100 Cách Cưng Vợ

Chương 717

Lời nói vừa rơi xuống, Bùi Dục vừa muốn mở miệng, không đợi anh lên tiếng, đã nghe thấy Tịch Giai Giai ho một tiếng chen vào: “Mẹ, tình cảm của tổng giám đốc Bùi và bạn gái của anh ấy rất tốt, mẹ hỏi như vậy rất không có ý."

Đường Lệ Quyên nhìn dáng vẻ con gái vội vàng hoảng sợ ngăn lại, chẳng những không yên lòng mà càng thêm sầu lo, mặc dù từ lúc vào cửa đến bây giờ, số lần hai người nói chuyện có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng không khí….chung đụng giữa hai người, tuyệt đối không phải là giữa ông chủ và nhân viên bình thường.

Làm một người mẹ, hiểu rõ nhất là con của mình, thấy dáng vẻ bối rối như vậy của cô, trong lòng Đường Lệ Quyên cũng có suy nghĩ.

Chuyện, chỉ sợ không đơn giản như bà nghĩ.

Chẳng lẽ hai người thật sự cùng nhau?

Một ông chủ lớn, một nữ sinh viên, mặc dù cậu Bùi này nhìn qua vô cùng trẻ tuổi, nhưng mà tuổi thật cũng kém một thế hệ, thật sự có tình cảm như vây tồn tại?

Đường Lệ Quyên là người thành thật, nghĩ đến mấy chuyện này, thần sắc trên mặt cũng không ổn, nhưng mà bà vẫn cố gắng khắc chế, dù sao cũng là tổng giám đốc Bùi giúp nhà bà.

Bùi Dục phát hiện được cảm giác quỷ dị này, mi tâm nhíu lại, đưa tay xoay bàn quay: “Bác gác, bác dùng cơm đi.”

Vẻ mặt Đường Lệ Quyên nhàn nhạt, đột nhiên lại mở miệng nói chuyện: “tổng giám đốc Bùi, Giai Giai nhà chúng tôi là đứa nhỏ thật thà, lần này ngài giúp chúng tôi chuyện lớn như vậy, chúng tôi rất cảm ơn, nhưng ngoại trừ cảm ơn, tiền và lãi chúng tôi sẽ nhanh chóng trả lại cho ngài."

Đột nhiên trò chuyện nâng còn chuyện tiền bạc, hay là ở trên bàn cơm, Bùi Dục sửng sốt một chút: “Bác gái..."

"Bên này tôi sẽ viết giấy nợ nhờ Giai Giai chuyển chho ngài."

Tịch Giai Giai cũng ngơ ngẩn, đưa tay kéo góc áo của bà dưới bàn: “Mẹ, mẹ nói cái gì vậy."

"Có gì nói đó, con là một sinh viên thì phải cố gắng lên lớp, không nên lo lắng quá nhiều chuyện trong nhà, bên phía giám đốc Bùi mẹ và ba con sẽ nghĩ cách trả lại tiền cho người ta." Mặc Đường Lệ Quyên không nói rõ, nhưng thái độ đã biểu lộ mọi thứ.

Bùi Dục là người khéo léo như vậy, lập tức nhận ra được tâm tư của đối phương, mi tâm hạ xuống, cuối cùng không nói gì.

Một bữa cơm ăn hơn một tiếng, cuối cùng lúc rời đi, Đường Lệ Quyên kiên trì muốn tính tiền, Tịch Giai Giai không cho Bùi Dục ngăn cản, biết làm như vậy trong lòng bà sẽ càng băn khoăn.

Lúc cuối cùng ra về, Bùi Dục kiên trì để lái xe đưa hai người trở về, Đường Lệ Quyên lại cực lực từ chối, thái độ vô cùng cứng rắn, khiến Bùi Dục có chút không xuống được.

Sau đó hai người đến trạm xe buýt bắt xe, Tịch Giai Giai nhớ đến khung cảnh mơ hồ không khống chế được lúc nãy, nhỏ giọng nói: “Mẹ, tổng giám đốc Bùi cũng chỉ là có ý tốt, mẹ mạnh mẽ cứng rắn như vậy làm gì chứ."

Nói chưa dứt lời, vừa nói máy hát Đường Lệ Quyên lập tức mở ra.

Tầm mắt nghiêm túc quét về phía tôi: “Mẹ thấy là ý tốt của tổng giám đốc Bùi này quá đà."

Trong lòng Tịch Giai Giai "Lộp bộp" một tiếng, chống lại ánh mắt đó, đây là cảm giác vô cùng quen thuộc của cô, lúc còn bé phạm lỗi Đường Lệ Quyên sẽ nhìn cô như vậy.

Trong lòng cô chột dạ, hỏi dò: “Mẹ, mẹ làm sao vậy?"

"Mẹ làm sao?" Hiểu con gái không ai bằng mẹ, Đường Lệ Quyên hừ lạnh một tiếng: “Con thật sự xem mẹ là một đứa ngốc? Lúc ăn cơm hai người trao đổi ánh mắt với nhau nghĩ mẹ không nhìn thấy?? Giai Giai, rốt cuộc con có quan hệ thế nào với vị tổng giám đốc Bùi này?"

Lời nói một khi nói ra không thấy lấy lại được, Tịch Giai Giai vốn là người không biết nói dối, vốn đã lộ đuôi, lúc này không khác gì đánh cho cô một đòn cảnh cáo.

