100 Cách Cưng Vợ

Chương 733

"Hửm?" Nhậm Mai Phi hồ nghi ghé mắt nhìn sang: "Sao có thể gọi được một chiếc xe tốt như vậy chứ, xe đó cũng phải hơn ba tỷ chứ nhỉ?"

Tịch Giai Giai có chút chột dạ mà nhìn sang chỗ khác, hậm hực cười một tiếng: "Chắc có lẽ là trùng hợp thôi."

"Phải vậy không?" Nhậm Mai Phi nói xong còn quay đầu nhìn ra phía sau cánh cổng, có điều chiếc xe dừng lại đã không còn ở đây nữa rồi.

"Ừm. Thôi nhanh đi, nếu không thì lát nữa đi học sẽ muộn đó." Tịch Giai Giai cũng không muốn phải nói với cô ta về chủ đề này nữa, lôi kéo cánh tay của cô ta bước nhanh đi về phía cổng trường học.

Nhậm Mai Phi nhìn bước chân bối rối của cô, trong lòng cũng đã có suy nghĩ.

Cô ta mới không tin sẽ có ai lại lấy một chiếc xe hơn ba tỷ bạc để đi làm tài xế lái xe, đừng nói là tiền xăng, chiếc xe này có bị hư cũng không tiếc à.

Chắc có lẽ là bình thường cô không đón xe, cho nên mới tìm một lý do qua loa như vậy.

Nhưng mà... Nhậm Mai Phi híp híp mắt, thật sự không ngờ tới cô còn có bản lĩnh như vậy. Bình thường nhìn dáng vẻ đơn thuần không có mưu mô, vậy mà sau lưng có thể câu được một người có tiền như vậy.

Chiếc xe mà Bùi Dục dùng chính là chiếc rẻ nhất trong công ty, ở trong mắt của cô ta nghiễm nhiên biến thành biểu tượng của ba chữ người có tiền.

Mối quan hệ của cô ta với Tịch Giai Giai cũng không thể nói là tốt, cũng không thể nói là không tốt, chỉ có thể coi như là bạn bè bình thường. Nếu như nói cuộc sống bình thường của cô vô cùng đơn giản vậy, thì Nhậm Mai Phi chính là người tương phản với cô.

Cô ta luôn luôn ăn mặc rất cẩn thận tỉ mỉ, cho dù là đi học hay đi mua cơm, hay là đi nhận hàng chuyển phát nhanh cũng hận không thể mà trang điểm.

Có người sẽ thấy phong cách của cô ta rất khoe khoang, nhưng mà Tịch Giai Giai luôn cho rằng tất cả mọi người đều có sở thích và sự lựa chọn của riêng mình, chỉ cần không gây trở ngại cho người khác là được rồi.

Cho nên thái độ của cô đối với cô ta cũng xem như là mềm mỏng hơn so với đám bạn học, hai người bọn họ gặp mặt thỉnh thoảng sẽ nói vài câu, giống như bây giờ, nhưng nếu như nói quen thân hơn thì không có.

Nhanh chóng chạy tới phòng học, mấy ngày nay không đi học, đã bỏ lỡ không ít chương trình học, Nhậm Mai Phi cũng không phải là người lên lớp đủ buổi, cô đành phải mượn vở của người khác mà xem.

"Giai Giai à, gần đây cậu bận rộn cái gì vậy? Đã vài ngày rồi mà cậu cũng không đến trường học." Nhậm Mai Phi không hề phát giác được mình đang quấy rầy mọi người học tập, vẫn luôn líu ríu ở bên tai hỏi chuyện.

Tịch Giai Giai rất ngại khi phải từ chối người khác, chỉ có thể qua loa trả lời cô ta: "Ba của tôi bị bệnh, cho nên tôi phải đi bệnh viện thăm ba, ở lại chăm sóc ba mấy ngày."

"Như vậy à." Nhậm Mai Phi gật gật đầu, có chút giả mù sa mưa mà hỏi một câu: "Tình huống của chú bây giờ đã thế nào rồi, không có sao chứ?"

