Yến Nam Sâm không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, chưa kể đến việc chăm sóc một đứa bé nhỏ như vậy. Thêm nữa Giang Nhất đang đi điều trị phục hồi sau sinh, cần hắn trông con trai một lúc.
Việc vợ dặn dò hắn nhất định phải làm tốt.
Vậy nên khi con trai khóc, Yến tổng mạnh mẽ quyết đoán trong thương trường lập tức trở nên luống cuống tay chân, ngồi không được, đứng không xong, cả người đều ngơ ngác.
Hắn ngồi bên giường, chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh, vỗ về con trai: "Mộ Mộ ngoan, ba nhỏ ra ngoài một lúc, sẽ về ngay, con chờ chút được không?"
"Oeee..."
Yến Mộ Nhất khóc càng to hơn, âm lượng gần như xuyên tường, Yến Nam Sâm hoảng hốt, chỉ có thể bế con trai lên dỗ dành.
Nhưng dù hắn bế con trai như thế nào thì thằng bé vẫn khóc rất thảm thiết.
Làm hắn cũng muốn khóc theo.
Đúng lúc này, cửa phòng bị người gõ vang, mắt Yến Nam Sâm sáng lên, tưởng là Giang Nhất trở về, mở cửa ra thì thấy là anh trai hắn Sở Bắc Hành, phía sau còn có hai bảo mẫu.
Sở Bắc Hành đối diện ánh mắt tối sầm tuyệt vọng của Yến Nam Sâm, lại nghe tiếng khóc của cháu trai trong lòng hắn, anh ta không nhịn được mà bật cười: "Mới chỉ bắt đầu thôi đấy Nam Sâm."
Yến Nam Sâm lộ vẻ khó xử: "Nhất Nhất không ở đây, em không biết cách trông con."
Hai bảo mẫu phía sau thấy vậy vội vàng bước vào phòng, ra vẻ muốn bế đứa bé từ tay Yến Nam Sâm.
Điều này khiến Yến Nam Sâm cảm thấy thất bại.
"Em không biết thì càng phải học, anh dạy em." Sở Bắc Hành không để bảo mẫu bế đứa bé, tự mình bước đến bế Yến Mộ Nhất từ trong lòng em trai, rồi đặt đứa bé nằm sấp xuống tay mình.
Chưa đến hai giây, Yến Mộ Nhất nín khóc, ọc ọc đánh rắm, bắt đầu m*t tay.
Yến Nam Sâm: "?"
Yến Mộ Nhất mới được một tuần tuổi, rất tò mò với thế giới này, đương nhiên cũng sẽ tò mò với hai người Alpha trông giống hệt nhau trước mặt, cậu bé nằm sấp trên tay Sở Bắc Hành, m*t ngón tay, đôi mắt tròn xoe nhìn hai người họ.
Thỉnh thoảng lại phát ra tiếng 'ư ư ư' mềm mại.
Sở Bắc Hành nhướng mày nhìn Yến Nam Sâm: "Đứa bé khóc không ngừng chắc chắn là không thoải mái, hoặc đói, hoặc buồn ngủ, nếu không chắc chắn thì cứ bế lên trước đã. Vừa rồi chắc bụng Mộ Mộ không thoải mái, trẻ sơ sinh dễ bị trướng bụng, học tư thế bế này đi, thử xem."
Nói xong đặt Mộ Mộ lên tay Yến Nam Sâm.
Yến Nam Sâm nhìn thấy con trai nhỏ bé nằm sấp trên tay mình, lúc mới bế lên vẫn rất căng thẳng, rõ ràng cả tuần nay hắn đều nhìn thấy con trai, cũng có bế bé, nhưng hắn cảm thấy đứa bé quá nhỏ, hắn rất sợ làm con trai bị thương.
Nhưng khi nhìn thấy con trai ngoan ngoãn nằm sấp trên tay mình, cái đầu nhỏ xíu dựa vào lòng bàn tay hắn, m*t ngón tay, đáng yêu yên tĩnh, đặc biệt là gương mặt nghiêng và sống mũi, giống hệt Giang Nhất, cứ như Giang Nhất phiên bản thu nhỏ vậy, trái tim hắn lập tức tan chảy.
Hắn cúi đầu hôn lên mặt con trai, đáy mắt tràn ngập yêu thương của người ba.
Việc bỏ lỡ năm năm quý giá của Kiều Kiều là điều hối tiếc cả đời hắn, cho nên đối với Mộ Mộ, hắn không thể như vậy.
