Cự Giải vẫn còn chưa kịp trấn tĩnh bản thân thì ngay lập tức phía ngoài phòng khách, tiếng hét thất thanh của cô quản gia bất giác làm cho hắn cảm thấy có chuyện gì đó không ổn, lao thật nhanh ra bên ngoài, điều mà hắn nhìn thấy được ngàn vạn lần cũng không bao giờ có thể tưởng tượng nổi.
Song Tử đáng ra còn đang hôn mê bên trong kia đã tỉnh lại từ bao giờ, lại còn khỏe khoắn tới nỗi một tay siết chặt miệng cô quản gia, tay kia bẻ cong ổ khóa hòng muốn trốn thoát.
Ngay giây phút hắn bế cô lên, hắn đã ngờ ngợ rằng có gì đó không đúng, bất ngờ làm sao, những gì hắn nghĩ rõ ràng đều là thật. Song Tử sớm đã tỉnh lại, chỉ là chờ đợi không được, sau khi nghe hắn nói muốn mang cô về phòng mình, đã ngay lập tức sợ hãi đến độ không thể nghĩ ra kế hoạch gì, cứ vậy mà bỏ trốn.
Để tôi xem, lần này em chạy như thế nào.
" Em muốn trốn đi đâu?" giọng nói của Cự Giải lạnh tanh đến mức Song Tử vốn đang ra sức bẻ ổ khóa ngay tức khắc cứng còng lên cả.
Cô chậm rãi quay đầu qua, người con trai thâm trầm đứng đằng xa hệt như diêm vương trồi lên từ địa ngục, dùng ánh mắt chứa đầy sự phẫn nộ chằm chằm nhìn thẳng vào cô, chỉ có như vậy thôi mà toàn bộ cơ thể Song Tử như mất hết sức lực, ngay cả cô quản gia cũng nhận ra điều đó mà vùng thoát ra.
Một đường chạy về núp ngay phía sau lưng Cự Giải, có một điều mà Song Tử mãi cũng không thể nào ngờ được rằng, chính mình đang run sợ, nhưng cho dù có sợ, cô cũng phải chạy khỏi hắn.
" Em thậm chí còn không biết được chính mình đang ở đâu? Hôn mê bao lâu? Ngay đến cả Bennadic đã chết, Báo Đen đã bị tiêu diệt toàn bộ em cũng không hề biết, em trốn đi đâu được chứ."
Cự Giải tức giận gào lên, ngay đến cả cô quản gia núp phía sau lưng hắn cũng có thể cảm nhận được cơn cuồng nộ toát ra từ trong người hắn. Cậu chủ chưa bao giờ như vậy, hắn chỉ mất kiểm soát khi chuyện liên quan đến cô gái phía trước mà thôi.
Rốt cuộc giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
Toàn bộ thân thể Song Tử run lên sau khi nghe hắn nói xong, Bennadic đã chết rồi ư? Thật nực cười làm sao. Nghiến chặt răng bẻ gãy ổ khóa, bàn tay của Song Tử sưng phù vì đau đớn, cô đạp toang cửa như muốn chạy thật nhanh, lại chẳng hề để ý Cự Giải đã lao đến ngay phía sau.
Cuồng phong bỗng chốc xộc thẳng vào thân thể cô như cào xé toàn bộ, đôi chân trần trụi thoạt nhiên bước hụt một cái ngã nhào xuống, nhưng may thay đã được ai đó bắt kịp, hai kẻ khờ khạo cứ vậy mà lăn một vòng.
Song Tử cào cấu, cắn xé đủ thứ nhưng vẫn không thể thoát khỏi đôi tay như gọng kìm của hắn. Cự Giải phẫn nộ ghì chặt hai tay cô xuống đất, dùng chính mình ngồi lên trên, hắn cười như muốn phát điên lên vậy.
" Những kẻ xung quanh em đã chết hết rồi, em chỉ còn tôi thôi."
"...."
" Em phải ở bên cạnh tôi, dùng cả đời của mình mà trả giá cho những tội lỗi mà em gây ra, với tôi, em hiểu không hả?"
Song Tử ngây dại nhìn hắn, tròng mắt cay xè xót rát đến mức cô liền quay mặt đi, lại bị hắn nắm chặt khớp hàm ép buộc phải đối diện chính mình, cho đến khi trông thấy nước mắt tràn ra từ khóe mắt đỏ tấy đó, Cự Giải mới giật mình buông lỏng khớp tay, gió lạnh thổi tung mái tóc rối tung của hắn, cũng như muốn thổi đi ngọn lửa đang cháy dần lên trong lồng ngực.
Song Tử của hắn, cô gái của hắn, khẽ hạ đầu xuống bả vai cô, hắn vòng tay gắt gao ôm chặt, Song Tử nghẹn đắng họng mặc kệ tất thảy, đôi môi hắn ấm nóng hạ xuống bên tai cô từng cái hôn vụn vỡ, hắn rúc thật sâu vào cần cổ cô hít thật sâu, cảm nhận sự ấm áp quen thuộc mà chính mình đã quên mất từ rất lâu.
" Ở lại bên cạnh tôi, tôi tha thứ cho em."
Tình yêu, đôi khi chỉ cần một câu nói như vậy mà thôi, cô lấy của hắn tất cả, hắn trả lại cô toàn bộ. Chỉ chừa lại duy nhất một cánh cửa, mà cánh cửa đó... hắn vốn đã đứng chờ sẵn.
-------------
" Hmm, hình như tôi đến không đúng lúc rồi nhỉ?"
Tiếng nói trêu chọc phát ra từ phía cổng cách bọn họ không xa, liếc mắt một cái Cự Giải liền có thể nhận ra kẻ đến là ai, không quá bất cập mà nâng Song Tử ngồi dậy, bế cô vào phòng giao cho cô quản gia vẫn còn sợ rúm ró phía bên trong.
Cứ nghĩ rằng Song Tử sẽ lại càn quấy thêm một lúc nữa, nhưng không, hắn trông thấy cô yên lặng ngồi đó, mặc cho cô quản gia chuẩn bị quần áo và nước tắm, chỉ mãi một mực nhìn hắn như không muốn rời đi, hắn cũng đứng ở cánh cửa mắt đối mắt với cô, nhưng lại chẳng thể để kẻ ngoài kia chờ đợi quá lâu, ngay khi vừa mới đẩy cửa chuẩn bị bước đi, hắn nghe được tiếng nấc nghẹn ngào đến thắt lòng.
