Hai người cứ ôm ấp rồi im lặng nhìn nhau hồi lâu, trong ánh mắt ấy ẩn chứa biết bao lời muốn nói.
Thay vì suy nghĩ xem nên bắt đầu giãi bày từ đâu thì họ lặng lẽ quan sát đối phương.
Hoặc là...
Hôn.
Giang Nhất tựa trán Yến Nam Sâm, hơi nghiêng người về phía trước, c*n m** d*** của hắn, ngước mắt nhìn, đồng tử màu hổ phách ướt át phản chiếu lại dáng vẻ của đối phương, nhẹ giọng nói: "Puppy, hôn anh."
Yêu cầu khẽ khàng, cùng ánh mắt tràn ngập tình cảm, như viên trân châu nổ trong soda, vỡ tan nơi đầu lưỡi, tạo cảm giác k*ch th*ch gấp đôi.
Ánh mắt Yến Nam Sâm thâm trầm, bàn tay to lớn giữ chặt cổ anh rồi hôn.
Nụ hôn này vừa mãnh liệt vừa vội vã, tranh giành, như nhìn thấy ốc đảo trên sa mạc, rồi lại như nhìn thấy mưa rào sau nắng hạn, lấp đầy tất cả những gì đã mất suốt 5 năm qua, chiếm cho riêng mình.
Hơi thở, quần áo ma sát, nhiệt độ trong không khó không ngừng tăng cao.
Họ chỉ muốn đắm chìm vào trong cái bẫy mà đối phương tạo ra để khiến mình mất đi khả năng suy nghĩ, tốt nhất có thể làm tê liệt nỗi đau vừa rồi, bằng cách nuốt hết tất cả lý trí, để có thể tạm thời quên đi những chuyện đau buồn ấy.
Mùa hè nóng bức, trong phòng lại không bật điều hoà, chăn ga thì lộn xộn.
Nước mắt và mồ hôi là minh chứng rõ nhất.
Dần dần, Giang Nhất cảm nhận được mỗi tấc trên cơ thể mình đều có dấu hôn Yến Nam Sâm để lại, đặc biệt là vết sẹo nơi vùng bụng, hắn dừng lại ở đó rất lâu.
"...Ngứa."
Anh cảm thấy hơi ngứa, giơ tay muốn đẩy đầu Yến Nam Sâm ra, kết quả tay anh bị túm chặt áp l*n đ*nh đầu.
Cơ thể cường tráng cao lớn của Alpha đè lên người, nhưng ánh mắt nhìn anh lại vô cùng dịu dàng, như thể mọi cường thế được nghiền nát, chỉ dành cho anh sự cưng chiều đặc biệt nhất.
Anh không biết rằng tiếng 'ngứa' như đang làm nũng này khiến trái tim Yến Nam Sam tê dại vô cùng.
Hai người lại nhìn nhau.
Giang Nhất nhìn vào mắt Yến Nam Sâm, rồi lướt dọc theo sống mũi, cuối cùng dừng lại trên môi hắn, hầu kết không ngừng chuyển động.
Yến Nam Sâm không thể chịu đựng nổi ánh mắt trêu chọc này của Giang Nhất, những hắn cũng biết rõ cơ thể hiện giờ của Giang Nhất cũng không thể gánh được thể trạng này của hắn, hắn vén tóc Giang Nhất, rồi cuối cùng hôn lên trán anh.
"Không chơi nữa, nghỉ ngơi nhé?"
"Không được." Giang Nhất nắm chặt tay Yến Nam Sâm, thuận thế kề mặt lên lòng bàn tay hắn, uể oải: "Bây giờ anh đang rất buồn, nếu dừng lại, anh sẽ lại nhớ đến Niệm Niệm."
Trước đây, khi ở một mình anh thường bất chợt nhớ tới Niệm Niệm, nếu là đêm khuya anh còn có thể trốn trong chăn lén khóc, nhưng nếu là ban ngày, anh chỉ có thể cố gắng kìm nén không để Kiều Kiều hay Sở Bắc Hành phát hiện, nhịn đến tối, nhịn đến nỗi không thể nào vào giấc.