"Mộ Mộ ngoan hơn Kiều Kiều lúc đó nhiều." Sở Bắc Hành nhìn quanh phòng, thấy đầy đủ các thiết bị, không khỏi cảm thán: "Vẫn là ở bên cạnh Alpha của mình tốt hơn, lúc đó anh không nghĩ nhiều lắm, cứ tưởng mời thêm vài bảo mẫu chăm sóc Giang Nhất thì sẽ tốt, nhưng lúc đó tâm trạng Giang Nhất tệ lắm, vì mất Niệm Niệm, anh ấy rất kháng cự Kiều Kiều, rồi Kiều Kiều lại cứ khóc suốt vì không có các ba ở bên cạnh."
Yến Nam Sâm nghe vậy cảm thấy áy náy, hắn nhẹ nhàng đung đưa cánh tay đang bế Mộ Mộ, cúi đầu nhìn con trai: "Em sẽ không rời xa Nhất Nhất và các con nữa."
Sau đó bảo mẫu đi đến bế đứa bé đi cho bú.
"Nhưng mà anh đến đây không phải để xem hai người, anh có chuyện muốn nói với em." Sở Bắc Hành ngồi xuống ghế sofa, tay để lên lưng ghế, hai chân bắt chéo, tư thế thoải mái lười biếng.
Yến Nam Sâm cẩn thận đưa bé cho bảo mẫu, hắn ngồi xuống đầu bên kia sofa, nhìn Sở Bắc Hành: "Chuyện gì?"
"Anh có người mình thích rồi." Sở Bắc Hành nói, khóe môi hơi cong lên, vẻ mặt rất vui vẻ.
Yến Nam Sâm thấy vẻ mặt đang yêu của anh trai: "32 tuổi rồi, không dễ dàng gì, bọn em có quen không?"
"Ừ, đây chính là chuyện anh muốn bàn với em, anh định cùng người ấy tham gia chương trình tạp kỹ."
"Tham gia chương trình tạp kỹ?"
"Cậu ấy là thần tượng, anh muốn đầu tư một chương trình tạp kỹ, tự mình đầu tư tham gia, định cùng cậu ấy bước vào giới giải trí, có phải rất đáng khâm phục không?"
Yến Nam Sâm nhìn anh trai mình, định nói lại thôi: "Anh, anh vẫn còn muốn chơi à? Vậy ý anh là không giúp em quản lý công ty nữa?"
Sở Bắc Hành mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, anh muốn lập nghiệp trong giới giải trí. Thêm nữa, đây không phải là chơi, anh thực sự nghiêm túc muốn theo đuổi người ta."
"Hóa ra anh vẫn chưa cưa đổ." Lần này đến lượt Yến Nam Sâm bật cười.
Sở Bắc Hành không vui 'chậc' một tiếng: "Sao nào, nói như thể mấy năm trước anh có thời gian yêu đương vậy, không biết là tên cặn bã nào để vợ con ở chỗ anh, về nước rồi thì giúp hai người quản lý tập đoàn Ngân Hà, và cả Neptune, còn phải đưa đón nhiều đứa trẻ như vậy, thanh xuân của anh đều dành cho việc trông trẻ rồi, bây giờ anh theo đuổi người khác thì sao?"
Yến Nam Sâm thấy anh trai sắp nổi giận, không nhịn được cười: "Em biết, anh đã vất vả rồi, anh định khi nào tham gia chương trình đó?"
"Mộ Mộ mới sinh không lâu, em vẫn cần chăm sóc con, nửa năm sau đi, nửa năm sau em tự quản lý công ty, anh muốn dấn thân vào giới giải trí."
"Được."
Sở Bắc Hành lập tức thoải mái dựa vào lưng ghế, chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ, nheo mắt bắt đầu tưởng tượng về tương lai tươi đẹp: "Nam Sâm, em biết không, cậu bạn nhỏ này mới 19 tuổi, đang ở tuổi thanh xuân."
"Anh là trâu già gặm cỏ non đấy."
"...Chậc, nói gì thế, anh là kiểu cha già chững chạc nhé? Cha già giàu có dịu dàng ai mà không thích chứ? Anh cũng thích bản thân mình đây này."
Yến Nam Sâm thấy thán phục sự tự tin bí ẩn của anh trai từ nhỏ đến lớn, hắn đương nhiên biết anh trai đã giúp đỡ hắn rất nhiều: "Anh cần gì cứ nói với em là được, mạnh dạn theo đuổi đi."
"À lúc chương trình tạp kỹ phát sóng, mỗi ngày nhân viên của công ty chúng ta sẽ có thêm một nhiệm vụ điểm danh nhé, đúng giờ xem chương trình của anh và vợ tương lai, em đừng bảo họ tăng ca, nhất định phải đúng giờ để họ về nhà xem."
