100 Cách Cưng Vợ

Chương 725

Hôm nay, tâm trạng của Tịch Giai Giai không tốt lắm, một mặt là vì ở trong bệnh viện, có quá nhiều bệnh nhân ở xung quanh, đi ra đi vào nhìn thấy bệnh nhân không thể có tâm trạng tốt, nhưng nguyên nhân chủ yếu là vì những lời nói của Đường Lệ Quyên.

Nói đến đây, từ nhỏ đến lớn cô được nhiều khác khen nhiều nhất chính là nghe lời, không phải lo lắng, nhưng ưu điểm của cô cũng là khuyết điểm của cô, vì cảm thấy Đường Lệ Quyên và Tịch Hướng Vinh không dễ dàng gì mà nuôi cô trưởng thành, vì vậy cô luôn nghe lời họ.

Lúc nhỏ không cảm thấy gì, nhưng trưởng thành mới phát hiện ra, lời nói của người nhà gây cho cô rất nhiều áp lực tâm lý, giống như bây giờ, cho dù cô không đồng tình với những lời mà Đường Lệ Quyên nói, thậm chí cảm thấy vô cùng áp lực, nhưng lại được thể hiện trên hành động thực tế, cô vẫn đồng ý vô điều kiện.

Mặc dù sự đồng ý này có thể làm giảm bớt cảm giác áy náy với người nhà, nhưng đối với bản thân mình mà nói, từ đầu đến cuối luôn là một loại áp lực và gánh nặng.

Từ trước đến giờ Tịch Giai Giai chưa từng nhận ra điều này, nhưng bây giờ cô lại cảm nhận được rất rõ, cô muốn gặp Bùi Dục, cũng chính vì điều này mới nhận ra được suy nghĩ thật sự của mình.

Nhưng bây giờ bắt cô không để ý đến gia đình, cô không làm được, cũng chỉ có thể làm như vậy thôi.

Tối hôm đó, Tịch Giai Giai ăn cơm ở nhà ăn của bệnh viện, sau đó ngủ luôn tại bệnh viện, tắm rửa không được tiện nhưng may là vẫn có thể tắm rửa, bên phía bệnh viện vì mối quan hệ với Bùi Dục nên rất chiếu cô, thuận lợi hơn rất nhiều.

5h30 chiều, Bùi Dục gọi điện thoại đến, Tịch Giai Giai tìm cớ rời khỏi phòng bệnh, đi đến góc tường, chắc chắn phía sau không có ai mới dám nhận điện thoại.

“Alo?”

“Đang ở bệnh viện?” So với giọng trầm thấp của cô, giọng nói của người đàn ông có vẻ thoải mái hơn.

Tịch Giai Giai đè thấp giọng: “Đúng vậy, đang ở bên cạnh ba.”

“Tối ăn gì, anh đến đón em ra ngoài ăn cơm, sau đó sẽ đưa em về.” Bùi Dục nói, đã đi vào xe, dùng ánh mắt để ra hiệu với tài xế, đối phương hiểu ý lái xe đến bệnh viện.

Nhưng, một giây sau, cô gái nhỏ ở đầu bên kia micro lại có chút khó xử ấp úng nói: “Em, tối nay em không thể ăn cơm cùng anh rồi.”

Lời từ chối đến quá đột ngột, Bùi Dục có chút mơ hồ.

Sững sờ một giây, sau khi định thần lại lập tức nghĩ đến tình hình bên phía gia đình cô: “Sao vậy, bệnh viện xảy ra vấn đề gì sao?”

Tịch Giai Giai không muốn để anh biết chuyện Đường Lệ Quyên không cho phép mình gặp anh, dù sao đổi vị trí để suy nghĩ, chắc chắn sẽ làm tổn thương người khác.

Cô cắn môi, mấy giây sau mới nói: “Đúng vậy, ba em làm kiểm tra khá nhiều, gần đây mẹ em vẫn luôn ở bệnh viện nên rất mệt, cô và dượng cũng phải đi làm, em ở bên này thay mọi người chăm sóc ba.”

Bùi Dục gật đầu, nhớ đến hai khuôn mặt xa lạ khác mà ngày hôm đó anh nhìn thấy ở bên ngoài phòng cấp cứu có lẽ là cô và dượng của cô?

Mặc dù ấn tượng không sâu, nhưng nhớ lại một chút anh vẫn có thể được tướng mạo, nhiều năm như vậy kiểu người nào anh cũng từng gặp qua, cô và dượng của Tịch Giai Giai là người như thế nào chỉ cần một ánh mắt anh cũng có thể nhìn ra.

Chỉ là dù có bận rộn đến đâu cũng không thể quên ăn cơm.

“Muốn ăn gì, anh mua rồi đưa đến cho em.”

Tịch Giai Giai vừa nghe thấy anh muốn đến, đột nhiên đầu óc có chút choáng váng: “Ớ…không cần đâu, thật sự không cần, ở bệnh viện em đã ăn một chút rồi, ở căng tin cái gì cũng có.”

Bùi Dục biết tại sao cô lại từ chối mình một cách sợ hãi như vậy, có chút bất lực thở dài một tiếng: “Anh đưa qua cho em, em đi căng tin ăn rồi lên tầng, sẽ không bị phát hiện.”