Bây giờ, lớp vỏ bọc anh tự cho là kiên cường kia đã bị đâm thủng, cứ nghĩ rằng khi gặp lại Yến Nam Sâm sẽ không cảm thấy tủi thân nữa. Nhưng lớp giấy này mỏng manh hơn anh nghĩ.
Chỉ cần đối diện với đôi mắt xinh đẹp của Yến Nam Sâm, anh không thể không đầu hàng.
Như sau khi anh vừa mới tốt nghiệp, tìm việc khắp nơi đều khó khăn, lúc bôn ba bên ngoài thì thấy bình thường, nhưng sau khi về đến nhà nhìn thấy mẹ thì cảm xúc lại dao động, vì anh biết trong nhà vẫn còn một người thương anh, quan tâm anh.
Sau khi mẹ không còn nữa, anh đã gặp được Puppy, rồi cứ thế chuyển sự ỷ lại ấy lên người hắn.
Anh yêu Puppy bao nhiêu, thì ỷ lại Puppy bấy nhiêu, sau khi chuyện này xảy ra anh càng suy sụp, suốt 5 năm không có Puppy anh chịu rất nhiều dày vò.
Yến Nam Sâm bị Giang Nhất làm nũng tới mức mềm lòng, cảm nhận được gương mặt đang áp vào lòng bàn tay mang theo nhiệt độ không bình thường, nghe giọng anh thay đổi, hắn biết đứa bé này đối với Giang Nhất có ý nghĩa như thế nào.
Giống như sống sót sau tai nạn, như thể hắn đã được Giang Nhất tha thứ.
Nhưng sự tha thứ này cũng không thể xoá đi những thiệt thòi hắn đã gây ra cho Giang Nhất.
Hắn vòng tay ôm anh vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành: "Nhưng giờ anh vẫn còn sốt, nếu chơi nữa sẽ rất khó chịu. Em vừa thay quần áo giúp anh xong, nếu còn đổ mồ hôi, em lo anh sẽ cảm lạnh mất, chờ sau này anh khoẻ em sẽ nghe anh hết, được không?"
Giang Nhất vừa nghe thấy Yến Nam Sâm nói vậy thì ngước mắt nhìn hắn: "Em nói hay nhỉ, thế sao vừa rồi không dừng lại?"
Yến Nam Sâm bị anh nói đến cứng họng.
"Quang minh chính đại, ra vẻ đạo mạo, nhã nhặn bại hoại." Giang Nhất tức giận bày tỏ, rồi xoay lưng về phía hắn, không muốn nói chuyện với hắn nữa.
Sau đó lại nghe thấy phía sau vang lên tiếng cười khẽ của Yến Nam Sâm, nụ cười ấy tràn đầy sự cưng chiều cùng dung túng vô hạn, cưới đến mức khiến eo hắn phát đau.
"Đúng vậy, là em ra vẻ đạo mạo, nhã nhặn bại hoại, anh nói gì cũng đúng." Yến Nam Sâm dán môi mình lên sau cổ Giang Nhất, nghĩ rằng cho anh một ít pheromone của Alpha, thì có thể khiến tình trạng mất cân bằng nồng độ pheromone của Giang Nhất giảm đi một chút: "Giờ anh nói gì cũng đúng hết."
"Em lừa gạt tình cảm của anh."
"Đúng vậy, là em lợi dụng thân phận của anh trai em để lừa gạt tình cảm của anh, là em sai."
"Em còn khiến anh phân hoá thành Omega."
"Đúng vậy, là em sơ suất trong việc quản lý khiến anh phân hoá thành Omega, là em sai."
"Em còn đánh dấu anh."
"Đúng vậy, em không nên nhân lúc anh làm nũng để rồi thiếu ý chí đánh dấu anh, là em sai."
Giang Nhất nghẹn lời, anh cau mày xoay người đối diện với Yến Nam Sâm, tiếp tục phê bình: "Em còn khiến anh mang thai nữa."
Yến Nam Sâm thấy anh cau mày thì xoa xoa trán anh: "Đúng vậy, em không nên làm anh mang thai, không nên vắng mặt lúc anh cần, đáng lẽ em phải mọc cánh, để có thể bay tới trước mặt anh ngay lập tức."
"... Cậu đang trêu tôi đấy à?" Giang Nhất vừa nghe thấy hai từ 'mọc cánh' thì biết ngay là do Sở Bắc Hành mách lẻo, mặc dù xấu hổ nhưng anh vẫn trừng mắt lườm Yến Nam Sâm.
