108 Lần Xem Mắt

Chương 6

Quận Duy Lạp là khu sang chảnh nhất Xuân Thành, nơi ở cho người giàu, sang đến mức không gì sánh nổi.

Một biệt thự bốn tầng trị giá mười triệu nhân dân tệ ẩn mình sau khu vườn cây cối xanh um tươi tốt, chỉ cần hít thở một hơi thôi cũng có thể ngửi thấy hương thơm ngất ngây của thiên nhiên gió trời.

Đinh Bộ Trực dừng xe ở tòa nhà số 3226, ngôi biệt thự này nằm trên sườn núi, trước con đường chính có một khu vườn nhỏ hướng ra ngoài, đứng ở trước cửa nhìn về nơi xa có thể nhìn thấy những chiếc đèn lồng bay phấp phới trong không trung, vẽ nên một khung cảnh đẹp đẽ mê hồn.

Có tiền tốt thật đấy.

Lạc Tòng Tâm chua chát ghen tị.

Đinh Bộ Trực nhấn chuông cửa, không lâu sau có một bác giúp việc dẫn hai người đi vào ngôi biệt thự sau khu vườn ngập hoa.

Trong sân được trang trí rất mới lạ, bốn chiếc ghế gỗ quây xung quanh bàn gỗ màu trắng, ngay bên cạnh có một chiếc xích đu bằng gỗ, ngay dưới những chiếc ghế là vườn cây xinh xinh với những tán lá nhỏ xíu nhưng rõ ràng không phải cây cảnh mà là rau nhà trồng.

Một người đàn ông đang ngồi xổm tưới hoa bên vườn, anh mặc quần short áo cộc tay, biểu cảm an nhàn hưởng thụ.

“Cà rốt nhà trồng đấy, không dùng bất cứ loại thuốc trừ sâu nào đâu.” Người đàn ông quay đầu cười: “A Trực muốn nếm thử không?”

Đây là người đàn ông với ngoại hình rất rất – menly đúng tiêu chuẩn hiện giờ – mắt to mày rậm, khuôn mặt đứng đắn, vóc dáng cao gầy, mái tóc được chải gọn gàng, mặc dù anh ấy chỉ mặc quần áo ở nhà rất đỗi bình thường nhưng lại mang đến cảm giác chỉ một giây tiếp theo thôi anh sẽ đi livestream ngay lập tức.

Đến cả tư thế cầm bình nước thôi cũng làm Lạc Tòng Tâm cảm thấy rằng anh đang chụp ảnh cho tạp chí khoa học với tựa đề “Phương pháp sử dụng bình tưới cây hiệu quả.”

“Không cần, cà rốt nhà cậu cho tớ uống đủ rồi.” Đinh Bộ Trực nói.

Gì cơ?

Chẳng lẽ người này chính là vị BOSS đã lấy cà rốt ra hành hạ Lữ Quang Minh suốt một tháng trời??

Lạc Tòng Tâm trừng mắt nhìn.

Có lẽ vì mặt cô tỏ vẻ hóng hớt rõ quá nên người đàn ông nhìn thấy cô thì bật cười.

“Tôi tên là Hồ Khôi, xin hỏi tên người đẹp là gì?”

“Lạc Tòng Tâm, người thiết lập kế hoạch.” Đinh Bộ Trực nói: “Có gì thì nói nhanh lên, đây không có nhiều thời gian đâu.”

Hình như Hồ Khôi rất ngạc nhiên, nhìn đi nhìn lại Lạc Tòng Tâm, ánh mắt kỳ lạ vô cùng, làm cho Lạc Tòng Tâm hơi sợ.

May sao ngay sau đó Hồ Khôi đã bình thường trở lại.

Ba người ngồi quanh chiếc bàn gỗ màu trắng trong vườn, Lạc Tòng Tâm mở laptop, Đinh Bộ Trực thì mở phần ghi âm trong điện thoại.

“Cẩn thận thế cơ à?” Hồ Khôi chớp mắt: “Yên tâm, tớ không gây khó dễ cho hai người đâu.”

“Đây là đại sự của đời người, không thể làm qua loa được.” Đinh Bộ Trực nói tiếp: “Nói qua yêu cầu của cậu đi.”

“Khụ.” Hồ Khôi vuốt mũi: “Cũng chỉ cần lên kế hoạch thôi, chẳng có yêu cầu gì cả, đi đúng theo quy trình đám cưới bình thường là được rồi.”

