1001 Cách Diệt Trà Xanh

Chương 2

5.

Tôi vừa về nhà, mẹ tôi đã cản tôi lại.

Bà mặc một chiếc sườn xám gấm hoa màu xanh, khuôn mặt giận dữ.

Vừa mở miệng đã chất vấn tôi vì sao lại khóa thẻ của Ôn Dương, không có tiền thì sao nó sống được.

Tôi nhìn người mẹ được nuông chiều từ nhỏ của mình. Cả đời bà chưa bao giờ phải buồn đau, đột nhiên tôi hơi ghen tị.

Từ lúc sinh ra, bà đã ngậm thìa vàng* mà lớn lên, sau đó thuận lợi gả cho cha tôi, yên tâm ở nhà làm một người vợ xinh đẹp, giàu có.

(*: sống sung sướng, giàu sang từ bé)

Lúc cả nhà gặp chuyện không may, bà đang cùng các chị em đi Maldives nghỉ dưỡng.

Cha tôi qua đời, cả công ty hỗn loạn. Ngày nào bà cũng ôm tôi mà khóc, nói cha tôi mất rồi, Ôn Dương còn nhỏ, không giúp ích được gì.

Tôi phớt lờ bà ấy, tiếp quản công ty.

Lúc công ty dần phát triển hơn, bà ấy lại lau nước mắt, tiếp tục cùng chị em đi mua sắm, chơi bài, cùng họ uống trà chiều. Bà làm tốt thân phận chim hoàng yến của mình.

Trước kia là chim hoàng yến của cha, bây giờ là chim hoàng yến của tôi.

Tới giờ bà ấy vẫn không hiểu rốt cục ai mới là ông trời của mình.

“Được, vậy con khóa thẻ của mẹ, mở thẻ của em, được không?”

Mẹ tôi há hốc mồm, chớp chớp mắt.

“Mẹ biết ngay mà. Cha mày mất rồi, mày liền cảm thấy mẹ là đồ thừa thãi.”

Tôi biết vì sao bà ấy thích Nguyễn Nguyễn. Không chỉ vì cô ta cứu mạng Ôn Dương, mà còn là vì bọn họ cùng là một loại người.

— Một bông hồng chỉ biết dựa dẫm vào đàn ông.

Trong thế giới tiểu thuyết này, đàn ông luôn có địa vị cao, đặc biệt là nhà họ Ôn và nhà Tống Mặc - những nhà có nhiều quyền lực, địa vị xã hội.

Một người đàn ông giàu có, có nhiều tài nguyên sẽ luôn là đối tượng được nhiều phụ nữ theo đuổi.

“Chị, điều quan trọng nhất của một người phụ nữ là tìm được một người chồng tốt. Người phụ nữ quá mạnh mẽ, quá tham vọng sẽ không có ai yêu.”

Đúng là những lời đầu độc, thao túng suy nghĩ người khác.

Đó chính là quy tắc trong cuốn tiểu thuyết này.

Chỉ cần chiếm được trái tim đàn ông, bạn chính là người thắng cuộc.

Giống hệt hiện tại.

Tôi nghe mẹ tôi nói: “ Ôn Thư, mẹ biết mấy năm nay mày đều chăm chỉ làm việc, điều hành công ty rất tốt. Nhưng từ giờ trở đi, công ty là của em trai mày. Sau này mày sẽ lấy chồng, mày không thể đối xử với em trai mày thế được.”

Tôi cười, thực sự rất buồn cười.

Dù tôi có kết hôn hay không, tôi cũng không bao giờ để người khác cướp đi vị trí của mình.

Tôi nói: “ Mẹ, đứa con trai không cầm được hai lạng dầu vừng của mẹ sao có thể khiến mẹ tự tin thế? Suy nghĩ này của mẹ quá đáng sợ. Nó có đưa tiền cho mẹ, để mẹ mua đồ trong mấy cửa hàng ở trung tâm thương mại không? Hay mẹ nghĩ mấy năm nay mẹ đã giàu rồi?”