"Đã phẫu thuật xong rồi, cho nên tôi đã đi học lại, khỏi phải chậm trễ cuộc thi." Tịch Giai Giai vừa nói vừa múa bút thành văn, trong lòng lại hi vọng cô ta đừng tiếp tục hỏi nữa, sẽ quấy rầy suy nghĩ của cô.

Ai ngờ Nhậm Mai Phi này là cứ tiếp tục hỏi mãi không dứt: "Nếu không thì hôm nay tan học tôi đi theo cậu đến bệnh viện thăm chú nha."

Tay đang viết chữ của Tịch Giai Giai dừng lại, vô cùng bất ngờ mà nhìn cô ta: "Hả?"

"Tôi nói là tôi đi với cậu đến bệnh viện để thăm chú đó." Nhậm Mai Phi không hề cảm thấy đề nghị của mình đường đột đến cỡ nào, vẻ mặt nhiệt tình: "Chúng ta đều là bạn học của nhau, bình thường cậu đối xử với tôi cũng rất tốt, mặc dù là tôi không nói nhưng mà tôi đều biết hết, các cậu là người đến từ nơi khác nhỉ? Tôi là dân ở đây, chút nữa tôi mua ít hoa quả để đi với cậu đến thăm chú."

Tịch Giai Giai cảm nhận được sự nhiệt tình của cô ta, mà cũng không cảm thấy cảm động, chỉ cảm thấy xấu hổ...

"Thật sự không cần đâu. Dì và chú của tôi có nhà ở đây, làm phiền cậu thì trong lòng của bọn họ cũng bứt rứt."

"Chuyện này thì có gì mà bứt rứt chứ, chúng ta đều là bạn học mà..."

Tịch Giai Giai thấy cô ta cứ yêu cầu liên tục, thật sự nhịn không được mà đánh gãy lời của cô ta: "Thật sự không cần đâu, tôi nói thật đó, bên phía bệnh viện chúng tôi cũng đã xử lý rồi, sau này đợi đến lúc sức khỏe của ba tôi khỏe lại thì tôi sẽ mời cậu đến nhà của tôi chơi nha."

Nhậm Mai Phi thấy cô kiên định lập trường từ chối, cũng không miễn cưỡng cô nữa, đành phải không tình nguyện mà từ bỏ: "Vậy được rồi."

Thật ra thì cô ta đâu có muốn đi thăm ba của cô đâu, cũng chỉ là một cái cớ thôi, là muốn nhìn thử người ở bên cạnh của cô là người như thế nào thôi.

Đến từ một nơi khác để làm phẫu thuật, cô có chăm làm siêng học đi nữa cũng không thể nào làm hai ba công việc cùng một lúc, vậy nói không chừng...

Chỉ thấy một chiếc xe, trong đầu của Nhậm Mai Phi lại nảy sinh ra vô số tưởng tượng và hình ảnh.

Cô ta tự cho rằng mình ở trong trường học cũng được tính là sự tồn tại của nữ thần, lấy loại vóc dáng như thức nhắm cháo loãng như Tịch Giai Giai này, chắc chắn không thể so sánh với mình được, dựa vào cô để có thể quen biết với mấy người có tiền hơn cũng không tệ.

Nhưng mà Tịch Giai Giai cũng không phát giác được tâm tư của cô ta, chẳng qua cũng chỉ có chút đường đột và bất ngờ mà thôi.

Không qua bao lâu, giáo viên đã đến phòng học, trong nháy mắt phòng học vẫn luôn ồn ào đã yên tĩnh trở lại, rốt cuộc thì bên tai của Tịch Giai Giai đã được tĩnh lặng.

Cô trả vở lại cho bạn học ngồi ở phía trước, nghiêm túc nghe giảng bài, cũng bỏ qua ánh mắt ở bên cạnh của Nhậm Mai Phi thi thoảng cứ quét qua nhìn mình.

