100 Cách Cưng Vợ

Chương 693

Anh nói vừa nhanh vừa vội, ngữ khí thậm chí khiến người nghe cảm thấy có chút không kiên nhẫn, nhưng từng câu từng chữ này đều chứa đựng sự chân thành, giống như trút hết cảm xúc đã đè nén từ rất lâu ra ngoài, mà không chờ đợi được nữa.

Đường Uyển nghe ra sự ẩn nhẫn và giải phóng trong lời nói của anh, hai loại cảm xúc mâu thuẫn lúc này bộc phát, nhưng lại không làm người ta cảm thấy đường đột.

Cảm nhận được tấm chân tình của người đàn ông, rất khó nói ra được những lời như vậy lần nữa, chỉ là cách tỏ tình của anh thật sự đến quá bất ngờ, cô một chút chuẩn bị cũng không có...

“Anh, anh có biết mình đang nói cái gì không...”

“Tôi biết rất rõ mình đang nói điều gì.” Mã Thiên Xích không có một chút do dự nào mà mở miệng: “Tôi đã yêu em, muốn được sống cùng em ở đây.”

Hai câu nói giống như thả hai quả bom nguyên tử, đem lý trí của cô trong khoảnh khắc đó triệt để nổ tung, nhịp tim tăng vọt, cô hoảng sợ bất an nhưng cũng dao động, liều mạng cố gắng áp chế mà không có hiệu quả.

Thì ra cảm giác khi được người đàn ông mình yêu sâu sắc tỏ tình lại là như vậy, rõ ràng một giây trước còn vì các loại cảm xúc mà tiêu cực buồn phiền, nhưng chỉ cần một câu nói của anh, thế giới của cô bèn như hoa mùa xuân nở rộn, mọi thứ đều trở nên khác biệt.

Sự ảnh hưởng của anh với bản thân lại sâu đến vậy, cô quá để tâm đến anh, thời thời khắc khắc đều để ý, lừa được người khác, nhưng không lừa được chính mình.

Đường Uyển, mày đã thích người đàn ông này đến tận xương tủy rồi, nếu không sao có thể vì để anh vui vẻ mà ngay cả tính mạng của không quan tâm.

Nghĩ đến những điều này, cô không khỏi thấy tủi thân, cảm xúc chân thực nhất trong trái tim đã phá vỡ một tầng giả tưởng mà cô bày ra.

Cô chăm chú nhìn gương mặt điểm trai này, nhìn từng li từng tí: “Anh... yêu tôi từ khi nào?”

“Rất sớm, có lẽ trong khoảnh khắc em đỡ đạn thay tôi, cũng có lẽ còn sớm hơn nữa.” Dường như sợ cô không tin, Mã Thiên Xích tiếp tục nói: “Tôi thề với trời mỗi một câu mà tôi nói đều là lời thật lòng, em hỏi tôi từ khi nào tôi cũng không chắc chắn, bởi vì ngay cả bản thân tôi cũng đang trốn tránh không dám tin, tôi lại yêu sâu sắc một cô gái trẻ mới quen không lâu.”

Có một số người khi yêu ai, anh ta sẽ lập tức nói cho cô gái đó, tuy nhiên có một số người khi yêu sâu sắc rồi mà cũng không biết, phải đợi đến khi mất đi mới biết hối hận.

Người phía trước sáng suốt, người phía sau đặt nặng tâm tính, mà Mã Thiên Xích không nghi ngờ gì nữa thuộc loại người phía sau, những chuyện trải qua thời ấu thơ và hoàn cảnh lớn lên của anh tạo nên tính cách như thế, anh không thể thay đổi, chỉ có trải qua mới có thể hiểu được.

Vẫn may, ông trời cho anh cơ hội hiểu ra, đem cô gái trước mắt kéo ra khỏi cái chết, trả lại cho anh.

Đường Uyển nhìn vào đôi mắt sâu thẳm đó, đôi mắt này trước nay đều phức tạp, nhìn không thấu, nhưng vào lúc này, cô nhìn rất rõ sự thâm tình khắc sâu trong đáy mắt của anh, anh nghiêm túc, không hề giữ lại mà để cô nhìn rõ tình cảm của anh đối với mình.

Đường Uyển chợt nhìn sang chỗ khác, cô rất bối rối, không biết nên đối mặt thế nào, người đàn ông này trước sau thay đổi quá lớn, nhưng không thể phủ nhận, cô thật sự rất tủi thân.

Mã Thiên Xích nhìn khóe mắt của cô đỏ hoe thì liền đau lòng không thôi, cúi người vuốt ve gương mặt của cô: “Uyển Uyển, tôi biết tôi đã tạo nên tổn thương rất lớn cho em, những chuyện đã qua tôi có hối hận cũng không thể bù đắp được, cũng không vãn hồi được, tôi chỉ hy vọng em có thể cho tôi một cơ hội, để tôi bảo vệ em, để tôi yêu em.”

Để tôi yêu em.

Bốn chữ này giống như một con dao găm sắc nhọn cứa vào trái tim đang phủ sương của cô, trực tiếp đâm xuyên vào trong máu thịt của cô.