" Thật sự ổn sao? Ngươi sẽ tha thứ cho ta sao?"
Song Tử chỉ vừa dứt lời, Cự Giải liền một bước lao đến, vươn tay ôm lấy hai má cô, nghiêng đầu hạ xuống một cái hôn, chỉ từng đó thôi hắn đã có thể cảm nhận được nước mắt mặn chát ngay trên đôi môi đó, hắn yêu người con gái này, yêu đến mức hận thù có thể ngay trong một tích tắc mà hóa thành bọt biển.
Sau đó, cô không còn nhớ chính xác chuyện gì diễn ra tiếp theo, cô quản gia mang cô vào trong phòng tắm rửa ráy một phen, sau khi bước ra bên ngoài cô bỗng nhìn thấy một trong tứ đại thiếu gia nhà bá tước Louis, gia tộc như cái gai trong mắt Bennadic, thật sự bọn họ đã gϊếŧ chết người ấy rồi sao, Bennadic, kẻ sát phạt cả thế giới như hắn, nói chết liền chết ư?
Bảo Bình mỉm cười chào cô một tiếng, bọn họ ngay tức khắc thu dọn mọi thứ trở về Paris.
Trên máy bay, Song Tử được sắp xếp ngồi cạnh Turt, còn Cự Giải lại bị ép buộc ngồi cạnh Bảo Bình, hắn không còn sự lựa chọn nào khác đành phải chấp nhận ngồi cách Song Tử một vài dãy ghế, ánh mắt từ lúc bước lên cho đến hiện tại chưa hề di dời một chút nào.
" Nếu còn tiếp tục nhìn, cậu có thể đục lỗ trên khuôn mặt cô ta đấy." Bảo Bình giật giật khóe miệng, đâu ai ngờ được kẻ như dã quỷ trên thương trường lại có một mặt cố chấp như thế này chứ.
" Nếu như không vì tên Thiên Bình khốn kiếp đó, bây giờ tôi và cô ấy đã bình yên tại New York rồi."
Cự Giải xoay người tựa lưng vào ghế, không quên tặng cho Bảo Bình ngồi bên cạnh một cái lườm cảnh cáo, sau đó lập tức nhắm mắt chẳng hề đáp lại bất kì một câu hỏi nào nữa.
Cười khẽ, Bảo Bình trước khi vươn tay tắt đi cái bóng đèn lấp ló phía trên đã kịp nói nhỏ vào tai Cự Giải một câu.
" Paris, không thể không có cậu."
-----------
Có kẻ từng bảo rằng, nếu muốn nhìn thấy thứ ma mị nhất, hãy ngắm nhìn kinh đô ánh sáng lúc nửa đêm. Còn nếu ngươi muốn nhìn thấy thứ đáng sợ nhất, hãy đến trước cổng chính của dinh thự bá tước Louis lúc này, nơi đó so với địa ngục có lẽ còn kinh khủng hơn.
Thế... ngươi biết địa ngục vốn ra sao?
Trên đại lộ lớn không một bóng người, chiếc xe Toyota một màu đen bóng vút đi như tia chớp, những dải đèn lần lượt hắt qua khuôn mặt cương nghị của người đàn ông đã có tuổi đang trầm ngâm ngồi bên trong. Ánh mắt ông xa xăm nhìn từng cảnh vật đang lướt đi vội vã bên ngoài đường lớn, dấu thật sâu dưới đôi con ngươi đó, chẳng ai biết được người đàn ông này đang nghĩ gì.
" Tổng thanh tra, chúng ta đến nơi rồi."
Tiếng nói của tài xế bất giác khiến ông giật mình, chẳng mấy chốc chiếc xe đã dừng lại ngay bên dưới gara khách sạn, thế mà ông lại chẳng để ý. Hơi nhíu mày vươn tay xoa trán, người đàn ông được gọi là tổng thanh tra khẽ ậm ừ một cái, chậm rãi đẩy cửa bước ra, thế nhưng phản chiếu vào ánh mắt ông lúc này chính là sự xuất hiện của một chiếc Benz đen bóng loáng đang yên vị ngay phía trước, những dòng xe như thế này, một là kẻ có tiền, hai là kẻ có thật nhiều tiền mới có thể sở hữu, vậy kẻ có tiền, sẽ ở lại một khách sạn thuộc hạng trung như này sao?
Càng tiến về phòng, hai đầu lông mày của ông càng nhíu chặt, súng bên hông cũng đã sẵn sàng bất cứ lúc nào, ông sẽ nã vào đầu bất kể kẻ nào dám cản trở công việc của mình.
Và quả thật như vậy, khi cửa phòng vừa bật mở, ngài tổng thanh tra không quá giật mình khi nhìn thấy có kẻ đang yên lặng ngồi trong phòng mình, chẳng biết vì lí do gì, ông cho dù có ấn công tắc như thế nào , đèn trên tường cũng chẳng hề sáng.
Chỉ lợi dụng chút ánh sáng yếu ớt bên ngoài cửa sổ, cố gắng hình dung từng đường nét của kẻ phía trước, súng trên tay cũng đã sẵn sàng mà lên đạn.
" Mày là ai?"
Chỉ trông thấy hắn hơi nghiêng đầu, dưới bóng tối phủ mờ một chút ánh sáng yếu ớt đó, ông vô tình trông thấy cặp mắt một màu ám kim lạnh lẽo kia khẽ cong lên, mang theo một chút áp bách vô hình nào đó khiến ông lạnh cả sống lưng, tựa như vầng trăng bị khuyết đi một nửa, hắn chậm rãi cười nhạt.
" Paris một tháng qua, dường như rất yên ổn nhỉ, ngài tổng thanh tra?"
Giọng điệu cợt nhả dửng dưng này e là cả nước Pháp, chỉ có một người. Vị tổng thanh tra nào đó mồ hôi lạnh đã bắt đầu thấm ướt vầng trán, ông siết chặt báng súng trong tay, ánh mắt trước sau vẫn không hề rời khỏi kẻ phía trước lấy một giây.
" Vậy có lẽ tao nên tặng cho mày một viên đạn ngay bây giờ, để thế giới được yên ổn, nhỉ ?!"