“ Mẹ tưởng hội chị em của mẹ vẫn chơi với mẹ vì mẹ sinh được một thằng con trai à?”

“Mẹ sai rồi, là vì con. Vì con đã cho mẹ dũng khí để mẹ đứng đây hất mặt sai khiến con.”

Mà tôi, là một người phụ nữ.

Mẹ tôi sửng sốt, vẻ mặt thất thần.

Tôi biết lời tôi nói sẽ ảnh hưởng tới tâm lý bà thế nào.

Dù sao, trong mạch truyện gốc, tôi đã nghe lời bà, thậm chí còn vào bếp nấu canh cho Nguyễn Nguyễn khi cô ta đang mang thai.

Nhưng đáng lẽ ra tôi nên làm điều này từ lâu rồi.

Tôi không nhìn bà ấy, bước lên tầng.

Tôi biết bà ấy sẽ không dễ dàng buông tha, nhưng không sao. Thời gian còn dài, chúng ta vừa từ từ mà chơi.

Không tới mấy ngày, Tống Mạc tới tìm tôi, ném một đống hợp đồng xuống trước mặt tôi.

“Ôn Thư, cô có ý gì?”

Tôi lười biếng ngẩng đầu nhìn hắn, im lặng không nói gì.

“Vì sao cô hủy hợp tác cùng nhà họ Tống?”

Tôi không thể không thắc mắc, sao hắn có thể hỏi được câu này nhỉ?

“Hợp đồng hết hạn, tôi không muốn hợp tác tiếp, có vấn đề gì không?”

Không vấn đề gì.

Tôi không phải một con ngốc, chỉ vì đánh cược mà làm trái điều khoản để bồi thường hợp đồng.

Tống Mạc tức cười, hắn đi dạo quanh phòng làm việc của tôi, sau đó tức giận trừng mắt nhìn tôi:

“Tôi không hiểu cô đang làm gì? Cô hủy bỏ hôn ước, giờ còn muốn hủy hợp tác giữa hai nhà.”

“Hay cô muốn dùng cách này để tôi chú ý tới cô? Ôn Thư, đây là cách cô bám lấy đàn ông à? Cô muốn chơi lạt mềm buộc chặt với tôi?”

Không chờ tôi trả lời, hắn đã gật đầu.

“Được, cô thành công rồi. Giờ chúng ta kết hôn, lập tức cầm hộ khẩu tới cục dân chính kết hôn. Cô đừng làm loạn nữa.”

Tôi liếc mắt, trả lời hắn.

“Tống Mạc,anh nói tôi nghe xem, anh có cái ưu điểm gì đáng để tôi bám lấy không buông?”

Tôi cười nhạo một tiếng, cười hắn tự cho là đúng.

Cái loại cậu ấm tự phụ ngậm thìa vàng mà lớn như hắn, đương nhiên sẽ thấy chỗ nào mình cũng tốt. Có rất nhiều phụ nữ quấn quýt không tha mới là việc đương nhiên.

Nhưng bảo hắn nói xem hắn tốt chỗ nào, hắn lại không nói được.

Có tiền? Tôi cũng có.

Đẹp? Ngại quá, tôi cũng đẹp.

Có học thức? Xin lỗi, năng lực tôi cũng không kém.

Vậy mà Tống Mạc còn không biết xấu hổ chạy tới trước mặt tôi, mèo khen mèo dài đuôi.

Tôi vẫn nhớ lúc mới tới công ty, một lũ cáo già nhìn tôi thế nào.

Họ coi phụ nữ như trò đùa.

Họ muốn nhìn tôi rơi xuống đáy vực, muốn nhìn tôi bất lực giãy địa, thút thít cầu xin họ. Sau đó thừa nhận mình là một người phụ nữ vô dụng, yếu đuối.

Sắc mặc Tống Mạc lúc trắng lúc đó, mấp máy môi hết lần này tới lần khác không nói được gì.

Cuối cùng tức giận nói: “ Cô đừng hối hận.”

Sau đó hắn rời đi.