Yến Nam Sâm mỉm cười, nhìn đôi tai ửng đỏ của anh: "Em nào dám cười anh chứ."
Giang Nhất tức giận vỗ nhẹ lên miệng Yến Nam Sâm: "Em đang cười còn gì? Em thấy anh rất buồn cười?"
"Không hề nhé." Yến Nam Sâm lập tức nắm lấy tay Giang Nhất, vẻ mặt nghiêm túc: "Đừng đánh em, tay anh sẽ đau đấy, em đau lòng lắm."
Giang Nhất: "..."
Đúng lúc này, anh ngồi bật dậy như nhớ tới điều gì đó, chân chưa kịp chạm đất đã bị Yến Nam Sâm ôm eo kéo về, anh ngạc nhiên nhìn hắn: "Em cản anh làm gì, Kiều Kiều đâu?"
"Em nhờ anh trai đưa con bé về nhà rồi." Yến Nam Sâm dỗ dành: "Em đi lấy dép cho anh, giờ anh không được đi chân trần."
Lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Theo động tác xuống giường của Yến Nam Sâm, ánh mắt Giang Nhất dừng lại trên chiếc áo sơmi đen đã nhàu nhĩ và lộn xộn trên người hắn, có lẽ vì trong phòng không bật điều hoà và trải qua quá trình thân mật vừa rồi, khiến phía sau lưng áo đã thấm đẫm mồ hôi. Phác hoạ lên phần lưng với những đường cong rắn chắc, vững chãi rất nhiều so với 5 năm trước.
Giang Nhất ngồi bên giường, ép bản thân thu hồi tầm mắt lại, thầm mắng mình vô dụng, đã hứa phải giống như trong Cám dỗ về nhà(*), phải thật rạng rỡ tươi đẹp, quay về để trả thù rồi gây dựng sự nghiệp cơ mà.
(*)Một bộ phim BL
Sao lại... Cảm thấy tủi thân thế chứ.
Rõ ràng anh không muốn tha thứ cho Yến Nam Sâm nhanh chóng như vậy.
Yến Nam Sâm mang dép quay về phòng ngủ, nhìn thấy Giang Nhất ngồi im lặng như đang không vui, hắn quỳ xuống bên cạnh, đeo dép cho anh: "Sao vậy? Em lại chọc anh không vui hả?"
Bị Yến Nam Sâm nắm cổ chân, Giang Nhất giật mình thu chân về, ánh mắt thay đổi: "... Anh tự đi được."
Anh nhanh tay cướp dép từ Yến Nam Sâm, rồi vội vàng đeo vào chạy ra khỏi phòng ngủ.
Trong nhà quá nóng, phải bật điều hoà thôi.
Yến Nam Sâm vẫn giữ nguyên tư thế quỳ tại chỗ, nhìn bóng dáng vội vã kia thì bật cười, được rồi, hắn đành tiếp tục theo đuổi vậy.
Lúc này trong phòng khách, ngay cả lối đi vẫn đang chất đầy quà tặng.
Giang Nhất đeo kính dựa vào tủ giày, nghiêm túc nhìn những món quà tặng đó: "Anh đã nói rõ với Sở Bắc Hành rồi mà, đừng mua nhiều đồ cho Kiều Kiều như vậy, cái nhà này đã chật lắm rồi, gì cũng chiều con bé, nó sẽ hư mất."
Yến Nam Sâm xếp chồng hộp quà lên nhau: "Em cũng mua rất nhiều đồ cho Kiều Kiều mà."
"Em nghĩ anh đang khen em đấy à?" Giang Nhất hỏi lại.
Yến Nam Sâm đối diện với ánh mắt như đang thẩm vấn của Giang Nhất, đặc biệt là khi anh đeo kính vào lại có một loại cảm giác lạnh lùng nghiêm khắc khó nói nên lời, hắn cúi đầu yên lặng tiếp tục xếp đồ: "Không phải, thật ra mua nhiều vậy cũng không tốt lắm, nhà sắp chật rồi."
Chắc phải đổi sang một căn lớn hơn thôi.