Chỉ kịp nghe thấy tiếng cười phía trước càng lúc càng đậm tai hơn, ông nhíu chặt mày chẳng dám lơ là ánh mắt mình, kẻ phía trước chẳng khác gì một con sói, chỉ cần ông mất cảnh giác một giây thôi, con sói đó có thể cắn phăng thanh quản ông bất cứ lúc nào.
" Ngài có thể bắn chết tôi, sau đó, toàn bộ khách sạn cùng người dân trong vòng bán kính 100m trở lại đây đều sẽ phải chôn cùng tôi, được chứ?"
" Mày muốn gì?" vị tổng thanh tra nào đó đã tức giận đến mức phải gào lên.
FBI thật dễ đoán, hay nói đúng hơn là những kẻ làm việc bằng trái tim thật dễ nắm bắt, chỉ cần mang điểm yếu của chúng ra đe dọa một chút, chúng đã sẵn sàng để được thỏa hiệp.
Hắn chỉ vừa búng tay một cái, đèn trong phòng bỗng chốc rực sáng, toàn bộ không gian tối tăm trước đó bỗng chốc được chiếu rọi, và dĩ nhiên là cả khuôn mặt của kẻ mà ông đang nghi ngại từ nãy đến giờ, quả nhiên không sai.
Người đứng đầu gia tộc Louis, kẻ mà tháng trước đã gây ra cuộc thảm sát đẫm máu ngay tại chính gia tộc mình, người gián tiếp gϊếŧ chết toàn bộ gia đình Akon, chính là hắn – Thiên Bình.
Khuôn mặt lạnh tanh không một chút cảm xúc, ánh mắt đậm màu đăm đăm nhìn thẳng vào ông như thăm dò, thân thể hắn luôn toát ra một loại khí chất có thể đàn áp đối phương, khiến cho họ không đủ dũng khí để kháng cự.
Nhưng dã thú lúc này, lại có vẻ gì đó không ổn. Dưới lớp áo vest được hắn khoác hờ trên vai thấp thoáng lộ ra hai cánh tay bị bọc kín bởi băng gạc trắng xóa, ắt hẳn đó là tàn dư sau cuộc chiến đẫm máu kia, nếu như biết hắn sống dai như vậy, ông đã gϊếŧ chết hắn ngay khi có cơ hội rồi.
Thiên Bình chẳng mấy để ý đến ánh mắt của ông, hắn thong thả lôi từ trong ngực ra một tập hồ sơ, chậm rãi đưa đến trước mặt ông, cánh tay bị thương di chuyển lanh lẹ đến nỗi vị thanh tra nào đó mơ hồ hoài nghi rằng , liệu hắn có thật sự bị thương hay chỉ là ông đang ảo giác.
" Thời gian trước, trong cục cảnh sát Paris có một bộ hồ sơ được bảo lưu, chỉ vài tháng nữa sẽ chính thức bị xóa bỏ ra khỏi ngành, tôi muốn ngài giúp đỡ cô ta."
Không mấy vui vẻ với lời đề nghị đó, nhưng sau khi ngài tổng thanh tra lật mở bộ hồ sơ, cô gái với tên họ đặc biệt này lại làm cho ông cực độ để ý. Baronne , đây hẳn không phải là sự trùng hợp chứ.
" Giúp đỡ một kẻ ất ơ nào đó, mày rõ ràng thừa khả năng, vì sao còn nhờ vả đến FBI?"
" 5 năm.."
Cái gì?
" Không buôn lậu, không gϊếŧ người, không thảm sát, không thu mua bất cứ thứ gì, tôi trả cho thế giới 5 năm bình yên, đổi lại ông phải giúp đỡ cô ấy, bất kể làm gì, cảnh sát quèn, tay sai, hay đại loại như một kẻ chạy việc, miễn là người của FBI, thì làm gì cũng được."
Ánh mắt hắn sắc lẹm như lưỡi liềm của thần chết, đang giương cao ngọn cờ màu trắng dùng để thỏa thuận, hắn muốn dùng 5 năm ít ỏi để đổi lấy sự an toàn tuyệt đối cho một con người, siết chặt tập hồ sơ, ông nghiến răng gằn cười.
" Như vậy thì mày lời quá rồi còn gì."
Cô ta là người như thế nào, mới có thể khiến cho một Thiên Bình cao ngạo như vậy, sẵn sàng rời bỏ ngai vàng của mình, chấp nhận ngủ đông?
" Tôi vừa thu mua hơn một nửa các công ty trên đà phá sản của New York, nếu như ngài từ chối lời đề nghị này, một giây sau tôi sẽ cho ngài thấy, thế nào là khủng hoảng của một nền kinh tế."
Khủng hoảng kinh tế, không đơn giản chỉ là vấn đề lời nói, tên khốn này, thế giới chỉ mong ngươi chết sớm một chút, đúng là ác quỷ mà.
Mãi cho đến khi hắn chính thức rời khỏi khách sạn, ngài tổng thanh tra nào đó mới thở ra một hơi mà ngồi phịch xuống.
Nhìn tập hồ sơ trong tay, ông không biết được điều mình sắp sửa làm có đúng hay không? 5 năm? Nói dài không dài mà ngắn cũng không ngắn. Baronne, là Baronne của thập kỉ trước, gia tộc bị vùi dập bởi bá tước Louis sao? Nếu vậy, vì lí do gì Thiên Bình kia lại cứu giúp cô ta.
--------
Paris về đêm vẫn luôn xinh đẹp như vậy, từng giải sáng kéo nhau trải dài khắp cả một vùng trời, mặc dù mùa đông đang dần kết thúc nhưng sự lạnh giá giữa cái khoảnh khắc giao nhau này, thật sự rất khó chịu.
Hơi cựa mình ngả lưng ra phía sau ghế dài, Thiên Bình chậm rãi nâng bàn tay đang được quấn kín băng gạc của mình lên, khẽ khàng cử động, từng khớp ngón tay rõ ràng trúc trắc đến khó tin, vậy mà hắn đã nén lại cơn đau trong thân thể , trước mắt vị tổng thanh tra kia lại làm như chẳng có gì.
" Anh ổn chứ?"
Hơi nâng mắt nhìn về phía giọng nói phát ra, Thiên Bình mắt đối mắt với Sư Tử đang lái xe qua kính chiếu hậu phía trước mà cười cười trấn an.
" Chỉ là một cánh tay thôi, có mất cũng không chết được."
Nhíu mày khó chịu với câu trả lời của hắn, Sư Tử bặm chặt môi.
