1122 - Diêu Diêu Thỏ

Chương 41

"Đây là thuốc điều trị trầm cảm của em."

Hai chữ "Trầm cảm" như một tảng đá lớn đè nặng Giang Nhất. Mắt Giang Nhất đỏ hoe, đôi môi mỏng khẽ run rẩy, lông mày nhíu chặt lại, cứ thế nhìn Yến Nam Sâm, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, tất cả mọi ngôn từ lúc này đều không thể diễn tả được cảm xúc như sắp sụp đổ của anh, ngay cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn.

Khó tin, không thể thừa nhận.

Tại sao?

Anh siết chặt tay, nghiêng người đi, hơi ngửa đầu lên, cảm giác ngột ngạt nơi lồng ngực khiến anh khó chịu. Không thể nói thành lời.

Đầu óc trống rỗng, thân thể hơi lảo đảo.

"Nhất Nhất!" Yến Nam Sâm nhanh tay đỡ lấy Giang Nhất, thấy anh khóc mà lòng đau như cắt. Hắn ôm anh vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về, dịu giọng trấn an: "Em không sao, thật sự không sao, chỉ cần uống thuốc đúng giờ là không có vấn đề gì cả, anh đừng khóc."

Giang Nhất tựa trán lên vai Yến Nam Sâm, nước mắt cứ thế rơi xuống. Anh nhận ra cơ thể Yến Nam Sâm đang run, nhưng hắn cố gắng kìm chế để ôm lấy anh, càng như vậy, Giang Nhất càng đau lòng.

Anh không biết phải dùng từ gì để diễn tả nỗi đau này, cảm giác nghẹt thở, sợ hãi, cảm xúc tồi tệ dâng trào như sóng lớn cuốn anh vào một mớ hỗn độn.

Rốt cuộc là tại sao?

...Vì anh ư?

Giang Nhất nhẹ nhàng đẩy ngực Yến Nam Sâm ra. Tay anh run rẩy siết chặt lấy lồng ngực mình, tim đau đến mức không thể đứng vững, chậm rãi khuỵu xuống, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm vào những viên thuốc trắng vương vãi trên mặt đất.

Ngón tay run rẩy chạm vào chúng, cảm giác lạnh lẽo truyền đến khiến anh không thể bình tĩnh nổi.

Thấy Giang Nhất chạm vào thuốc rồi nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống, không nói một lời nào, nỗi đau đớn tột cùng này khiến Yến Nam Sâm vô cùng lo lắng. Hắn không thể chịu được cảnh Giang Nhất như vậy, liền đưa tay định kéo anh lên: "Anh vừa tỉnh, đừng ngồi xổm như thế, anh lên giường trước đi đã."

Nhưng bàn tay vừa vươn ra đã bị Giang Nhất nắm chặt, hắn lập tức sững sờ.

Bàn tay này rất lạnh, run rẩy không ngừng.

"... Puppy, là anh khiến em bị bệnh, đúng chứ?"

Tiếng nức nở nghẹn ngào vang lên trong căn phòng bệnh. Yến Nam Sâm quỳ một gối trước mặt Giang Nhất, đối diện với khuôn mặt đầy nước mắt của anh, cảm nhận được sự sụp đổ trong cảm xúc của người trước mặt.

Khoảnh khắc này, hắn cảm thấy vô cùng hối hận.

"Không, không phải vì anh." Yến Nam Sâm lo lắng anh khóc quá nhiều, hai tay nâng khuôn mặt anh lên lau nước mắt. Nhưng rồi, hắn bắt gặp ánh mắt Giang Nhất đang đẫm lệ nhìn chằm chằm vào mình, trái tim run lên một nhịp.

Trong đôi mắt màu hổ phách ướt át kia phản chiếu hình bóng hắn, chan chứa sự tự trách, khó tin, nhưng nhiều hơn cả là đau lòng, là xót xa.

Cảm nhận được tình cảm mãnh liệt đó, Yến Nam Sâm cúi đầu xuống, đôi mắt cũng dần đỏ hoe.

"Puppy, là vì anh... đúng không?" Giang Nhất quỳ xuống sàn, nhẹ nhàng nắm chặt đôi bàn tay đang ôm lấy gương mặt mình. Thấy hắn đột nhiên cúi đầu, một nỗi đau vô hình lan tràn trong lồng ngực khiến anh bật khóc thành tiếng: "Em bị bệnh, tại sao không nói với anh?"