Yến Nam Sâm vừa buồn cười vừa bất lực: "Được, biết rồi."
"Ok, mục đích anh đến đây chỉ có vậy, bây giờ anh đi chụp ảnh cho Idol nhỏ của anh đây, em chăm sóc tốt Giang Nhất và Mộ Mộ nhé." Sở Bắc Hành nói xong thì đứng dậy, đúng lúc Giang Nhất trở về.
Vì là sinh mổ nên mới được một tuần, vết khâu hiện giờ vẫn rất đau, chỉ có thể ngồi xe lăn xuống tầng hai.
Yến Nam Sâm thấy Giang Nhất trở về lập tức tiến đến, thấy sắc mặt anh không được tốt, hắn lo lắng cúi người đặt tay lên mặt Giang Nhất: "Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái à?"
Nói xong nhìn sang bảo mẫu vừa đẩy Giang Nhất trở lại.
Nhưng biểu cảm của Giang Nhất và bảo mẫu đều hơi khó tả, không hẹn mà cùng nhìn sang Sở Bắc Hành.
Sở Bắc Hành lập tức hiểu ra đây là chuyện anh ta không thể nghe, anh ta nhẹ nhàng vỗ vai Giang Nhất coi như chào hỏi: "Vậy thì tôi đi trước đây, vài ngày nữa tôi lại tới."
Lúc này bảo mẫu cũng bế Mộ Mộ sang phòng bên cạnh cho bú, để lại không gian cho hai người họ.
Sau khi cửa phòng đóng lại, Yến Nam Sâm mới quỳ một gối trước mặt Giang Nhất, giọng nói lo lắng: "Bị va vào vết thương rồi à?"
"Vú em bị tắc sữa, hơi khó chịu."
Yến Nam Sâm sững sờ hai giây, hắn ngạc nhiên nhìn Giang Nhất, thấy tai anh hơi đỏ lên như đang xấu hổ: "...Sao lại bị tắc sữa? Trước đây có bị không?"
Theo lý thì Omega nam không thể cho con bú, đương nhiên không thể tiết sữa.
"Trước đây không bị, bác sĩ nói chắc do nồng độ pheromone tăng cao, dinh dưỡng tốt và có em ở bên cạnh, nên mới xuất hiện triệu chứng này." Giang Nhất nắm lấy tay Yến Nam Sâm, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Chỉ em mới có thể giúp anh."
Yến Nam Sâm đan tay vào ngón tay Giang Nhất, đáy mắt chứa đầy ý cười, nhìn rõ vẻ mặt ngượng ngùng của anh: "Giúp anh thế nào?"
"Cứ..." Giang Nhất hơi khó nói, chính anh cũng không ngờ mình là Omega nam mà lại bị tắc sữa: "Giúp anh vắt sữa ra."
Câu này anh nói rất nhanh, như muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
"Gì cơ?" Yến Nam Sâm cười hỏi lại một lần nữa.
Giang Nhất nhìn hắn: "Rõ ràng em nghe thấy rồi mà."
Yến Nam Sâm biết anh xấu hổ, không trêu anh nữa: "Vắt ra có đau không?"
"Đương nhiên là đau rồi." Giang Nhất cúi đầu nhìn ngực mình, cau mày: "Giờ chỉ cần chạm vào thôi cũng thấy đau."
"Vậy em m*t nhé?"
Lời nói vừa dứt, hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau, yết hầu lăn lộn.
Giang Nhất định nói lại thôi, do dự một lúc, lắc đầu: "Anh sợ không kìm được h*m m**n."
Yến Nam Sâm bất lực, véo tai anh: "Em sẽ cố không để anh có phản ứng, đợi anh tĩnh dưỡng khỏe lại rồi chúng ta làm."
"Em chỉ cần chạm vào anh là anh sẽ có phản ứng, dù nhẹ cũng không được." Giang Nhất cúi người ôm Yến Nam Sâm, anh thở dài: "Tự nhiên rầu ghê."
Yến Nam Sâm thấy anh cau mày, lo anh động đến vết mổ trên bụng, hắn bèn bế anh lên.
Giang Nhất chưa kịp phản ứng đã được đặt trở lại lên giường.
"Bác sĩ nói sinh mổ thì nên nằm thẳng, đừng làm động đến vết thương." Yến Nam Sâm đặt Giang Nhất xuống rồi nằm nghiêng bên cạnh anh, vươn tay nhẹ nhàng ôm anh vào lòng: "Em ôm anh một lúc."