" Những gì anh nói với ông ta là thật sao?"
" Gia tộc chúng ta, cũng nên phải nghỉ ngơi đi thôi." Vừa trả lời, Thiên Bình vừa nhắm mắt dưỡng thần.
" Là chúng ta nên nghỉ ngơi, hay là anh cần thời gian để cô gái kia có thể tự bảo vệ mình?"
Câu hỏi của Sư Tử như một mũi tên đâm thẳng vào trái tim chứa đầy những vết sẹo của hắn, Thiên Bình không trả lời, hắn chỉ ngầm thừa nhận, hắn dùng 5 năm ít ỏi đổi lấy một ngôi nhà kiên cố cho ai kia, hắn muốn cho dù cả thế giới biết rằng cô là yếu điểm của chính mình, cũng mãi mãi không bao giờ có khả năng có thể chạm vào.
Cho dù hắn sống hay chết, người đó chắc chắn phải được an toàn.
" Bảo Bình đã có mặt tại New York chưa?"
Mặc dù không nhận được câu trả lời mà bản thân mong muốn, Sư Tử cũng chỉ có thể thở dài mà đáp lại.
" Đã đến hai tiếng trước, bây giờ chúng ta đi đâu?"
Đi đâu ư? Cho dù hắn đã hứa với ông ta là 5 năm, nhưng trong vòng 5 năm đó hắn sẽ âm thầm gây dựng lại đế chế của mình, để không một kẻ nào có thể đứng trước mắt hắn, đưa ra những sự lựa chọn, ép buộc hắn phải đánh đổi nữa.
Những mất mát ngày hôm nay, chính là sự trả giá của hắn đối với gia tộc Baronne, sau này, khi đứng trước Nhân Mã, hắn sẽ không còn cảm thấy tội lỗi nữa, không bao giờ.
" Về nhà."
------
Thời gian thấm thoắt trôi đi, gia tộc Louis trở lại với ngôi biệt thự khang trang ngày nào nhưng người ta không còn trông thấy sự nhộn nhịp rộn ràng bên trong nữa, ngôi biệt thự đó ngày này qua ngày khác đều có một vị bác sĩ già lui tới đến tận nửa đêm, không ai biết kẻ nào là người bị thương, chỉ thấy vị bác sĩ đó cứ như vậy đến tận 3 năm sau, cuối cùng sự tò mò cũng không chiến thắng nổi cơn nhàm chán.
Gia tộc Louis yên bình đến nỗi không hề có một tin rác nào đưa đẩy, không một bản thời sự nào nêu tên, không một bữa tiệc nào có thể trông thấy bọn họ.
Ngay đến cả Pitié-Salpêtrière bệnh viện lớn nhất Châu Âu cũng không hề tiếp nhận một bệnh nhân nào mang dòng dõi Hoàng Gia ròng rã đã 3 năm. Ngồi trong phòng trực đêm, Xử Nữ lật đi lật lại tờ báo đã cũ, hơn một tuần rồi cô chẳng nhận được tin tức gì từ đại sứ quán Anh cả, cô công nương kia có khỏe không nhỉ? Mặc dù cô ta hơi kiêu ngạo nhưng tháng nào cũng đều đặn chuyển vào tài khoản ngân hàng cô một số tiền, không nhiều nhưng đủ để cô và Ma Kết tồn tại đến tận bây giờ.
Hmm nói mới nhớ, đã hơn mười giờ đêm, Ma Kết đã ăn gì chưa nhỉ, Xử Nữ đặt tờ báo qua một bên vừa vươn vai một cái, bên ngoài sảnh đã nhao nhác tiếng của mấy thực tập sinh, haiza , năm nào cũng như năm nào, mấy con nhóc đó cứ thấy bệnh nhân nào đẹp trai một chút liền hét lên như vậy.
Nhưng nghĩ lại, nếu là cô của mấy năm về trước chẳng phải cũng như vậy sao?
" Xử Nữ, Xử Nữ."
Elena hớt ha hớt hải chạy vào bên trong phòng trực mà gào lớn, Xử Nữ giả đò như chẳng nghe thấy, lần nào chả vậy, cứ gặp ca khó là y như rằng cô ấy lại tìm đến mình.
" Là Hoàng Gia, bệnh nhân vừa đến là người của Hoàng Gia, hắn gọi cậu đấy."
Hoàng Gia nào mà lại tìm mình cơ chứ? mặc dù không biết là ai nhưng lạ thay, khi nghe đến hai từ này, cô lại hiếu kì đến kinh ngạc. Xử Nữ sải từng bước chân thật dài đến phòng hồi sức, vừa kéo ra cánh cửa màu trắng ngà quen thuộc, đập vào mắt cô chẳng ai khác chính là người đàn ông thời gian trước đã giúp đỡ cô mang Ma Kết vào bệnh viện – Taurus.
Đã rất lâu rồi, ba năm dài đằng đẵng, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy một diện mạo khác của người con gái này. Mái tóc màu trà được cô búi gọn lên cao, có lẽ vì cả ngày tất bật nên chưa kịp sửa sang lại chăng, một vài sợi tóc lất phất bên má cô thảng chốc quyến rũ đến lạ thường. Đôi mắt kia đã không còn sưng húp lên vì khóc nữa, đôi môi kia nay đã điểm chút son màu đỏ nhạt xinh đẹp đến mức khiến hắn cứ ngẩn ngơ mãi.
" Taurus?!"
Xử Nữ phải gọi đến lần thứ ba, hắn mới chớp mắt quay mặt đi, vươn tay lên ho nhẹ một cái, hắn ậm ừ.
" Đã lâu rồi không gặp."
Xử Nữ mỉm cười, phải rồi. Đã ba năm rồi còn gì, cô tiến tới kéo chiếc ghế bên cạnh mà ngồi xuống, nhìn ngược nhìn xuôi liền cảm giác có gì đó không đúng, người này đâu có bị thương gì đâu nhỉ.
Như nhận ra suy nghĩ của Xử Nữ, Taurus liền rút từ trong ngực ra một tấm thiệp mời cực kì trang trọng, gượng gạo nói.
" Xin lỗi vì đã dùng cách này để gặp cô, tôi thay mặt công nương tới mời cô đến dự lễ kết hôn của cô ấy, tại Anh Quốc."