“Cậu không có yêu cầu? Thế chủ tịch Hồ không có ý kiến gì à?” Đinh Bộ Trực nhướng mày.

“Thế thì thêm thôi.” Hồ Khôi mở phần ghi nhớ trên điện thoại ra đọc: “Nhìn vào phải thấy được sự giàu có, không gian rộng rãi, phải thật thời thượng, sang trọng, đẹp, nhìn quý phái, lãng mạn, không được tầm thường thô bỉ.”

Lạc Tòng Tâm: “…”

Cái khỉ gì đấy?

Hồ Khôi: “Bố tớ nói rồi, bố chỉ tin tưởng Tiểu Đinh thôi.”

Đinh Bộ Trực thở dài, liếc nhìn Lạc Tòng Tâm khiến cô rùng mình.

“Khụ, Hồ tổng, những yêu cầu của anh mang tính chất chung chung quá, anh có thể đưa ra những ý kiến cụ thể hơn được không?”

Hồ Khôi buông tay, nhún vai.

Lạc Tòng Tâm: “Thời gian diễn ra đám cưới là ngày bao nhiêu? Ví dụ như mời bao nhiêu người? Địa điểm tổ chức ở đâu? Bày bao nhiêu bàn? Đám cưới phong cách kiểu Tây hay kiểu Trung Quốc? Đám cưới trong nhà hay ở ngoài trời? Có cần thêm các màn biểu diễn để tăng sắc thái tình cảm không? Kinh phí dự trù là bao nhiêu?

“Hôn lễ diễn ra vào ngày 7 tháng 8, khoảng 300 khách đến tham dự, tổ chức ở khách sạn lớn nhất Xuân Thành, đám cưới trong nhà, sắc thái tình cảm bình thường, không quan trọng kiểu Tây hay kiểu Trung. Dự trù thì hai người cứ tính bừa ra, không thiếu tiền đâu.” Hồ Khôi nói: “Quan trọng nhất chính là thỏa mãn được điều kiện mà bố tôi nói thôi.”

Lạc Tòng Tâm: “…”

Thế này thì anh có khác nào “Colorful Black” đâu chứ?

Lạc Tòng Tâm nhìn qua Đinh Bộ Trực.

Đinh Bộ Trực dựa lưng vào ghế gỗ, hơi nghiêng đầu sang một bên, khuôn mặt anh được bóng tối và ánh sáng che phủ, như thể đang tạo thành một nửa âm dương.

Đôi mắt màu ngọc lưu ly nhìn về phía Lạc Tòng Tâm, biểu cảm gương mặt anh vẫn chẳng hề thay đổi, chỉ có ánh mắt lạnh băng thấu lòng người.

Lạc Tòng Tâm đột nhiên hiểu ra.

Yêu cầu kín đáo của khách hàng!

Lạc Tòng Tâm nhanh chóng việc ra một dòng ghi nhớ lên trang word trên laptop của mình.

[Chúng ta có thể giả vờ đó là một hôn lễ hạnh phúc trước mặt gia đình người thân và bạn bè!]

Lạc Tòng Tâm không thấy khi cô gõ cái câu kết luận như thế lên word, Đinh Bộ Trực khẽ nhíu mày nhưng khóe môi lại cong lên, ngay sau đó đã quay về bản mặt ngày thường.

Hồ Khôi nhìn mà giật mình, mặt mày đơ hết cả lại, suýt nữa thì ngã luôn xuống ghế. Anh nhìn Đinh Bộ Trực một lúc lâu, như thể đang nhìn một con quái thú ngồi trước mặt mình vậy.

Đinh Bộ Trực: “Làm sao?”

Hồ Khôi: “Cậu vừa cười đấy à?”

“Cậu hoa mắt rồi.”

“Tớ cũng cảm thấy vậy.”

“…”

Lạc Tòng Tâm lấy cây bút gãi gãi đầu: “Hồ tổng, cô dâu cũng không có yêu cầu gì sao?”

“Cô ấy à, không có yêu cầu.” Hồ Khôi cười trả lời.

“À…” Lạc Tòng Tâm viết hai chữ “Cô dâu” vào sổ ghi chép, do dự một lúc lâu, quyết định viết ba dấu “???” thêm vào.

“À nhắc mới nhớ, tớ còn chưa gặp chị dâu đâu đấy.” Đinh Bộ Trực nói.

“Gần đây cô ấy bận quá.” Hồ Khôi mở di động: “Đây là ảnh cô ấy.”