Cận thận suy nghĩ đến việc bị nhận ra, trong lòng Tịch Giai Giai vừa cảm động vừa có chút áy náy, ấp a ấp úng nửa ngày không nói nên lời, đến cuối cùng vẫn là Bùi Dục sợ cô túng quẫn, nói tiếp: “Vậy cứ như thế đi, lát nữa gặp ở gần căng tin, anh không lái xe qua.”

Để không bị phát hiện, để thận trọng, anh đã làm tất cả những gì mà mình có thể làm.

Tịch Giai Giai chỉ có thể đồng ý: “Vậy 6h30 gặp, em đợi anh.”

Sau khi cúp điện thoại, cô không dám chậm trễ quá lâu, vội vàng quay người trở về phòng bệnh, vừa bước một chân vào đã nghe thấy Đường Lệ Quyên nói: “Giai Giai, con đi đến căng tin ăn trước đi, lát nữa sẽ có nhiều người đến, lấy cơm lại phải xếp hàng.”

Cô bình tĩnh đi đến bên cạnh giường bệnh, đưa tay ra kéo lại góc chăn cho Tịch Hướng Vinh: “Mẹ đi ăn trước đi, lát nữa con ăn đi ăn vằn thắn là được rồi.”

Vằn thắn ở một cửa riêng biệt, bình thường không cần phải xếp hàng, người mua cũng ít.

Đường Lệ Quyên liếc nhìn cô: “Con không đói sao.”

“Bình thường ạ.”

“Vậy mẹ đi trước, đúng lúc mua cho ba con một bát trứng hấp.” Đường Lệ Quyên nói xong đã rút thẻ ở trong túi ra, đi ra ngoài: “Con ở đây trông ba một lúc nhá.”

Tịch Giai Giai vội vàng gật đầu: “Con biết rồi.”

Sau khi mẹ rời đi, cô mới quay đầu lại, sau đó lại cúi đầu thở dài, thật sự không có kinh nghiệm, suýt nữa đã bị lộ ra là nói dối.

Chẳng qua từ nhỏ đến lớn, Tịch Giai Giai chưa bao nghĩ đến sẽ có một ngày mình lại vì một người đàn ông mà giấu giếm người nhà.

Đường Lệ Quyên ăn cơm xong đi lên cũng chưa đến 6h30, sau khi Tịch Giai Giai và bà giúp Tịch Hướng Vinh ăn xong, cuối cùng cũng đến 6h30.

Đường Lệ Quyên lại giục cô đi ăn cơm, đúng lúc lấy cái cớ này, Tịch Giai Giai cũng không tiếp tục kéo dài thời gian nữa, trên mặt thì bình tĩnh nhưng trong lòng rất kích động đi ra khỏi phòng bệnh.

Cô đi nhanh đến thang máy, nhìn vào chữ số hiển thị bên trên, trong lòng giống như có một bàn tay nhỏ đang cào.

Nhanh lên một chút….

Không dễ dàng gì đi thang máy xuống sảnh tầng 1, cả đường đi Tịch Giai Giai gần như chạy bước nhỏ đi đến khu vực ở căng tin, lấy điện thoại ra gọi cho Bùi Dục.

Điện thoại chỉ vang lên mấy tiếng đã có người nhận, cô có chút thở dốc hỏi: “Em đang ở cửa căng tin, anh ở đâu?”

Giọng nói bình tĩnh của người đàn ông truyền vào trong tai, chỉ nói hai chữ rất đơn giản: “Quay đầu.”

Trái tim Tịch Giai Giai đập lệch một nhịp, vội vàng quay người qua, dưới tán cây cách đó không xa, chỉ thấy một bóng người thon dài sừng sững ở con đường nhỏ bên cạnh, chiếc áo len cổ tròn màu xám đậm, còn lộ ra cổ áo sơ mi màu trắng, vừa nhìn là biết tạm thời mặc lên.

Dáng vẻ mặc vest của anh thật sự rất dễ nhận ra, vì vậy còn cố ý cải trang.

Tịch Giai Giai có chút dở khóc dở cười, nhưng sự rung động khi vừa quay người lại liền nhìn thấy anh đã vượt qua tất cả, cô mỉm cười chạy đến bên cạnh người đàn ông, gió thổi bay tóc ở trên trán cô, hai má phớt hồng khiến người khác rung động.

Một đôi mắt to cười thành một đường thẳng, nhưng lại vô cùng rung động lòng người: “Anh đến rồi.”

Bùi Dục nhìn khuôn mặt tươi cười trước mặt gần như không thể rời mắt, một cảm giác vui mừng, kích động, lại ái mộ, nếu như không phải là địa điểm không hợp lý, anh sẽ lập tức kéo cô vào lòng và hôn.

Nhưng, thời gian không đợi cô, chỉ có thể chịu đựng.

Bùi Dục đưa bình giữa nhiệt màu đen trong tay cho cô, vẻ mặt không thể nói là tốt cũng không thể nói là không tốt, kiềm chế đến mức có chút khổ sở: “Cơm của em.”

Tịch Giai Giai nhận lấy, không tim không phổi hỏi một câu: “Tâm trạng của anh không tốt sao?”

Điều đầu tiên mà cô nghĩ đến chính là công việc: “Có phải là công ty lại xảy ra chuyện gì?”

“Không có.” Bùi Dục quái gở tự giễu một câu: “Đến tìm bạn gái còn phải giấu giấu giếm, có chút không thoải mái.”
Bình Luận (0)
Comment