Taurus có thể nhận ra sự kinh ngạc ánh lên trong đôi mắt đó, ngay đến cả bàn tay tiếp nhận tấm thiệp cũng vô tình mà đụng trúng hắn, cô gái này hoàn toàn chẳng phòng bị gì cả, hay đơn giản chỉ là không để tâm đến mình mà thôi.
" Công nương sẽ kết hôn sao? Với con trai của bá tước Louis ư?" Đó là điều mà Xử Nữ không bao giờ có thể ngờ tới được, bởi lẽ đã một thời gian thật dài, thời sự chẳng hề đề cập gì đến bọn họ cả, ngay cả thông tin của lễ cưới này, là tháng sau sao?
" Cô sẽ đi cùng tôi chứ?"
Vươn tay gãi gãi tai, Xử Nữ gấp lại tấm thiệp ngước nhìn hắn, ánh mắt trong veo chẳng hề có lấy một tạp niệm xấu xí nào.
" Có thể để tôi suy nghĩ không, tôi sẽ đi nếu như Ma Kết đồng ý đi, cô ấy có chút không thích tiếp xúc nơi đông người, tôi cũng không an tâm để cô ấy một mình ở Paris được."
Chỉ cần có Ma Kết ư? Taurus khẽ trầm ngâm, Xử Nữ đang khó hiểu chưa biết nên mở lời thế nào thì ngoài sảnh chính, một ca cấp cứu vừa mới được chuyển vào, cô đặt lại tấm thiệp trên bàn và bảo với Taurus chờ mình một lát.
Thế nhưng khi quay lại cô lại chẳng thấy hắn đâu, chỉ thấy trên bàn để sẵn một mẩu giấy nhỏ, trong mẩu giấy ghi rằng.
" Hẹn gặp cô vào tháng sau."
Cái gì mà hẹn tháng sau chứ, cô có đồng ý với hắn là sẽ đi dự tiệc đâu. Xử Nữ thở dài ôm trán, người đàn ông này đúng là kì lạ mà.
Nhưng Xử Nữ ngàn vạn lần lại không ngờ được rằng, chỉ ngay sau đó vài tiếng, cô lại gặp ngay Taurus ở nhà mình, không những thế, hắn lại còn đang đánh nhau với Ma Kết nữa chứ.
Quỷ thần ơi, ngài có thể nói cho tôi chuyện gì đang xảy ra được không. Ném ngay cái túi trên vai xuống, Xử Nữ ba chân bốn cẳng chạy vào can ngăn hai cái con người điên khùng này, nói hai người thì hơi sai, bởi vì chỉ có Ma Kết hạ thủ mà thôi, Taurus từ trước đến sau chưa hề động vào một sợi tóc của cô ấy.
Chẳng biết được mình đã dùng cách gì để ngăn bọn họ, Taurus lúc vào bệnh viện tìm cô vốn dĩ không hề bị thương, nhưng lúc này lại chính thức bị tẩn cho một trận. Xử Nữ vừa tíu tít xin lỗi hắn vừa băng bó, nhưng dù vậy cũng không quên cười trừ mà hỏi nguyên do.
" Cô đã nói chỉ cần cô ta đi thì cô cũng sẽ đi đó sao, nhưng tôi chưa kịp mở lời, cô gái kia đã quyền cước như vậy rồi."
Xử Nữ lại một lần nữa xin lỗi hắn, vừa băng bó xong liền chạy vào phòng tìm Ma Kết, nhưng lại chẳng thấy người đâu, lại chạy đi đâu rồi không biết. Cái người này thật là.
----------
Từ khu nhà của bọn họ chạy tới dinh thự bá tước Louis cũng chẳng hề xa chút nào, đèn đường lúc nửa đêm rực sáng đến mức có thể soi được từng sợi lông tơ trên khuôn mặt của từng người bước dưới nó.
Thời gian đầu sống tại kinh đô này thật bỡ ngỡ biết bao, chẳng ai có thể ngờ được cô có thể tồn tại đến ngày hôm nay. Ma Kết đột nhiên nhớ tới ngày đầu tiên cô bị cưỡng chế lôi vào dinh thự kia, bị người vẽ lên lưng một hình xăm trói buộc, lần đầu tiên có người vì cô mà chết, cũng là lần đầu tiên cô thật sự nếm được mùi vị của địa ngục là như thế nào.
Để rồi khi chính tay mình kết liễu kẻ đó, tỉnh giấc một chút lại phát hiện ra bản thân chưa hề quên nổi dáng hình kia.
Suy nghĩ này nối tiếp suy nghĩ kia, bước chân cứ đi trong vô định mà chẳng tìm thấy điểm đến, để rồi đến khi thật sự dừng lại, để rồi đến khi tòa dinh thự kia hiện ra trước mắt, Ma Kết mới hoảng hốt phát hiện.
Chính mình vẫn còn chấp niệm y đến nhường vậy.
Ba năm trôi qua rồi, hận thù sớm đã chẳng còn day dứt nữa, cô không tìm thấy y trên nghĩa trang, cũng không tìm thấy y trên Paris, truyền thông hay đài báo đều không hề có tin tức của y, hệt như rằng người này chưa từng tồn tại vậy.
Chỉ còn nơi duy nhất này là cô chưa hề bước vào, kể từ đêm định mệnh đó. Y đã chết hay chưa? Y còn sống không?
Chẳng hiểu sao, có một sự thôi thúc đặc biệt lạ thường, ngay từ khi tên Taurus đó tìm đến cô, hắn muốn cô cùng đến London cùng Xử Nữ, công nương Song Ngư kết hôn cùng Tam thiếu gia Bảo Bình, dưới sự có mặt của toàn bộ thân nhân bá tước Louis.
Toàn bộ, thì chính là đầy đủ còn gì, rõ ràng y vẫn còn sống.
' Chúng ta sẽ bắt đầu lại... ở một thế giới khác bớt đau đớn hơn.'
Y đã nói như vậy, chẳng biết ma xui quỷ khiến gì, đôi chân cô giống như được gắn thêm tên lửa, hai bước thành một lao nhanh về phía cổng chính, camera tự động bất ngờ vang lên inh ỏi, những vệ sĩ được đào tạo bài bản bất ngờ dưới sự xuất hiện của một cô gái, cô ta chẳng khác gì một con sóc nhỏ, chỉ mới vài động tác cơ bản liền leo qua được cổng sắt cao chót vót kia.