Tôi nhặt đống hợp đồng kia lên, mở ra xem. Sau đó gọi một cuộc điện thoại.

6.

Em trai tôi rất có cốt khí, vì chứng minh mình có năng lực, nó đưa chìa khóa xe và giấy tờ bất động sản cho bí thư Lâm.

Bí thư Lâm tỏ vẻ, đời này cô ấy chưa từng thấy nhiều khóa xe tới vậy.

Rất tốt, rất có cốt khí.

Nghe nói Ôn Dương đã dùng số tiền duy nhất nó có để thuê một căn nhà 3 ngủ, sau đó đón hai mẹ con Nguyễn Nguyễn tới ở.

Lại nói tới mẹ Nguyễn Nguyễn. Để bảo vệ Nguyễn Nguyễn, Ôn Dương đã tiêu hủy toàn bộ chứng cứ về vụ cháy năm đó để tôi không tra được.

Ôn Dương kiêu căng ngạo mạn, nó nghe lời xúi giục của Nguyễn Nguyễn, viết vài dự án đầu tư rồi đi kêu gọi đầu tư mạo hiểm.

Nó không biết vị trí của mình ở đâu, thật tiếc quá đi.

Nhưng những người bạn thường cùng nó ăn chơi, uống rượu lại rất rõ năng lực của nó.

Ôn Dương thất bại trở về, không ngừng tìm kiếm các tổ chức tài chính để tự đề cử, nhưng kết quả vẫn vậy.

Những gì nó viết đều chỉ là một đống giấy vụn. Bí thư Lâm đưa tôi xem, tôi đã cười cả một buổi chiều.

Xin lỗi, tôi không nên cười vào ước mơ của người khác, tôi có tội.

Để giải quyết vấn đề ăn uống ngủ nghỉ của mình, nó chỉ có thể tìm một công việc đàng hoàng để làm.

Nhưng nó không có kinh nghiệm làm việc. Rất khó để tìm việc, công ty lớn thì coi thường nó, công ty nhỏ thì nó coi thường.

Nó chỉ có thể bắt đầu bằng cách làm thực tập sinh, mức lương thấp tới đáng thương.

Cứ vậy, nó dũng cảm cố gắng, không chịu để Nguyễn Nguyễn giúp đỡ.

Dù sao thì trước đây Nguyễn Nguyễn ở cạnh nó, cô ta cũng nhận được không tiền bạc hay đồ đắt tiền.

Tôi không đòi mấy thứ đó. Dù sao đó cũng là nhân phẩm của một người đàn ông, tôi tôn trọng điều đó.

Hơn nữa, tôi cũng nghĩ cô ta sẽ không trả tiền lại cho Ôn Dương.

Ôn Dương kiên trì nuôi hai mẹ con cô ta. Cuối cùng nó chọn công việc shipper giao đồ ăn, cái loại công việc hôm nay làm mai nhận lương ấy.

Vì chuyện này nên Nguyễn Nguyễn đã đặc biệt tạo một tài khoản trên mạng xã hội, sau đó trở thành người nổi tiếng trên mạng. Cô ta đăng những đoạn video nói về thu nhập hàng ngày của Ôn Dương.

Nói nó kiếm được bao nhiêu tiền, hầu như số tiền nó kiếm được đều dùng để mua quà cho cô ta.

Đó là vốn liếng khoe khoang của cô ta, chứng tỏ Ôn Dương đã yêu cô ta tới mức nào.

“Đây là món quà chồng yêu tặng tôi, tôi rất yêu nó.”

“Chồng vất vả rồi. Hôm nay vô tình chồng bị ngã xe. Em thương chồng quá. Vậy mà chồng cũng không quên mua con búp bê mà tôi muốn. Em yêu chồng, muah muah~”

Phần bình luận dần dần nhộn nhịp, nháo nhác hỏi:

“Chồng chị tình cảm ghê. Làm sao để kiếm được người chồng như này? Gấp gấp!!”