Giang Nhất cầm hộp quà cạnh chân mình lên, đánh giá chiếc váy trắng tinh khôi của búp bê: "Nếu Kiều Kiều lớn thêm chút nữa, có lẽ cũng muốn mặc những chiếc váy xinh đẹp này."
"Không thành vấn đề." Yến Nam Sâm lập tức nói: "Em sẽ mời các nhà thiết kế và thợ may chuyên nghiệp đến đặt may theo số đo, con bé muốn kiểu gì cũng được."
Giang Nhất đặt hộp quà lên trên tủ giày, liếc mắt nhìn hắn: "Vội quá đó."
Yến Nam Sâm gật đầu: "Anh nói đúng."
Có lẽ vì lớp giấy kia đã bị đâm thủng, Giang Nhất cũng không còn giữ khoảng cách an toàn mà anh tự tạo nữa, anh đi đến trước mặt Yến Nam Sâm, chắp tay sau lưng rồi ghé sát người hắn.
Khoảng cách giữa hai người tức khắc bị kéo gần.
Thời tiết hôm nay rất nóng, hai người đàn ông trưởng thành bọn họ đã đổ đầy mồ hôi.
Giang Nhất hơi cúi, cổ áo ngủ rộng mở, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ học thức.
"Yến Nam Sâm." Anh gọi tên hắn.
Ánh mắt Yến Nam Sâm dừng lại trên cần cổ trắng nõn đang rịn mồ hôi của Giang Nhất, sau đó nhìn vào mắt anh, cong môi cười: "Em đây."
"Em nghĩ anh rất dễ theo đuổi?"
"Không dễ."
"Em nghĩ rằng anh rất dễ dỗ?"
"Không dễ."
"Em cho rằng tính tình của anh rất tốt?"
"Rất tốt."
Giang Nhất bật cười, anh nắm cằm Yến Nam Sâm, ngước đầu hôn lên môi hắn: "Được rồi, biến đi."
Nói rồi anh đứng thẳng người, hất cằm về phía cửa ra vào, ý bảo hắn có thể cút.
Yến Nam Sâm nhìn người đàn ông đang lười biếng dựa vào tủ giày như một chú mèo kiêu ngạo, hắn cúi đầu cười: "Được, dọn xong em cút ngay."
Không sao hết, hắn sẽ từ từ chinh phục lại chú mèo nhỏ khẩu thị tâm phi quật cường này.
Giang Nhất nhìn Yến Nam Sâm nhanh nhẹn thu dọn, bỗng liếc thấy một chiếc chìa khoá trên tủ giày.
Đây chính là món quà Yến Nam Sâm đưa cho anh một tháng trước, là chìa khoá căn hộ trước đây anh từng ở. Ngày hôm sau Yến Nam Sâm hỏi anh thấy món quà kia thế nào, anh còn thuận miệng nói mất rồi, không tìm thấy nữa. Kết quả nó lại nằm ngày trên tủ giày trong nhà, chỉ có kẻ mù mới không nhìn thấy nó.
Yến Nam Sâm có thấy không nhỉ?
Anh lén lút cất chìa khóa vào tủ giày rồi giả vờ bình tĩnh đi đến bên cạnh Yến Nam Sâm, giám sát hắn làm việc: "Cất đống đồ này vào căn phòng kia đi."
Yến Nam Sâm thu hết loạt động tác nhỏ ấy của Giang Nhất vào trong tầm mắt, cố không để anh phát hiện, thấy Giang Nhất chỉ căn phòng kia, hắn đoán đó là phòng của Kiều Kiều.
"Em có thể vào phòng con gái hả?"
Nghe xong những lời đó, Giang Nhất bật cười.
"Phòng của anh em cũng vào rồi còn gì?"
Yến Nam Sâm cười đáp lại: "Vậy được, em biết rồi, cảm ơn cục cưng."
Xưng hô kia làm cho Giang Nhất đỏ cả mặt: "Dọn dẹp xong rồi thì biến đi!"
Yến Nam Sâm gật đầu, cười vô cùng dịu dàng: "Được, cục cưng."
Giang Nhất: "..."
Chắc chắn anh sẽ không để hắn dễ dàng theo đuổi.
Thề đó.
[Tác giả có lời muốn nói]
22: Vợ tôi giống mèo thật đó, đáng yêu quá.