Bốm giờ rưỡi chiều, hai tiết học liên tục cũng đã kết thúc, Tịch Giai Giai đang dốc hết sức mà thu thập kiến thức, lúc ngẩng đầu lên thì có chút choáng váng.

Cô để cuốn vở và cây bút vào trong túi xách, vừa chuẩn bị đứng dậy đi khỏi, điện thoại ở trên bàn lại đột nhiên vang lên hai tiếng.

Cầm điện thoại lên nhìn, là tin nhắn của Bùi Dục gửi đến.

Tịch Giai Giai đang chuẩn bị trả lời lại, cô còn chưa nhập chữ mà ở bên cạnh lại xuất hiện một cái đầu đột nhiên lao tới...

"Ai vậy ai vậy? Là bạn trai hả?"

Không kịp mất rồi, Nhậm Mai Phi đã đọc được nội dung của đối phương, rõ ràng chính là lời nói của bạn trai nói với bạn gái: "Anh đã đến trường học rồi, đứng ở vị trí trung tâm của con đường nhỏ ở phía tây."

Ai mà lại cố ý lái xe đến con đường nhỏ chứ? Nếu như không phải sợ bị người khác phát hiện thì sẽ chọn một nơi khuất như thế này sao?

Tịch Giai Giai lập tức khóa màn hình điện thoại di động, lúc nhìn về phía Nhậm Mai Phi, lông mày nhíu chặt lại, cô không phải là một người thích nổi giận, nhưng mà giờ phút này cô cũng có chút tức giận: "Mai Phi, sao cậu có thể nhìn tin nhắn của tôi được chứ?"

Dưới cái nhìn của cô, ai vẫn chưa được sự cho phép mà lại xem tin nhắn của người khác thì đều là nhìn trộm không có đạo đức.

Nhậm Mai Phi nhìn thấy cô khó chịu, cũng không cảm thấy là mình có lỗi, chỉ cảm thấy cô giả tạo, trên mặt gượng gạo nói một câu: "Tôi không biết là cậu lại để ý như vậy, hơn nữa tốc độ nhanh như vậy, tôi cũng không nhìn thấy được cái gì mà..."

Thật sự không nhìn thấy được sao?

Tịch Giai Giai muốn hỏi, nhưng mà cuối cùng cũng không hỏi cái gì.

Như vậy cũng chẳng hay ho gì, cho dù là cô ta có nhìn thấy thì cũng sẽ không thừa nhận.

"Tôi còn có việc, tôi đi trước đây." Để lại một câu nói như vậy, Tịch Giai Giai cũng mặc kệ cô ta có phản ứng gì, trực tiếp vòng qua cái ghế rồi đi ra khỏi phòng học.

Nhậm Mai Phi xoay người nhìn bóng lưng đi khỏi của cô, ngọn lửa ở trong lòng không biết trút chỗ nào.

Chính cô tìm người có tiền mà còn sợ người khác biết, cái này có logic không chứ, làm gái mà còn muốn lập đền thờ trinh tiết?

Nhậm Mai Phi càng suy nghĩ thì lại càng tức giận, càng suy nghĩ thì càng không thể nuốt trôi cục tức này, nhìn bóng lưng của Tịch Giai Giai đi khỏi, vậy mà lại cắn răng đi theo.

Hai người một trước một sau, cô ta vẫn duy trì khoảng cách năm mét, cũng không nổi đến mức mất dấu và cũng không bị phát hiện.

Mà Tịch Giai Giai đi ở phía trước căn bản cũng không ngờ đến mình bị người ta theo dõi, ban ngày ban mặt, vẫn là ở trong trường học, sao có người lại theo dõi cô được chứ.

Bước nhanh chân đi đến con đường nhỏ ở phía tây trường học, liếc mắt liền nhìn thấy chiếc xe SUV Bentley màu nâu đang dừng ở ven đường.

Nhậm Mai Phi vốn còn tưởng rằng là chiếc Mercedes E cô ta đã nhìn thấy hồi chiều, không ngờ lại là... một chiếc Bentley.
Bình Luận (0)
Comment