“Đây là sự chiều chuộng, có tiền hay không không quan trọng, quan trọng là tấm lòng! Tôi khóc rồi!”

“Đàn ông đích thực!”

“Mấy tên trực nam vào xem đi!!”

Nguyễn Nguyễn rất thích những lời khen này. Cô ta bắt đầu xây dựng hình tượng “người vợ xinh đẹp”, thi thoảng lại đăng 1-2 video.

Là video cô ta làm việc nhà, ngoan ngoãn đợi Ôn Dương về nhà.

Thậm chí cô ta còn livetream, kể về quá trình yêu đương của cô ta và Ôn Dương.

“Tôi yêu anh ấy rất nhiều. Nhưng vì chúng tôi không cùng tầng lớp, chị anh ấy không cho phép tôi và anh ấy ở bên nhau.”

“Chị ấy còn mắng tôi, nói tôi là đồ nghèo kiết xác, nghèo mạt kiếp là đáng đời.”

“Đơn giản là vì mẹ tôi là bảo mẫu nhà họ. Nhưng tôi nghĩ công việc không phân cao thấp, tại sao phải phân biệt đối xử chứ?”

“Không phải nên nhìn phẩm chất, nhân cách tốt đẹp bên trong mỗi người mà đánh giá họ hay sao?”

“Tôi thực sự không hiểu. Tôi thực sự rất thương anh ấy, tôi muốn vĩnh viễn ở bên anh ấy.”

Đoạn livetream Nguyễn Nguyễn nói bị mọi người cắt ghép video lan truyền trên mạng, sau đó nổi tiếng rồi.

Danh tính của Ôn Dương bị lộ là do cư dân mạng đang hóng hớt tức giận tung ra.

Kết quả của việc này là, thủ phạm đã khiến hai người bọn họ rơi vào tình cảnh khó khăn, cũng chính là tôi, đã bị bạo lực mạng.

Tôi được gắn cho cái mác phân biệt kì thị công việc của người khác.

7.

Số điện thoại cá nhân, địa chỉ cá nhân, địa chỉ văn phòng đều bị đào ra. Giá trị cổ phiếu của công ty cũng bị ảnh hưởng lớn.

Mà tôi cũng nhân cơ hội mua vào một ít cổ phiếu, tăng tỉ lệ cổ phiếu mình có.

Tình huống dư luận không quá khả quan, thậm chí nghiệm trọng tới trình độ phân biệt giai cấp xã hội.

Mỗi ngày đều có vòng hoa được gửi tới cửa công ty, trên băng rôn ghi “Con khốn phân biệt, kì thị công việc đi ch.ế.t đi!”

Còn có thư đe doạ viết bằng máu gà, rồi thì chuột ch.ế.t,….

Bên nhà tôi ngược lại vẫn còn khá tốt. Vì bên đó là khu biệt thự, việc bảo vệ riêng tư cực kỳ tốt. Chẳng qua là chi phí dọn dẹp mỗi ngày đều tăng chóng mặt.

Các công ty xung quanh cũng phàn nàn vì không chịu được việc đống rác đó chất đống ngoài cổng. Quản lý đau khổ tới mức phải gọi cho tôi.

“Cô Ôn, hiện tại trên mạng bàn luận về cô gây gắt. Mặc dù chúng tôi cố gắng hết sức để bảo vệ sự riêng tư cho cô. Nhưng khả năng của chúng tôi có hạn, cô có thể giải quyết vấn đề này được không?”

Sau khi cuộc gọi kết thúc, lại có cuộc gọi khác tới, còn có vô số tin nhắn chửi bới tôi.

Trong đêm yên tĩnh, tôi đọc đi đọc lại từng tin nhắn. Có đủ kiểu chửi mắng, đa số là kêu tôi đi ch.ế.t đi.

“Bà cô ế chồng kia, không phải mày được mẹ sinh ra à? Mày dựa vào đâu mà kì thị công việc của người khác? Mày đi ch.ế.t đi!”

“Đều là phụ nữ cả, sao mày có thể ác độc thế? Mày ghen tị vì người ta tìm được người đàn ông tốt đúng không?”