Dinh thự bá tước Louis đêm nay, ngoài ý muốn mà ồn ã một phen.
Bên trong phòng khách, vị Đại thiếu gia nào đó vẫn còn ung dung lắc chân ngồi nhâm nhi tách trà nóng, vừa cong mắt lên nhìn những hình ảnh đang nhảy múa phía trong camera, ai nha nha, ba năm nhàm chán cuối cùng cũng có một đêm thú vị.
" Nếu em không ra mặt, biết đâu vệ sĩ của anh lại kết liễu cô ta luôn không chừng."
Câu nói này là hắn nói với người đang đứng trước cửa kính, theo dõi tất thảy mọi việc, y mặc duy nhất một chiếc sơ mi đen kết hợp cùng quần tây cùng màu, chỉ nhìn tấm lưng thôi cũng đủ khiến cho kẻ khác phải e ngại. Không quá để tâm đến lời nói của Thiên Bình, y xoay người chậm rãi bước ra cổng chính.
Ngay lúc này, Bạch Dương ở phía trong liền chạy ra theo nhưng lập tức bị Thiên Bình ngăn cản, hắn nắm lấy cổ tay cô giữ chặt lại, lắc lắc đầu.
" Nếu ngươi thật sự nghĩ cho nó, ngươi nên để nó được tự do."
Tự do để rồi phải đánh đổi chính mạng sống của mình ư? Bạch Dương nhìn bóng dáng nọ càng lúc càng tiến về phía cổng chính, trong lòng không khỏi chua xót, ba năm qua y chịu quá nhiều đau đớn, quá nhiều lần chết đi sống lại, vậy mà khi vừa tỉnh giấc, điều đầu tiên mà y hỏi, lại chính là cô ta.
Đại thiếu gia đồng ý với FBI năm năm sống trong bóng tối, đồng nghĩa với việc y cũng không được tìm đến người con gái kia, nhưng điều khiến Bạch Dương không ngờ tới được, lại chính là sự xuất hiện của cô ta ngày hôm nay.
-------
Ngay khi bàn chân chính thức chạm xuống nền đất bên trong sảnh chính của gia tộc Louis, Ma Kết mới ngây ngẩn nhận ra, chính mình đã hành động ngu xuẩn rồi.
Phía trước, một đám người mặc đồ đen treo trên mình khuôn mặt dữ tợn trông vẻ cực kì khó chịu khi có người bỗng dưng phá vỡ sự bình yên vốn có thường ngày.
Khung cảnh này mới giống đêm hôm đó làm sao, chẳng biết thật hay giả, Ma Kết đột nhiên ngửi được mùi máu tanh nồng khe khẽ bốc lên, những hình ảnh gào thét van xin của đêm đó thảng chốc tràn ngược vào màng não cô.
Dày xéo lí trí cô đến mức những kẻ phía trước cứ thế mà hóa thành hư không, đám vệ sĩ này chắc hẳn đều được đào tạo rất bài bản, chúng né từng đợt tấn công của cô mượt mà đến nỗi cô khó mà chạy vào trong được.
Từng cú đá đều thẳng tắp tiến thẳng đến thân thể cô, Ma Kết chỉ có thể lùi chứ không thể nào tiến tới được. Giây phút cô nghĩ chính mình có lẽ nên bỏ cuộc thì từ phía xa, bóng dáng tưởng chừng như đã vụt mất khỏi thế gian này bất giác xuất hiện.
Y chậm rãi bước đến, vươn tay ra hiệu cho đám vệ sĩ khôn hồn mà dừng lại, những kẻ sống chậm như thế ắt hẳn không thể hiểu được sự quan trọng cùng thiết yếu của người con gái này, trong mắt y ánh lên sự khao khát muốn nắm chặt lấy cô, dấu đi, ém vào tận xương tủy.
Mái tóc màu đen...
Đôi mắt trong trẻo váng vất chút buồn bã...
Người con gái đứng trước mắt y lúc này, thật sự chính là Ma Kết của mười năm về trước, nhìn y như vậy, có điều cô đã chẳng còn nhớ nổi.
" Ngươi quả nhiên sống dai nhỉ."
Y vẫn hệt như vậy, chỉ là gầy hơn một chút, đôi mắt màu đen hun hút như hố đêm của vũ trụ, nếu nhìn quá lâu, sợ là sẽ bị người thôi miên mất, thân thể y chẳng hề có lấy một dấu hiệu tàn tật nào, mà cũng phải.
Đã ba năm trôi qua rồi, ngay đến cả từng vết sẹo cũ cũng chẳng còn ẩn đau nữa, huống hồ gì là y, hoàng gia đâu có thiếu cách để lôi y quay trở lại với sự sống.
" Em biết mình đang ở đâu chứ?"
Hừ cười, Ma Kết chớp mắt cố gắng trấn tĩnh cơn cuồng loạn trong lồng ngực, giọng nói của y vẫn như vậy, lạnh đến thấu xương, nhưng tại sao cô luôn cảm nhận được một chút tình cảm khó hiểu trong từng lời mà y nói.
" Ngươi sẽ gϊếŧ ta sao?"
Chậm rãi tiến lên một bước như muốn kéo gần khoảng cách của hai người, Thiên Yết khẽ hạ mi mắt, lẳng lặng nhìn cô thật kĩ càng.
" Thời hạn của chúng tôi là 5 năm, bây giờ em chạy vẫn còn kịp đấy." Chỉ mới 3 năm mà thôi, chưa bao giờ Thiên Yết cảm giác thời gian trôi chậm đến thế.
Nếu khôn ngoan thì em nên chạy đi, bởi vì chỉ sau 2 năm nữa, tôi sẽ không buông tha cho em đâu, chúng ta sẽ không bao giờ phảo chịu đựng những tháng ngày khốn khổ như vậy nữa. Tôi sẽ không còn phải đứng từ xa nhìn em nữa.
" Ngươi sẽ đến London chứ?"
Đây là một lời hẹn hò sao?
" Tôi sẽ."
Ngay tại khoảnh khắc Ma Kết mỉm cười xoay đi, Thiên Yết vô tình trông thấy bên dưới cổ áo cô ánh lên một tia sáng, sợi dây chuyền được điêu khắc tỉ mỉ dòng chữ Baronne như một lưỡi dao cứa thẳng vào trái tim y, tâm vốn lặng như nước lại bất ngờ nổi sóng cuồn cuộn.