Rất đau, nhưng cũng khiến cô nhìn thấy ánh sáng rực rỡ của bầu trời sau lớp sương mù.

Cô chỉ cần giơ một tay là có thể chậm đến mảnh trời xanh, nhưng cô có chút rụt rè, có chút sợ hãi.

Cô không biết nên làm thế nào, đầu óc trở nên hỗn loạn, vang lên giọng nói của Thẩm Dĩnh, cô cưỡng ép mình bình tĩnh lại, nói ra suy nghĩ chân thật nhất từ nội tâm cho anh nghe: “Tôi không biết, anh đột nhiên giống như biến thành một người khác, tôi rất vui nhưng tôi cũng rất sợ, tôi không biết nên đối mặt thế nào, cũng có chút không tiếp nhận được sự thay đổi quá lớn này của anh, tôi...”

Ngôn ngữ của cô có chút loạn, hoàn toàn là nghĩ đến đâu thì nói đến đó, nhưng chính trong lời nói hỗn loạn đó lại khiến trái tim của Mã Thiên Xích như bị xé rách, cực kỳ khó chịu.

Cô luôn là một cô gái tràn đầy can đảm, đối với cuộc sống trước nay đều không cúi đầu, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô Mã Thiên Xích đã có thể cảm nhận được phần năng lượng ẩn giấu trong cơ thể nhỏ bé đó.

Nhưng bây giờ, cô lại không có dũng khí tiếp nhận anh.

Là anh khiến cô trở thành như vậy, anh tự ăn quả đắng, không trách được bất kỳ ai, lại vô cùng đau lòng.

“Tôi biết, tôi đều biết, sự lo lắng của em, sự kiêng kỵ và sợ hãi của em.” Anh cẩn thận vuốt ve làn da dưới bàn tay, lực đạo rất nhẹ sợ khiến cô cảm thấy không thoải mái: “Em mới vừa tỉnh lại, có rất nhiều lo lắng, Uyển Uyển, tôi có chính là thời gian để chờ đợi em từ từ thích ứng.”

Đôi mắt đen của anh giống như bầu trời đêm ở sa mạc, có sức mạnh chấn an người khác, giống như một vòng xoáy hút cô vào trong.

“Em nên cho bản thân một cơ hội, cũng cho anh ấy một cơ hội.”

“Thời gian sẽ không chữa lành vết thương, nên đối mặt vẫn phải đối mặt.”

“Thử một lần, sẽ tốt cả thôi.”

Bên tai vang lên những lời mà Thẩm Dĩnh đã nói với cô, trong phòng bệnh không có tiếng động, cô lại cảm thấy có vô số âm thanh vang vọng.

Cô không chắc chắn Mã Thiên Xích rốt cuộc có thể đi cùng mình đến cuối cùng hay không, giữa bọn họ trước nay đều có một khoảng cách không thể vượt qua, nhưng vận mệnh đưa đẩy lại để bọn họ gặp nhau, yêu nhau.

Tất cả can đảm của cô đều biến mất trong lần bắt cóc trước khi hôn mê đó, sự dao động lúc này là cô giữ lại ngọn lửa cuối cùng trong tim.

Nếu như lần này vẫn không được, có lẽ cô thật sự sẽ không tiếp tục yêu thêm bất cứ ai được nữa.

Cách làm an toàn nhất chính là dừng lại nguyên ở đó, từ bỏ, nhưng không cam tâm, vừa nghĩ cứ kết thúc như vậy, mỗi dây thần kinh của cô đều đau, đều cảm thấy vô cùng lạc lõng.

Thẩm Dĩnh nói cô dùng thời gian 5 năm để quên Lục Hi, nhưng vào khoảnh khắc cô nhìn thấy anh thì toàn hoàn sụp đổ.

Cô không muốn lãng phí 5 năm, không muốn chạy đua với thời gian.

Có lẽ, cô thật sự nên bước tiếp một bước này, cho dù như thiêu thân lao vào lửa, cô không muốn sau khi từ bỏ mỗi đêm đều cảm thấy hối tiếc và mất ngủ.

Cho dù vì bản thân, cũng nên thử một lần, đúng không?

Đường Uyển tự hỏi chính mình, mà nội tâm cô đã sớm cho ra đáp án.

Cô lần một nữa ngước mắt nhìn người đàn ông trước mắt, lần này, cô không có tránh né, không có lẩn tránh, mà nhìn thẳng vào đôi mắt đó.

“Mã Thiên Xích, tôi không muốn hối tiếc, không muốn vì thế mà đau, nếu như mỗi một câu vừa nói anh nói đều xuất hiện từ trái tim, tôi muốn thử một lần nữa.”

Giọng nói của cô giống như nước suốt mát trong ngày hè, Mã Thiên Xích không dám tin mở to mắt nhìn cô: “Em... nói thật sao?”

Quyết định đã được đưa ra, những gì muốn nói cũng nói ra hết, trái tim lúc đó cũng nhẹ nhõm, Đường Uyển bỗng mỉm cười: “Ừm, nếu như tôi còn một chút dũng khí để yêu thương người khác, tôi muốn lấy ra để yêu anh một lần.”
Bình Luận (0)
Comment