“ Chị gái này có thể sớm xui xẻo được không? Thực sự quá ghê tởm, mày đang cao ngạo cái gì thế?”

Nguyễn Nguyễn cũng bắt đầu nhắn tin cho tôi.

“ Chị, chị xem đi, mọi người bắt đầu nhắn tin chửi bới chị. Ôi chao, chị nói xem có phải chị sai rồi không?”

“Chị, đi làm còn bị chửi, thực sự quá vất vả. Thấy chị nỗ lực kiếm tiền vì tương lai của em và anh Dương, em thực sự rất thương chị.”

“Ôi, chị đừng khó chịu quá nhé. Chờ chị già rồi, nhất định em sẽ giúp chị tìm một viện dưỡng lão tốt. Dù sao không có người yêu cũng khó sống tốt lắm”

Tôi bật cười, tắt điện thoại, không quan tâm cô ta.

Những ngày gần đây, cô ta dựa vào sự nổi tiếng của mình mà nhận quảng cáo. Tiền kiếm được đều đem đi mua mua mua, có thể thấy đợt rồi cô ta nín sắp hỏng rồi.

Mẹ tôi che mặt ngồi cạnh tôi. Lẩm bẩm nói tất cả là tại tôi, nói tôi đồng ý để hai người họ ở bên nhau có phải tốt không, tại tôi mà mọi chuyện tới nước này, hại bà không dám cùng mấy chị em của mình đi dạo phố, uống trà chiều.

Còn nói quản lý cửa hàng đã giữ mấy cái túi cho bà, liên tục thúc giục bà tới cửa hàng. Ánh mắt bà nhìn tôi sáng rực.

Kể từ hôm tôi nói những điều đó, mẹ đã thận trọng khi tiêu tiền hơn, chắc bà ấy sợ nếu tiêu nhiều quá? Tôi sẽ khoá thẻ của bà.

Thấy tôi nhìn bà chằm chằm không nói, bà lui người vươn cổ ra sau.

"Sao mày lại nhìn mẹ kiểu đấy?"

Tôi đặt điện thoại xuống, xua tay, giọng dụ dỗ nói: "Mẹ, từ nay về sau mỗi tháng con đưa mẹ 5 triệu từ quỹ phúc lợi cố định của công ty nhé?"

Mẹ tôi trố mắt, có chút khó xử: “Con, con nói thật à?”

Tôi nghiêm túc gật đầu.

Bà ấy chưa bao giờ điều hành một công ty, nên bà ấy không biết quỹ phúc lợi có sự giám sát chặt chẽ của ban quản trị, không được tuỳ ý chiếm đoạt, nhưng dỗ dành bà ấy thì vậy là đủ rồi.”

"Thật, con chỉ có một yêu cầu, mẹ tới nơi con chọn, chỉ cần tiêu hết tiền là được.

“ Mẹ có hứng thú không?"

Mẹ tôi gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

“ Được, được.”

Tôi đứng dậy lên lầu thay quần áo: “Con có hẹn rồi, không ăn trưa được ở nhà. Con đi ăn với bạn. "

Trong lúc tôi đang đợi người ở quán cafe, điện thoại cứ nhấp nháy liên tục.

Tên Tống Mặc ngốc nghếch kia cũng gọi tới cười nhạo tôi.

"Ôn Thư, cảm giác bị báo ứng thế nào? Hiện tại nhất định cô đang rất khó xử nhỉ?”

“Cầu xin tôi đi, tôi miễn cưỡng có thể tiếp tục hợp tác cùng cô. Dù sao thì phụ nữ cũng không thể không có đàn ông.

"Thừa nhận đi, ngay cả một sợi tóc Nguyễn Nguyễn cũng tốt hơn cô, cô ấy tốt hơn cô nhiều.”

Chậc chậc.

Tôi kiên quyết cúp máy, sau đó chặn số tên ngốc ngu ngốc chỉ biết yêu đương này.