Yến Nam Sâm thấy Giang Nhất quỳ xuống, hắn theo phản xạ muốn ôm anh vào lòng. Nhưng khi nghe câu hỏi đó, hắn lại lặng người một lúc, chậm rãi rút tay về, không dám nhìn thẳng vào mắt Giang Nhất: "Em có tư cách gì để nói với anh chứ? Là do em gieo gió gặt bão mà thôi."

"Từ khi nào?" Giang Nhất vừa khóc vừa hỏi. Thấy hắn không dám nhìn mình, anh nhích lại gần hơn, nâng mặt hắn lên, ép hắn phải nhìn thẳng vào mắt mình: "Nhìn anh."

Yến Nam Sâm chạm phải hai mắt đẫm nước của Giang Nhất, thấy anh khóc đến mức lem nhem, lòng hắn đau như dao cắt, hắn né tránh ánh nhìn ấy: "Năm ngoái."

"Yến Nam Sâm." Đôi tay Giang Nhất run rẩy khi nâng khuôn mặt hắn, giọng anh nghẹn lại, khóe môi căng cứng: "... Em đừng lừa anh, nếu còn dám lừa anh, anh sẽ không cần em nữa."

"Đừng không cần em mà."

Đôi mắt Yến Nam Sâm ánh lên vẻ hoảng loạn. Hắn ngồi bệt xuống đất, kéo Giang Nhất vào lòng, ôm chặt lấy anh, giọng nói khẽ run lên: "Em nói, em sẽ nói hết với anh... Chỉ cần anh đừng rời xa em nữa."

Đây là sự cầu xin đầy tuyệt vọng, là nỗi sợ hãi tột cùng. Giang Nhất nhận ra sự bất thường trong cảm xúc của hắn.

"Em nói đi." Anh hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại, kìm nén cơn xúc động của mình.

"Năm năm, từ lúc được chẩn đoán đến khi tiếp nhận điều trị và uống thuốc, đã năm năm rồi."

"Tại sao lại bị trầm cảm? Vì anh à?"

"Không phải, anh đừng suy nghĩ lung tung."

"Yến Nam Sâm, đừng lừa anh nữa, chắc chắn là vì anh."

Lời vừa thốt ra, phòng bệnh rơi vào một khoảng lặng ngắn ngủi.

Yến Nam Sâm ôm chặt Giang Nhất vào lòng, đặt anh lên đùi, vùi mặt vào bờ vai anh, siết chặt vòng tay mà không nói một lời, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, hơi thở hắn phả ra từng nhịp run rẩy.

Một lúc lâu sau, giọng hắn khàn đặc: "Em rất sợ mất anh, mỗi lần anh nói ghét Yến Nam Sâm, em sẽ bắt đầu ghét chính mình, em cảm thấy mình chẳng có gì tốt đẹp cả."

Giang Nhất sững sờ. Trong khoảnh khắc ấy, như có điều gì đó chợt hiện lên trong đầu, anh ngẩn người nhìn Yến Nam Sâm.

Nước mắt lại rơi xuống.

"Nhất Nhất, em biết lúc đó anh không thích em. Sau này em mới hiểu anh không thích em ở điểm nào nên em đã cố gắng thay đổi. Ở Tập đoàn, mỗi lần anh đến, em đều nhờ trợ lý chuẩn bị sẵn đồ uống anh thích, món bánh anh hay ăn. Em cũng cố gắng dùng thân phận Yến Nam Sâm để khen ngợi anh, không còn nói năng khó nghe như trước nữa."

"Sau khi bên anh rồi, chỉ khi về đêm em mới có thể là Puppy, mới có thể ở bên anh với tư cách bạn trai, ngắm nhìn anh. Nhưng đến ban ngày, mỗi khi anh xuất hiện trước mặt em, em lại không thể kiềm chế được bản thân. Lúc anh báo cáo công việc, em muốn nhìn anh. Khi anh trò chuyện với trợ lý, em cũng muốn nhìn anh. Khi anh vào văn phòng nhờ em ký tên, em lại càng không thể ngừng nhìn anh."