Chưa bao giờ y mong chờ điều gì đến vậy, chưa bao giờ y ước thời gian chảy nhanh lên một chút. Cái cảm giác mong ngóng này, quả nhiên là lần đầu y trải qua. Có lẽ quản gia Ted nói đúng, cái gì càng cưỡng chế, lại càng nhanh biến mất.
Thuận theo tự nhiên, tự khắc sẽ hài lòng.
--------
Vậy là đã ba năm trôi qua, ba năm bình yên không một chút biến động nào, giá cổ phiếu ổn định đến mức các nhà chức trách thảnh thơi ăn mừng vui vẻ, nhìn lũ người ngồi trên cổ của dân chúng kia mà xem, trông có khác gì đám lợn đang tranh nhau cái máng không cơ chứ.
Ngài tổng thanh tra FBI nào đấy hậm hực ngồi trong chiếc xe Toyota quen thuộc mà rít nhẹ điếu thuốc, Thiên Bình khốn kiếp, bình yên đến nỗi ông cũng chẳng có việc gì để làm, suốt ngày đào tạo con nhóc ngốc nghếch lì lợm kia đến muốn tăng xông.
" NHÂN MÃ, NGƯƠI MUỐN CHẾT DÍ Ở ĐÓ TỚI BAO GIỜ."
Trên nghĩa trang linh thiêng tĩnh lặng, giọng nói của ngài tổng thanh tra chẳng khác gì cái loa phát thanh được tăng thêm âm lượng, lực sát thương có khi còn mạnh mẽ hơn cả bom gây choáng.
Nhân Mã đặt xuống phiến đá kia một đóa hoa nhỏ, mỉm cười nhìn bức ảnh của Ares thật kĩ, khóe môi lẩm bẩm gì đấy chẳng ai nghe, sau khi bị ngài thanh tra liên tiếp hét lên, cô mới giơ hai tay bịt chặt tai mình, bực bội chạy đến.
" Tôi đâu có điếc."
" Nếu ta không gào lên như một lão điên thế kia, ngươi có khi còn ở đó đến tận đêm không chừng."
Phì cười nhìn người đàn ông có số có má tại tổng cục FBI này mà xem, chẳng ai có thể tưởng tượng nổi ông đôi khi cũng chẳng khác một đứa trẻ. Mà đứa trẻ này, ba năm trước chính là hy vọng sống sót cuối cùng của cô.
Ngay khi Nhân Mã nghĩ mình sẽ chết bờ chết bụi ở một nơi nào đó, ông ta bước đến với khuôn mặt đầy nhăn nhó, khóe môi rít khẽ điếu thuốc đã cháy gần hết, mở miệng hỏi một câu cho đến tận hôm nay, cô vẫn chưa thể nào trả lời được.
" Ngươi có đặc biệt thích một kẻ đáng sợ nào không?"
Kẻ đáng sợ, đặc biệt thích ư? Ngay khi câu nói vừa dứt, trong tâm trí cô liền thoảng qua một bóng dáng cợt nhả đến phát ghét.
Ông ấy đưa cô đến trụ sở FBI, ròng rã ba năm liền đào tạo cô thành một đặc vụ theo sát bên cạnh mình, chính vì thế cô mới có khả năng đứng trước nơi chôn cất Ares mà không sợ Hắc Long Bang ngăn cản, tuy chẳng bao giờ nói cho Nhân Mã biết lý do vì sao lại cứu giúp cô, nhưng trong thâm tâm cô biết, có kẻ đứng sau chuyện này.
Người thật sự muốn giúp mình...
" Ngày mai chúng ta sẽ tới London, Nữ Hoàng đã gửi thư đề nghị FBI bảo vệ bữa tiệc diễn ra trong tốt đẹp, ngươi nên về nhà chuẩn bị nhanh lên một chút, đừng để ta phải đích thân đến xách cổ người đi."
Bĩu môi chẳng thèm quan tâm gì tới bữa tiệc kết hôn nào đó, Nhân Mã chỉ hơi chán ghét những nơi có sự xuất hiện của gia tộc Louis mà thôi, tuy ngoài mặt tỏ ra như vậy, nhưng chính cô đêm đó lại bồn chồn không ngủ được.
Công Nương Anh quốc sẽ kết hôn với con trai thứ của gia tộc Bá Tước Louis, với sự tham gia đầy đủ của toàn bộ thân nhân Bá Tước.
Toàn bộ sao?
' Ngươi có đặc biệt thích một kẻ đáng sợ nào không?'
Sẽ không như cô nghĩ đâu nhỉ. Nhân Mã lăn qua lăn lại trên giường lớn, chẳng biết xui rủi như thế nào lại chạy về phía tủ quần áo, lục tung đống váy vóc ít ỏi của mình, trong đống váy không quá nhiều màu sắc ấy, cô dễ dàng tìm thấy một chiếc màu trắng nổi bật nhất, lạ thay cô lại giữ nó quá kĩ càng, đáng lẽ nên vứt đi mới phải.
Ngày mai, cô sẽ không mặc nó đâu, thật sự đấy. Cô đâu có khùng điên như vậy, ấy thế mà, kẻ khùng điên đó lại chẳng nghĩ được chính mình sẽ làm điều ngược lại.
-------
London của hơn ba năm trước thật khác xa London của lúc này, tất cả bọn họ đều nhớ như in rằng trước đây lúc đặt chân xuống đế đô này, nơi đây vẫn còn là mùa đông lạnh lẽo, đất nước mang đậm phong cách hoài cổ cùng sự quý phái không thể chạm vào.
Vậy mà hiện tại lại phồn lệ rực rỡ biết bao nhiêu, từng cột cờ , ngọn đèn đều giương cao lá cờ quốc kì xinh đẹp, nơi nơi rải hoa trắng hết cả mặt đường, người dân đua nhau chạy ra bên ngoài cung điện Buckingham tráng lệ mà ca hát, tiếng reo hò chúc phúc cho vị công nương xinh đẹp kia đều là những lời hoàn mỹ nhất, tốt đẹp nhất.
Bọn họ thật hạnh phúc biết bao, bên nhau dưới sự chứng kiến của toàn thế giới, ôm nhau, hôn nhau, chính thức thuộc về nhau, không rào cản, không có bất kì một sự lo lắng hay suy nghĩ chẳng tương xứng nào, đó mới chính là tình yêu đẹp nhất.