Đinh Bộ Trực cầm di động lên nhìn, Lạc Tòng Tâm tò mò nên cũng xán vào để xem.

Trong tấm hình là một khung cảnh đời sống bình dị, không hề dùng filter, không hề chỉnh sửa, thậm chí nhân vật chính trong ảnh còn không hề trang điểm. Dù giản dị như vậy nhưng cũng có thể giết sạch mấy cái ảnh cuộc sống thường ngày của mọi người trong vòng bạn bè trên WeChat.

Nói chính xác thì trong bức ảnh đó, cô dâu đang ngồi trên xích đu, mái tóc suôn mượt, cô ấy mặc một chiếc váy dài, ánh mặt trời phả xuống đuôi váy, nhìn cô ấy nghiêng đầu cười, cảm giác như yêu nữ được họa trong bức tranh sơn dầu vậy.

Bức ảnh này khiến Lạc Tòng Tâm chấn động, một vẻ đẹp khắc sâu vào tâm can.

“Sao nào, đẹp đúng không?” Hồ Khôi hỏi.

“Đúng tiêu chuẩn nhà họ Hồ rồi.” Đinh Bộ Trực ném điện thoại về cho Hồ Khôi.

“Chị ấy đẹp quá.” Lạc Tòng Tâm cảm khái: “Cơ mà nhìn quen thật đấy, chị ấy là idol à?”

“Không.” Hồ Khôi đáp: “Người bình thường thôi.”

Thế sao nhìn quen thế nhỉ, Lạc Tòng Tâm nghĩ trong lòng.

Đột nhiên, một hình ảnh hiện lên trong tâm trí cô.

Nhớ ra rồi, mình biết mình đã thấy chị ấy ở đâu rồi!

*

Lạc Tòng Tâm quen mặt cô dâu nhưng không hề biết cô gái này là ai. Bởi vì cô đã nhìn thấy ảnh cô dâu trên máy tính của Lữ Quang Minh.

Ảnh nền máy tính của Lữ Quang Minh là bức hình của một người con gái vô cùng xinh đẹp, cô ấy ngồi giữa biển hoa, nở nụ cười dịu dàng như nước, lúc ấy Lạc Tòng Tâm còn tưởng đó là ngôi sao truyền hình.

Khi đó, Lữ Quang Minh nói gì nhỉ?

Hình như cậu ấy nói, người đẹp trên màn hình máy tính là nữ thần mà cậu ấy yêu thầm gần mười năm rồi…

Mười năm, vậy là từ khi Lữ Quang Minh vẫn đang học cấp hai đến giờ.

Tình đơn phương của thuở thiếu thời, thuần khiết và đẹp đẽ biết bao nhiêu, tựa như bông hoa nhài nở rộ dưới nắng xuân, nhỏ nhắn mà thanh tao, ngọt ngào mà rực rỡ.

Những năm tháng cấp hai của Lạc Tòng Tâm đã từng như vậy, thầm yêu một người con trai.

Cô nhớ người cô thích là bạn cùng bàn của mình, dáng người cậu ấy rất cao, tóc được cắt ngắn gọn gàng, ngoài ra cậu ấy còn thích chơi bóng rổ.

Ngày ấy cô đang trên đường đi học, có người gọi tên cậu ấy thế là cậu ấy quay đầu đáp lại, tia nắng mặt trời rọi xuống gương mặt cậu ấy, ôn nhu và rạng ngời làm sao.

Chỉ cần một khắc như vậy thôi, vậy là đủ để tôi thích người rồi.

Bây giờ nhớ lại, thậm chí Lạc Tòng Tâm còn không thể nhớ nổi tên cậu ấy là gì, càng không nhớ nổi khuôn mặt cậu ấy ra sao nữa, chỉ nhớ được cảm giác thình thịch ở trong tim.

Sau đó, cô đã trầm luân trong xúc cảm loạn nhịp này.

Trong giờ học, nhìn bóng lưng của cậu ấy thôi cũng đã khiến bản thân mơ mộng viển vông.

Lúc làm bài tập trên lớp, cô thích vươn vai vặn mình quay xuống, bởi chỉ có động tác ấy mới giúp cô nhìn thấy cậu ấy ở phía sau.

Giờ tự học buổi tối, nhìn cậu ấy nói chuyện với các bạn nữ khác mà âm thầm khổ đau.

Vào tiết thể dục thì chỉ nhìn trộm cậu ấy chơi bóng rổ mà không dám lớn tiếng cổ vũ cậu cố lên vì sợ người ngoài bắt gặp sẽ phát hiện ra điều gì.