"Cả lúc họp cũng vậy. Trước đây em luôn nghiêm khắc với bản thân, nhưng chỉ cần anh ngồi đối diện, em không thể tập trung nổi, trong mắt em chỉ có anh mà thôi."

"Khi đêm xuống, em có thể tự do ôm anh, nhưng em càng thích được ôm anh cả vào ban ngày."

"Mỗi lần em lấy hết can đảm muốn thú nhận với anh thì sẽ luôn có chuyện tồi tệ xảy ra. Vì sơ suất của em, anh mới bị phân hóa lần hai, anh nói Yến Nam Sâm đã hủy hoại anh, anh nói anh ghét Yến Nam Sâm, dần dần, ngay cả em cũng bắt đầu căm ghét chính mình."

"Tại sao em lại mang cái tên Yến Nam Sâm? Tại sao em phải là Yến Nam Sâm? Tại sao em không thể là Sở Bắc Hành..."

"Ngày anh gặp chuyện, bệnh viện đưa cho em giấy thông báo nguy kịch, em không dám ký tên mình vào đó, mà là ký tên anh trai. Em sợ anh phát hiện, em thật sự... sợ lắm... Nhất Nhất, em không muốn anh ghét em, nhưng cuối cùng, chính em lại khiến anh ngày càng căm ghét Yến Nam Sâm hơn."

"Em không biết phải làm sao, em rất muốn nói với anh, nhưng em sợ... sợ rằng anh sẽ bỏ em. Nhưng cuối cùng, anh vẫn rời đi."

Giọng Yến Nam Sâm nghẹn ngào, nức nở không thành lời. Năm năm qua, những gì hắn chôn giấu trong tim nay đều trút ra hết. Khoảnh khắc này, hắn không còn cảm thấy đau đớn dằn vặt, mà chỉ có giải thoát.

Giang Nhất nhìn dáng vẻ yếu đuối của hắn mà lòng đau như dao cắt. Anh vừa khóc vừa hoảng loạn lau nước mắt cho hắn: "Puppy... xin lỗi... đừng khóc nữa..."

Yến Nam Sâm vừa khóc vừa cười: "Anh đừng xin lỗi, là do em quá hèn nhát, nếu lúc đó em nói ra, có lẽ anh đã không phải chịu ấm ức, là em khiến anh phải chịu khổ, bị trầm cảm cũng đáng đời." Thấy Giang Nhất bị lời nói của mình dọa sợ, hắn ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi anh dỗ dành: "Đừng lo, em vẫn luôn ngoan ngoãn uống thuốc, bởi em muốn khỏi bệnh, để một ngày khi anh quay về, em có thể xuất hiện trước mặt anh với một cơ thể khỏe mạnh nhất."

Giang Nhất bật khóc thành tiếng, anh ngồi trong lòng Yến Nam Sâm, cúi đầu, run rẩy hôn môi hắn: "Em uống thuốc đầy đủ thật chứ? Bác sĩ nói sao? Bệnh này có thể chữa khỏi không?"

"Có, em luôn uống thuốc đúng giờ, chỉ có một phương pháp trị liệu vật lý mà em không muốn làm vì nó sẽ khiến em tạm thời quên mất anh, em không muốn điều đó." Yến Nam Sâm đáp lại nụ hôn của Giang Nhất, giọng khẽ run: "Em muốn mãi mãi nhớ về anh."

"Vậy tại sao hôm đó, khi anh đập phá đồ đạc rồi bỏ đi, em lại không đuổi theo?"

"Lúc đó bệnh trầm cảm của em phát tác, khi ngã xuống sàn, đầu gối em bị kính đâm vào xương. Em định chạy theo, nhưng ông nội đã đánh gãy chân em. Sau đó bệnh trầm cảm của em trở nặng, mất đi khả năng tự chăm sóc bản thân, bắt đầu xuất hiện ảo giác về việc anh vẫn ở bên cạnh, nhiều khi còn bị hoang tưởng, em đã phải nằm viện suốt hai năm."

Giang Nhất nghe xong thì không thể kiềm chế được nữa. Anh ngẩng đầu lên, khóc đến mức nghẹn thở.