Tôi đã hẹn với vợ sắp cưới cũ của Ôn Dương, Phí Nhã Ninh.

Cô ấy đã đến rất đúng giờ, tôi thích những người có ý thức về thời gian, vì vậy chúng tôi có thể tránh được nhiều rắc rối khi hợp tác.

Phí Nhã Ninh kiêu hãnh ngồi trước mặt tôiz

“Cô Ôn thật là can đảm, bị mắng như vậy mà bây giờ còn dám ra ngoài.”

"Có vẻ như công ty của cô xử lý dư luận tệ quá."

Cô ấy hớn hở, rõ ràng là muốn hóng hớt trò vui của tôi.

Tôi hài lòng nhấp một ngụm cà phê, đáp lại cô ấy: “Cô Phỉ, dù sao thì cũng tốt hơn bị cha cô dùng làm công cụ hôn nhân, nhỉ?”

8.

Phí Nhã Ninh thay đổi sắc mặt.

Đúng vậy, sau khi Ôn Dương hối hận vì cuộc hôn nhân ấy, cha cô ấy đã giúp cô ấy đính hôn thêm lần nữa vì lợi ích của gia đình mà chẳng quan tâm cô ấy muốn hay không.

Nghe bảo, nguyên văn cha cô ấy nói: “Cha nuôi mày lớn tới chừng này, cơm ăn áo mặc đều là những gì tốt nhất, tới lúc mày báo đáp cha rồi.”

Hôn nhân là cách dễ nhất, đáng tin nhất để hai nhà trao đổi lợi ích với nhau.

Với tư cách là con cái của các đại gia tộc, được hưởng thụ lợi ích gia tộc cũng cấp, họ sẽ phải trả công tương đương với những gì đã nhận.

Nhất là phụ nữ, thường thường sẽ không được xem xét để trở thành người thừa kế công ty, mà phải hy sinh bản thân để kết thông gia, đem lại lợi ích cho gia tộc.

Ta hỏi cô ấy: “ Cô cam tâm sao?”

Lông mi Phí Nhã Ninh run rẩy, khuôn mặt hơi ảm đạm, cô ấy tự giễu nói: “Không cam tâm thì sao chứ? Tôi được chọn sao?”

“Tôi không giống cô. Vì trong nhà xảy ra chuyện, nên cô có cơ hội thượng vị. Cô muốn hủy bỏ hôn ước thì hủy bỏ. Tôi có cái quyền ấy sao?”

“Nếu như tôi cho cô cơ hội này thì sao?”

Phí Nhã Ninh ngừng nói, mơ hồ nhìn tôi.

“Bản thân cô còn khó bảo toàn, cô dựa vào cái gì mà nói vậy với tôi?”

“ Với lại, không phải cô muốn tôi đi câu dẫn Ôn Dương, phá hỏng tình cảm của họ chứ? Tôi không đi, tôi có đạo đức đấy.”

Tôi run run khóe miệng, im lặng đặt một phần hợp đồng lên bàn.

“Hợp tác với tôi, hợp tác với nhà họ Ôn. Hãy để cha cô thấy giá trị của cô. Tới lúc đó, nhà họ Ôn sẽ thành hậu thuận của cô, giúp cô hủy bỏ hôn ước.”

“Tôi biết cô đang muốn cười nhạo, nói tôi khoác lác. Nhưng cô dám đánh cược với tôi một lần không? Đánh cược bằng dũng khí của người phụ nữ.”

Phí Nhã Ninh chăm chú nhìn bản hợp đồng trên bàn, khuôn mặt có hơi xúc động.

Tôi nói tiếp: “ Về việc dư luận có ý kiến trái chiều về tôi, cô tưởng công ty tôi không xử lý được sao?”

Tôi nhắc Phí Nhã Ninh xem hot search hiện tại.

Trên mạng bắt đầu xuất hiện vài clip, nội dung thảo luận bên trong đều là tôi.

Những người trong clip đó đều là phụ nữ, mỗi người một công việc khác nhau.

