở đều là mùi hương trên người anh khiến người khác cảm thấy an tâm, Thẩm Dĩnh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm, thời tiết hôm nay rất tốt, có rất nhiều sao, dày đặc đè xuống dường như chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới.

Cô đưa tay lên chỉ vào một ngôi sao trong số đó: “Người ta nói rằng những người đã mất sẽ trở thành những ngôi sao, trên trời có nhiều sao như vậy, ông nội sẽ không cảm thấy quá cô đơn.”

So với sự lãng mạn của cô, suy nghĩ của người đàn ông đơn giản và trực tiếp hơn nhiều: “Đây là cách nói dùng để lừa trẻ con.”

Thẩm Dĩnh không nói gì cong môi, rõ ràng là đang cười nhưng trong lòng lại cảm thấy chua xót: “Ai nói vậy, sao anh biết là lừa người?”

“Nghe có vẻ rất vô lý.”

“Em không quan tâm, dù sao em cảm thấy chính là như vậy.” Thẩm Dĩnh khẽ nói: “Những người này biến thành những ngôi sao sẽ luôn nhìn chúng ta, phù hộ cho chúng ta.”

Người đàn ở phía sau trầm mặc một lúc, nặng nề nói ra hai từ: “Chỉ mong.”

Đứng trong sân sau, nhìn bầu trời đầy sao, Thẩm Dĩnh được nhiệt độ cơ thể phía sau sưởi ấm, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, chưa từng cảm thấy thoải mái như vậy, tâm tư bay xa, đột nhiên cô nghĩ đến một vấn đề: “Nếu như có một ngày chúng ta già đi, anh nói xem sẽ là anh ra đi trước hay là em ra đi trước?”

Nói đến ra đi, khuôn mặt của Lục Hi lại cứng đờ: “Em đừng suy nghĩ linh tinh.”

“Không có mà, em đang suy nghĩ rất nghiêm túc.” Thẩm Dĩnh tự nhủ, thật ra muốn dùng cách này để khuyên anh: “Nếu như thật sự có thể lựa chọn, em hi vọng là anh đi trước.”

Mặc dù Lục Hi biết chủ đề này vô cùng viển vông, nhưng nghe được đáp án như vậy vẫn không kiềm chế được hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì em không muốn nhìn thấy anh vì sự ra đi của ai đó mà đau lòng, khó chịu, cho dù người đó là em, em cũng không muốn.”

Giọng nói nhẹ nhàng của người phụ nữ cùng với gió đêm lướt qua bên tai, rơi vào trong lòng giống như chiếc lá vào mua thu rơi trên mặt hồ, tạo nên một vài gọi sóng nhỏ lan ra đến tận khi chìm xuống đáy hồ.

Lúc nói ra những lời này cô không hề do dự, càng khiến đáy mắt anh cảm thấy vừa ấm áp vừa đau nhói.

Hai cánh tay đang ôm cô siết chặt hơn, hận không thể đem cô tạc vào trong xương tủy của mình: “Anh sẽ buồn, nhưng anh muốn em có nhiều cơ hội để nhìn thế giới này hơn anh.

Thẩm Dĩnh suýt khóc vì những lời nói của anh: “Sao anh lại nói những lời đa cảm như vậy.”

“Ngoan, chúng ta vẫn còn mấy chục năm, không đa cảm.”

Cô quay người lại đối diện với người đàn ông trước mặt, ngước mắt lên nhìn thẳng vào hai con ngươi đen nháy: “Nếu như trên thế giới này không có anh, thì cũng không có cái gì đẹp để ngắm.”

Lục Hi sững sờ, ánh mắt dò xét khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn này, trên khuôn mặt cô hiện lên niềm hạnh phúc, rõ đến mức anh cũng có thể cảm nhận được.

‘Nếu như trên thế giới này không có anh, thì cũng không có cái gì đẹp để ngắm.’

Phải yêu sâu đậm đến mức nào mới có thể cảm thấy hạnh phúc khi nói ra câu nói đầy sự thương cảm này?

Lục Hi không biết, nhưng anh biết, câu nói này hay hơn, cảm động hơn bất kỳ câu nói ngôn tình nào.

Trăng treo trên cành cây, trong một ngày bi thương như vậy, anh tưởng niệm người đã mất, quay người lại rời vào vòng tay ấm áp của cô, không có điều gì quan trọng bằng cô.

Lục Hi cúi đầu hôn lên môi cô, dùng cách này để xoa dịu trái tim lạnh giá của anh.

Cuộc đời vô thường, may là còn có cô ở bên cạnh, tất cả sẽ không quá thê lương.

- --------

Sự ra đi của ông cụ, không chỉ khiến người nhà họ Lục đau buồn, La Quyết Trình, Bùi Dục, còn có Lưu Sinh Yên, ba người đều vô cùng đau buồn, đặc biệt là Bùi Dục, anh là người nhỏ tuổi nhất trong ba người, cộng với sự nghiệp của anh cũng khá đặc biệt, vì vậy anh rất coi trọng tình cảm, thậm chí có chút phi lý.

Vừa nghe tin có người rời đi, mấy ngày liền anh vẫn chưa trở lại bình thường được.

Đau lòng, khó chịu, có thể tìm ai để tâm sự đây?

Lần này không thể nói với bạn bè xung quanh, người đầu tiên anh nghĩ đến chính là Tịch Giai Giai.

Kể từ ngày xác định quan hệ yêu đương đã là một tháng, Tịch Giai Giai lại bắt đầu đánh du kích với anh, anh chủ động xuất kích, cô lại trốn, trốn bằng nhiều cách khác nhau, thậm chí vì để chạy trốn còn tham gia thêm hai câu lạc bộ.

Tối hôm nay Bùi Dục đặc biệt từ chối một bữa tiệc xã giao để đến tìm cô, đợi trước cổng trường học từ 6h đến 7h30, nếu như không phải anh cưỡng bức, dụ dỗ, có thể còn phải đợi lâu hơn.

Nhìn thấy cô gái nhỏ luống cuống trèo lên xe, anh cảm thấy rất tức giận, đang định quay lại dạy dỗ cô, nhưng vừa quay lại đã nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm tinh tế, đột nhiên không nói nên lời.

Tịch Giai Giai là một người chưa từng trang điểm khi gặp anh, thỉnh thoảng vì nể mặt anh nên mới tô son, nhưng hôm nay, mắt, kẻ mắt, lông mi, phấn nền, má hồng…tất cả đều có.

Bùi Dục lập tức cảm nhận được có cái gì đó không bình thường, đôi mắt hơi híp lại: “Em làm gì vậy, sao bây giờ mới ra?”

Tịch Giai Giai thuần thục thắt dây an toàn: “Em tham gia câu lạc bộ, không phải đã nói với anh rồi sao….”

“Câu lạc bộ gì, trang điểm giống như một con gà trống vậy?”
Bình Luận (0)
Comment