Những năm qua anh sống rất khổ sở, cũng từng trải qua nỗi đau mất con, nhưng điều đó không có nghĩa là anh không đau lòng vì Yến Nam Sâm, anh đau lắm chứ, đau đến mức quặn thắt cả tim. Giang Nhất chưa bao giờ nghĩ rằng những lời mình từng nói lại gây tổn thương cho hắn đến như vậy.

Chính những lời đó đã khiến Yến Nam Sâm ngày qua ngày liên tục phủ nhận bản thân, sợ hãi khi phải đối diện với sự thật đến nỗi mắc bệnh trầm cảm.

"Để anh xem chân của em." Giang Nhất vừa khóc vừa nói, anh vội vàng trèo xuống khỏi người Yến Nam Sâm, định kéo ống quần hắn lên để kiểm tra.

"Không sao, đã sớm lành rồi." Yến Nam Sâm ôm chặt anh, dịu dàng dỗ dành. Đôi mắt hắn cũng đỏ hoe: "Nhất Nhất, đừng sợ, em vẫn luôn uống thuốc, chưa từng nghĩ đến cái chết, bởi em vẫn đang đợi anh quay về, em còn muốn tiếp tục yêu anh."

"... Thế cũng không được." Giang Nhất đau lòng không chịu nổi, nâng mặt hắn lên, khóc đến mức nấc nghẹn: "Tại sao không chịu nói với anh? Uống thuốc cũng phải lén lút, em làm thế là muốn anh khóc ư?"

"Em nào nỡ để anh khóc chứ."

"Nhưng anh đã khóc rồi." Giang Nhất không thể khống chế được cảm xúc của mình. Anh cúi đầu hôn lên môi hắn, từng cái hôn vụn vặt chất chứa sự đau lòng và thương tiếc, nước mắt mặn chát hòa cùng môi lưỡi: "Puppy, sao em lại mắc bệnh chứ..."

"Em sẽ khỏi thôi." Yến Nam Sâm cảm nhận nụ hôn của anh, đôi mắt ngập nước ánh lên nụ cười mãn nguyện: "Nhất Nhất, chỉ cần có anh bên cạnh, em sẽ nhanh chóng khỏe lại."

Giang Nhất cúi người ôm lấy bờ vai hắn, giọng nghèn nghẹn: "Puppy, xin lỗi, anh không nên nói những lời đó với em."

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng những câu nói trong quá khứ lại có thể gây ra tổn thương lớn đến như vậy. Mà người gánh chịu tất cả những tổn thương ấy lại là Yến Nam Sâm.

Những năm qua, Yến Nam Sâm đã phải chịu bao nhiêu đau khổ, anh không biết, cũng không hay. Hắn cũng chẳng nói ra, chỉ âm thầm chịu đựng một mình.

"Nếu hôm nay anh không nhìn thấy em uống thuốc, thì em vẫn sẽ giấu anh đúng chứ?"

Yến Nam Sâm đối diện với đôi mắt đẫm lệ đầy uất ức của Giang Nhất, dùng mu bàn tay lau nước mắt cho anh, giọng đầy áy náy: "Em sai rồi, sau này sẽ khác mà, nín khóc nhé? Anh mà còn khóc nữa, chắc em sẽ hối hận vì đã uống thuốc trước mặt anh mất."

Năm năm qua, Yến Nam Sâm đã bị căn bệnh trầm cảm rút cạn sinh lực, nhưng giờ đây đang được lấp đầy trở lại từng chút một. Mỗi giọt nước mắt mà Giang Nhất rơi xuống, đều là vì thương hắn.

Chẳng phải điều đó chứng minh rằng Giang Nhất yêu hắn rất nhiều sao?

Vậy thì năm năm qua hắn chịu đựng khốn khổ giày vò cũng đáng giá.

Chỉ cần đợi được ngày Giang Nhất quay về, đó chính là ý nghĩa để hắn tiếp tục sống.

"Sau này cấm được lừa anh nữa." Giang Nhất khóc đến mức đầu ong ong, có lẽ vừa tỉnh lại nên cơ thể còn khá yếu, anh tựa đầu lên vai Yến Nam Sâm, giọng nghèn nghẹn: "Em đã có hai tiền án rồi đấy."

Nỗi đau đến mức trái tim như bị bóp nghẹt, đến giờ vẫn chưa thể dịu đi.