Đến khi tốt nghiệp…

Đến khi tốt nghiệp, vỗ tay theo tập thể, sau đó… Không có sau đó nữa.

Không có tiết mục tỏ tình, không có họp lớp, không có chuyện trao thư tình trao hoa.

Những tình tiết như vậy chỉ dành cho nhân vật chính trong tiểu thuyết mà thôi, còn Lạc Tòng Tâm, đến tấm bia đỡ đạn cũng mỏng như nước tương thì sao dám nhiều lời đây.

Lạc Tòng Tâm từng nghĩ rằng, nếu như có được ngày, cô có thể quay về sống trong quá khứ một lần nữa, phải chăng cô sẽ dũng cảm đi tỏ tình với người ta?

Nghĩ cả nghìn lần, nhưng câu trả lời vẫn luôn như thế, trước sau như một.

Cô không biết.

Kể cả được sống lại thì dũng cảm trong cô cũng chẳng thể tăng lên.

Kể cả được trở về quá khứ, cô vẫn chỉ đóng vai phụ mờ nhạt sợ sệt đủ điều.

Câu chuyện của vai phụ sẽ không bao giờ bị người ta săm soi ngắm nhìn.

“Em cười gì đấy?” Có người hỏi cô.

Lạc Tòng Tâm giật mình tỉnh táo trở lại, ngẩng đầu nhìn Đinh Bộ Trực.

Lúc này đây chính là giờ cao điểm, xe bị chặn đứng ở cầu vượt, không thể nhúc nhích, đèn đường phả xuống khói được thải ra từ đuôi xe, vẽ thành một cảnh tượng lung linh huyền ảo trong đêm trăng ồn ã.

Đinh Bộ Trực nghiêng đầu, ánh đèn hậu của chiếc xe phía lướt qua sống mũi anh.

“Em cười cái gì?” Anh hỏi lại lần nữa.

“Tôi có cười à?” Lạc Tòng Tâm sờ mặt mình.

“Cười xấu chết đi được.”

“…”

Xe phía trước đã nhích thêm được mấy mét như ốc sên chạy, Đinh Bộ Trực lái xe sát theo sau.

Lạc Tòng Tâm nhìn hàng xe nối đuôi nhau chằng chịt bên ngoài, sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố sao bỗng xa lạ quá, như thể bản thân đang sống trong một không gian khác, những ngất ngây náo nhiệt ấy không chân thật chút nào.

“Đinh tổng.” Lạc Tòng Tâm nói: “Nếu như có một ngày, người anh yêu đơn phương mười năm trời bỗng dưng chuẩn bị kết hôn, chú rể cũng không phải là anh, vậy anh sẽ làm gì?”

Ngón tay Đinh Bộ Trực khẽ động, một lúc sau anh trả lời: “Tôi chưa yêu đơn phương ai bao giờ.”

Lạc Tòng Tâm: “…”

Người này có biết nói chuyện phiếm không đấy??

“Tôi nói là nếu như…”

Đinh Bộ Trực đột nhiên đạp chân phanh, thắng xe két lại, thế là Lạc Tòng Tâm lại đập mình vào lưng ghế đằng trước.

“Em yêu đơn phương ai rồi à? Tận mười năm trời?” Đinh Bộ Trực ghé mắt, ánh mắt lạnh lùng lướt qua đầu Lạc Tòng Tâm.

“Không không không.” Lạc Tòng Tâm ôm đầu kêu to: “Tôi chỉ tò mò thôi!”

Đinh Bộ Trực lẳng lặng nhìn Lạc Tòng Tâm làm cô thấy lông mi anh như muốn đâm thủng cột sống của cô rồi ném văng cô ra xa ba mét vậy.

“Nếu là tôi.” Anh nói: “Không tiếc gì cả, đến cướp người về.”

Tóc gáy Lạc Tòng Tâm dựng đứng cả lên, vỗ tay: “Không hổ danh Đinh tổng, quá lợi hại!”

Đinh Bộ Trực dời tầm mắt, tiếp tục đi với tốc độ rùa bò trên đường.

Lạc Tòng Tâm: Mẹ nó nha! Cái người này quả nhiên là con sói tàn độc nhất trên đời!

*

Tác giả có lời muốn nói:

Đinh Bộ Trực: Yêu đơn phương? Mười năm?? Hừ hừ hừ!!!
Bình Luận (0)
Comment