“Tôi từng gặp cô ấy trong một nhà hàng, lúc đó tôi bị bạo lực gia đình. Chồng cũ liên tục đấm đá tôi. Chuyện đó cũng từng lên hot search, nếu không tin mọi người có thể tra thử. “

“Tôi đã từng giống những người phụ nữ khác, tưởng tượng sau khi kết hôn sẽ được chồng yêu thương. Tôi một lòng làm người vợ đảm, vì hắn mà sinh con đẻ cái, chú tâm làm một bà nội trợ, làm một người mẹ.”

“Sự hy sinh của ta đổi lấy sự ghét bỏ của hắn, đổi lấy vết thương chồng chất. Giám đốc Ôn cho tôi cuộc đời mới. Cô ấy cổ vũ, động viên tôi đi làm. Nói công ty nhà họ Ôn có nhà xưởng, trong đó có đầy đủ nhà trẻ và kí túc xá, để tôi không phải lo lắng về sau.”

“ Thử hỏi một người chỉ biết phân biệt, kì thị giai cấp, sẽ thấy tôi, sẽ giúp tôi sao?”

“Hưởng thụ tình yêu không sai. Nhưng chúng ta cũng có thể là chính mình trong tình yêu ấy.”

“Mẹ tôi hiện tại đang là bảo mẫu của nhà họ Ôn. Mà mọi người thấy đó, mẹ tôi là một người tàn tật, thiếu một cánh tay. Còn tôi là một cô giáo. Tôi từng cố gắng sống sót trong xã hội này, đã từng buông xuôi chính mình. Nhưng cô Ôn là một người lương thiện, cô ấy không xem thường tôi, thậm chí còn giúp tôi tìm giáo viên và tài liệu giảng dạy, để tôi có dũng khí đứng trên bục giảng….”

“Tôi là tổng bí thư của cô Ôn, tôi họ Lâm. Mọi người nhìn tôi mặc quần áo ngăn nắp, có công việc tốt, cảm thấy bối cảnh gia đình tôi rất tốt phải không? Nhưng tôi tới từ vùng núi. Phụ nữ ở đây đều bỏ học từ năm 16, 17 tuổi, chỉ có thể ra ngoài làm công hoặc lựa chọn lấy chồng. Nhưng cô ấy đã giúp tôi, tôi muốn tới trường, muốn thoát khỏi núi cao trùng trùng điệp điệp đã từng vây nhốt tôi. Là cô ấy đã cho tôi một cơ hội…”

Phí Nhã Ninh yên lặng xem những video kia, lại càng không ngẩng đầu nhìn tôi, cứ như đây là lần đầu nhận biết tôi.

Tôi không rơi vào bẫy của Nguyễn Nguyễn, thậm chí trong những video này còn không hề nhắc tới cô ta. Hơn nữa còn cho cô ta một đòn chí mạng, công kích cái hình tượng “ được nuông chiều” của cô ta.

Vì những người phụ nữ trong những video ấy đều dựa vào bản thân mà sống, hơn nữa còn sống rất tốt. Họ đều dũng cảm phấn đấu trong xã hội này.

Về việc kì thị, phân biệt đối xử nghề nghiệp, nghề nghiệp và hoàn cảnh của bọn họ đã nói rõ tất cả, từng chuyện đều có thể tra được.

Mà tôi vốn cũng không định xử lý những uy hiếp dư luận mà Nguyễn Nguyễn đem tới. Vì tôi muốn vụ này lan tới từng ngóc ngách, để ta mượn gió bẻ măng, dựng lên hình tượng mới cho bản thân.

Dùng ơn báo oán.

Tôi đẩy hợp đồng về phía cô ấy.

“Cô xem, tương lai của họ còn có thể thay đổi, huống chi là cô. Cô nguyện ý lấy một người mình không yêu, nguyện ý để hôn nhân thành sợi dây thừng trói chặt chính mình sao?”

“Theo hướng dư luận, chúng ta có thể thắng đậm, hai bên cùng có lợi, đúng không?”
Bình Luận (0)
Comment