Điều anh có thể làm lúc này chính là yêu Yến Nam Sâm thật tốt.

Không để lại bất kỳ nuối tiếc nào nữa.

Yến Nam Sâm vừa khóc vừa cười. Hắn cúi đầu hôn má Giang Nhất, rồi nâng anh lên, để anh có thể từ trên cao nhìn xuống hắn: "Đã rõ, cảnh sát Giang, sau này em sẽ ngoan ngoãn nghe lời."

Hai người nhìn vào mắt nhau thật lâu, thật lâu.

Ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ xuyên qua khung kính, nhẹ nhàng phủ lên hai người họ, ôm lấy bóng hình đang quấn chặt vào nhau, phản chiếu lên nền nhà, đan xen hòa quyện. Những viên thuốc vương vãi trên sàn như những chứng tích của quá khứ, giờ đây đã không còn quan trọng nữa, có lẽ nên vứt hết vào thùng rác rồi.

Giang Nhất cứ thế lặng lẽ nhìn Yến Nam Sâm, rất lâu sau mới khẽ gọi: "Puppy."

"Ừm."

"Em biết không? Sau khi phân hóa thành Omega, em chính là người thân duy nhất của anh trên thế giới này. Anh để em đánh dấu đồng nghĩa với việc nếu không có em trong tương lai, anh cũng không muốn đi tiếp nữa."

Yến Nam Sâm cố gắng kìm nén nghẹn ngào, nhẹ giọng đáp: "Ừm, em biết."

Giang Nhất cụp mắt, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi. Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt Yến Nam Sâm, đầu ngón tay khẽ lướt qua như làm nũng, sau đó mỉm cười: "Vậy nên từ bây giờ anh sẽ giám sát em uống thuốc, giống như cách em giám sát anh ăn uống đầy đủ, chúng ta đều phải thật khỏe mạnh."

"Được."

Bóng hình trên sàn dần thay đổi. Chỉ thấy một bàn tay thon dài, trắng trẻo vươn ra, nhẹ nhàng bao lấy bàn tay to lớn đang chống xuống đất, đan chặt mười ngón tay vào nhau. Lòng bàn tay áp sát, hơi ấm lan tỏa.

Giang Nhất kề môi hôn lên vành tai Yến Nam Sâm, đôi mắt vẫn còn hoe đỏ: "Ngày tháng tiếp theo còn rất dài, chúng ta còn phải cùng nhau nhìn Kiều Kiều lớn lên. Cả hai chúng ta, ai cũng phải khỏe mạnh."

Yến Nam Sâm nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, mỉm cười nhẹ nhàng đáp: "Được."

Giang Nhất bật cười: "Yến Nam Sâm, em có thể chống chọi với căn bệnh trầm cảm, để anh nhìn thấy được một chàng trai khỏe mạnh tràn ngập cảm giác an toàn thế này... Em thật sự rất tuyệt vời."

Có lẽ, đó là khúc mắc vẫn luôn bị kìm nén trong lòng. Lời khen này giống như một nhát kiếm, chặt đứt xiềng xích đã trói buộc Yến Nam Sâm suốt bao năm qua.

"Thật sao?"

"Thật mà."

Giang Nhất ghé sát bên tai hắn, dịu dàng dỗ dành: "Trước đây anh không nhìn rõ, nhưng giờ anh đã nhìn rõ rồi. Người anh thích rất tuyệt vời, cậu ấy là một Alpha có trách nhiệm, chu đáo, dịu dàng và mang lại cảm giác an toàn. Cậu ấy là Puppy của anh, cậu ấy tên là..."

"Yến Nam Sâm."

Yến Nam Sâm không thể kìm nén được nữa, hắn ôm chặt lấy Giang Nhất, bật khóc nức nở.

Hai người quấn chặt lấy nhau, như thể muốn bù đắp lại năm năm đã đánh mất.

Tình yêu không có giả thuyết về việc quay ngược thời gian, chỉ có thể tiếp tục trôi theo dòng chảy của năm tháng. Chính những lần vấp ngã, những nỗi đau khắc cốt ghi tâm mới khiến họ càng yêu nhau sâu đậm hơn.

Họ quyết định rồi. Bỏ lại hết thảy quá khứ phía sau, bắt đầu lại từ đầu.

Bình Luận (0)
Comment