Có lẽ từ lúc ra khỏi phòng sinh, nụ hôn và cái ôm đầu tiên của Yến Nam Sâm đã cho anh cảm giác an toàn rất lớn, giờ đã được một tuần sau khi sinh, Alpha này vẫn luôn để mắt tới anh.
Thứ mà trước đây anh không hề nhận được khi sinh Kiều Kiều.
Anh muốn dựa dẫm vào người đàn ông này, bởi vì anh chắc chắn Yến Nam Sâm sẽ luôn ở bên anh.
Tất cả những nụ hôn và cái ôm đều là niềm an ủi tinh thần của anh lúc này.
Anh nghiêng mặt, gối đầu lên tay Yến Nam Sâm, khẽ cọ xát một chút, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Hay là em xoa bóp cho anh đi, vẫn còn hơi đau."
Cái kiểu nũng nịu khẽ cọ xát này khiến tim Yến Nam Sâm mềm nhũn, cũng rất đau lòng.
Tất cả những người sinh con đều phải trải qua sinh tử để để đứa bé được chào đời, sự vất vả khi mang thai, sự vất vả khi sinh nở, cả sự vất vả sau sinh, cộng lại phải cần hai năm để phục hồi, phục hồi sức khỏe, và cả về tinh thần.
Nếu có thể quay lại một năm trước, có lẽ hắn sẽ không nỡ để Giang Nhất phải chịu khổ như vậy.
"Được, em xoa bóp giúp anh."
Yến Nam Sâm giúp Giang Nhất cởi bỏ bộ đồ ngủ, khi không khí mát lạnh chạm vào làn da trắng sứ kia, anh khẽ run rẩy, hai n*m v* sưng đỏ căng cứng, xung quanh còn có dấu vết ẩm ướt màu trắng sữa.
"Đau chỗ này." Giang Nhất sợ Yến Nam Sâm không tìm được, anh nắm tay hắn đặt lên ngực mình, khi chạm vào chỗ đó, anh đau tới mức cau mày, mắt lập tức đỏ lên: "...Bác sĩ nói phải vắt hết phần sữa bị tắc ra, nếu không sẽ cứ đau mãi."
"Hay là m*t nhé, vắt ra em sợ anh đau."
"Nhưng anh sợ anh sẽ có phản ứng."
"Ngoan, chịu đựng một chút, đợi khỏe lại rồi thì muốn làm gì cũng được."
"Vậy được rồi." Giang Nhất thở dài.
Ngay sau đó, nơi sưng đỏ kia được bao phủ bởi hơi ấm, Giang Nhất đau tới bật khóc, anh nắm lấy tóc Yến Nam Sâm, loại đau này rất khó diễn tả.
Dù Yến Nam Sâm có dịu dàng đến đâu thì cũng vẫn đau, nhưng nếu không dùng sức thì lại không thể vắt hết phần sữa bị tắc ra.
Yến Nam Sâm thỉnh thoảng ngẩng đầu quan sát biểu cảm của Giang Nhất, thấy anh rất khó chịu, còn mình vì đã m*t ra được một ít nên trong miệng đã có mùi sữa, hắn cúi đầu hôn lên chỗ đang sưng đỏ, rồi xoa bóp: "Đỡ hơn chút nào chưa?"
"Đỡ hơn một chút rồi." Tay Giang Nhất luồn qua tóc Yến Nam Sâm, thấy môi hắn hơi ẩm, anh nuốt nước bọt: "Puppy, có mùi sữa không?"
"Muốn nếm thử không?" Cơ thể Yến Nam Sâm tiến về phía trước, hai tay chống hai bên đầu Giang Nhất, thân hình Alpha cường tráng bao phủ lấy anh, ánh mắt sâu lắng nhìn anh.
Giang Nhất ôm lấy cổ hắn, để hắn đến gần mình, đáy mắt phản chiếu hình ảnh của Yến Nam Sâm, anh vô cùng quyến luyến Alpha trước mặt này, mũi chạm mũi Yến Nam Sâm, nhẹ nhàng cọ xát.
Môi hai người gần sát nhau, hơi thở ấm áp rơi xuống má.
"Muốn."
Yến Nam Sâm khẽ cười một tiếng, rồi cúi đầu hôn anh.
Mùi sữa nhạt nhòa lan tỏa trong hơi thở, thực ra mùi này không thơm, chỉ là nụ hôn sâu như vậy khiến họ bỏ qua mùi vị, chỉ còn lại cảm xúc muốn hòa tan vào hơi thở và máu của nhau.
Tình yêu không dễ dàng có được.
Thế nên họ muốn ở bên nhau mọi lúc mọi nơi.
Dù chỉ là ôm, dù chỉ là hôn, miễn được ở bên nhau là đủ.
Hết