Nhưng nếu như thật sự thừa nhận quan hệ giữa cô và Bùi Dục, Đường Lệ Quyên sẽ nghĩ sâu, cô tuyệt đối không thể nói, ít nhất bây giờ không thể.

Tịch Giai Giai cúi đầu, lỗ tai cũng đỏ lên: “Mẹ, mẹ đừng có đoán mò nữa, ông chủ của con thật sự cảm thấy lúc trước con vừa học vừa làm không dễ dàng, đúng lúc ba bị bệnh, sau khi anh ấy biết thì thuận tay..."

"Ông chủ của con có thuận tay giúp người khác?" Nếu như hôm nay không gặp Bùi Dục, Đường Lệ Quyên có thể còn sẽ tin, nhưng sau khi gặp anh thì hoàn toàn không tin: “Lùi lại một bước nói, xem như là cậu ấy có ý tốt này, có ông chủ của người nào lại ân cần với mẹ của nhân viên như vậy không?"

Có là người nhiệt tình hơn nữa, cũng không có biểu hiện như Bùi Dục lúc nãy..

Đường Lệ Quyên đến cùng vẫn là người từng trải, màn kịch như vậy, lướt qua là có thể nhìn thấu.

Tịch Giai Giai cũng không ngụy biện, vừa nghĩ đến vừa rồi mình và Bùi Dục mắt đi mày lại đều bị Đường Lệ Quyên phát hiện, gương mặt không biết để vào đâu.

Thấy cô không nói lời nào, Đường Lệ Quyên biết hơn phân nửa là chấp nhận, nội tâm trầm xuống: “Không phải con thật sự có quan hệ không đứng đắn với ông chủ của con chứ?!"

"Không có!" Tịch Giai Giai lập tức giải thích: “Mẹ, giữa con và ông chủ thật sự rất trong sạch, không có gì cả, nhưng mà chúng con cũng có tình cảm với nhau."

Cô nói khá là uyển chuyển, sợ có lời nào đó làm Đường Lệ Quyên nghĩ nhiều.

"Cậu ấy hơn con nhiều tuổi như vậy và là người thành công, dạng con gái gì chưa từng thấy, sẽ thích một sinh viên sao?" Đường Lệ Quyên càng nghĩ càng cảm thấy không đúng: “Không phải con bị người ta lừa đấy chứ?"

"Ai nha mẹ, mẹ thật sự hiểu lầm." Tịch Giai Giai vội vàng như kiến bò trên chảo nóng: “Người ta có tiền như thế, đáng giá phải lừa con sao, con có chỗ nào tốt chứ…Lại nói, con là người như thế nào, mẹ vẫn không tin con sao?"

Mặc dù nói như thế, nhưng Đường Lệ Quyên vẫn không yên tâm: “Giai Giai, con một mình đi học ở đây, trong nhà cũng rất nhớ con, quan hệ giữa con với tổng giám đốc Bùi, tốt nhất nhanh chóng cắt đứt, tiền, mẹ và ba con sẽ nhanh chóng trả lại, con không cần phải ở giữa khó xử."

"Còn có,” nói xong, Đường Lệ Quyên lại cố ý dặn dò một câu: “Hôm qua cô dượng con hỏi chuyện tổng giám đốc Bùi đó, mẹ chưa nói gì cả, sau này cũng sẽ không nói, để bọn họ biết, trước mắt không nói gì, sau lưng nhất định có nghi kị, con là một đứa con gái, thanh danh là thứ quan trọng nhất, tự mình phải có mức độ."

Tịch Giai Giai nhíu mày, luôn cảm giác mình với Bùi Dực yêu nhau, ngay cả ranh giới chuyện nam nữ kia con chưa bước tới, sao người khác nhìn vào lại thành đại ngịch bất đạo không có đạo đức chứ?

Tròng lòng cô nhiều ít cũng có chút bực bội, đến cùng cũng là không muốn làm Đường Lệ Quyên lo lắng tức giận, gật gật đầu khó chịu ngột ngạt đồng ý: “Con biết rồi."

Lúc này hai người mới lên xe về bệnh viện, vừa bỏ tiền ngồi xuống, Đường Lệ Quyên rõ ràng vẫn chưa hồi phục tinh thần lại, chỉ nhìn dòng người bên ngoài cửa sổ suy nghĩ xuất thần.

Mà bên cạnh, Bùi Dục đang gửi tin nhắn cho Tịch Giai Giai.

"Lên xe chưa? Hai người về thế nào?"

Tịch Giai Giai cẩn cẩn thận thận chỉnh độ sáng điện thoại về tối nhất, dùng tốc độ nhanh nhất trả lời…

Ngồi xe, đang trên đường rồi, đừng lo lắng.

Không quá nửa phút, Bùi Dục lại gửi tin nhắn đến.

"Bác gái có nói gì không?"

Nhìn mấy chữ vô cùng đơn giản này, ngón tay Tịch Giai Giai dừng lại, suy nghĩ một lát, cô cũng không nhẫn tâm nói ra sự thật, cứ dội cho anh một gáo nước lạnh như vậy, thật sự không đành lòng.

"Không có, mẹ của em nói anh rất tốt, bảo em cảm ơn anh."
Bình Luận (0)
Comment