Bảo Bình mặc bộ lễ phục dành riêng cho Hoàng Thân nước Pháp, đứng cao ngạo mà hạ mắt nhìn xuống toàn bộ lễ đường, đôi mắt màu màu xanh bạc cong lên ngay khi trông thấy cô dâu của đời mình hệt như nữ thần, đang mỉm cười tiến về phía hắn.
Ai đó đã từng ví von rằng, mái tóc nàng hệt như dải lụa được mặt trời dệt lên, dung nhan mỹ lệ thanh cao chẳng khác gì đóa bạch liên nở rộ giữa biển cả, nàng xinh đẹp động lòng người là thế, chẳng ai nghĩ được rằng để có thể đón nhận hạnh phúc ngày hôm nay, bọn họ đã trải qua những gì.
Đứng trước toàn thể hoàng thân quốc thích trong cung điện, vị cha sứ giương cao giọng đọc thanh đạm của mình, mọi người trong phút chốc nghiêm trang đến lạ thường.
" Cô dâu, con có đồng ý chấp nhận lấy chú rể làm chồng, dù là trong lúc thịnh vượng hay gian nan, trong lúc ốm đau cũng như khỏe mạnh... con hứa sẽ yêu thương và tôn trọng chú rể đến hết cuộc đời chứ."
Hai bàn tay đan chặt vào nhau, Song Ngư lần đầu tiên nhìn Bảo Bình bằng ánh mắt dịu dàng nhất, mê luyến nhất, cả thế giới dường như chỉ còn lại bọn họ cùng lời thề của Cha chúa, cô gật nhẹ đầu mà cười.
" Con đồng ý !"
Câu nói ấy mới thiêng liêng làm sao, Nhân Mã nhìn bọn họ trao nhau nụ hôn chân thật nhất, siết chặt lấy nhau trong niềm hoan hỉ của tất cả mọi người, thảng chốc xung quanh bỗng nhiên rộn ràng lên, từng đôi từng cặp kéo nhau ra giữa sảnh lớn bắt đầu khiêu vũ, ngay lúc này, cô có thể trông thấy Xử Nữ đang vui vẻ với một người đàn ông, sau tất cả, người đó có thể cười như vậy thật là tốt. Sau tất cả, cô có thể ngắm nhìn từng người, từng người một bằng cảm xúc thản nhiên nhất, thật là tốt.
Hóa ra hận thù của thập kỉ trước, chỉ cần vài năm liền có thể trôi đi như vậy, dù sao đi nữa, chúng ta cũng đã chịu quá nhiều đau khổ rồi.
" Nhân Mã."
Giọng nói có chút ngây thơ thánh thót vang lên ngay phía sau lưng mình, giữa đoạn nhạc du dương đầy cảm xúc ấy, cô kinh ngạc quay đầu lại.
Một Song Tử đã không còn ngơ ngác trẻ con như trước kia nữa, người đứng trước mắt Nhân Mã lúc này, xinh đẹp có, trưởng thành có, đặc biệt lại rất là dịu dàng, hệt như đây mới chính là con người thật của cô ấy vậy.
" Thật vui vì cậu vẫn ổn."
Phải rồi, hiện thực của những kẻ từng là tất cả của nhau, sau nửa đời phản bội lại chính tình cảm của đối phương, thứ mà họ phô bày ra lúc này chỉ còn là day dứt cùng mặc cảm.
Nhân Mã không nén nổi cảm xúc đang dần vỡ òa trong lồng ngực mình, cô chậm bước đến, vươn tay ôm chặt lấy Song Tử , chỉ nghe thấy tiếng cô gái kia sụt sùi trên bả vai mình, Nhân Mã vỗ lưng trấn an.
" Thật vui vì có thể nhìn thấy cậu hạnh phúc như bây giờ."
Song Tử bước đi cùng chàng giám đốc trẻ tuổi đó, người mà trước đây cô được giao nhiệm vụ nằm vùng theo dõi, thật trùng hợp làm sao, cảm giác như mình là bà mối của họ, hoặc cũng có thể là vận đen.
Nhân Mã chậm rãi bước đi, qua mỗi gian nhà, cô lại nhìn thấy một người mình từng quen, tất cả đều rạng rỡ đến bất ngờ, duy chỉ có một người là cô chẳng dám đối diện.
Ma Kết khoác trên lưng bộ cánh màu đen tuyền đầy quyến rũ, từng viên đá đính lên theo đường cong của thân thể như khiến cô thêm phần huyền bí hơn, cô đứng trên ban công sưởi nắng, điếu thuốc trên tay mặc cho gió thổi vấn vít xung quanh mình.
Không gian có lẽ sẽ tĩnh lặng như vậy cho đến khi người con trai với vẻ đẹp như điêu khắc đột ngột xuất hiện, Nhân Mã nhận ra y là ai, người con trai từng đả thương chị gái mình, cũng từng bảo vệ cô ấy.
Cô còn nhớ như in điều mà Thiên Bình nói lúc ở bến cảng, hắn nói.
" Mười năm trước người phóng hỏa thiêu chết gia đình cô chính là cha tôi... thế nhưng người cứu cô lại chính là nó."
Những chuyện như vậy, phải thống khổ thế nào mới bật ra được khỏi miệng, y đã gặp chị ấy trước đây sao? Y đã yêu Ma Kết từ rất lâu rồi sao? Nhân Mã ngơ ngác nhìn người con trai đó tiến đến bên cạnh chị ấy, đứng cách một khoảng khá xa, hai người chẳng nói gì, chỉ yên lặng như thế thật lâu.
Phải chăng sau tất cả mọi chuyện, thứ mà bọn họ cần không phải là lời chúc phúc từ thế giới, mà chỉ mong rằng thế giới hãy cho họ một khoảng không gian bình yên bên nhau.
Đồng dạng lúc này, đứng cách Nhân Mã không xa, Bạch Dương cũng chỉ biết thở dài nhìn hai kẻ đang liếc mắt đưa tình trên ban công, cô nghĩ chính mình đã chẳng còn điều gì cần phải lo lắng nữa.
Đủng đỉnh tiến về phía bàn ăn, cô hậm hực tống vào mồm mình đủ loại bánh kẹo, nhét cho đến khi hai cái má phồng lên như bánh bao mới chịu ngưng, vừa nhai nhồm nhoàm vừa liếc mắt nhìn đến cái người đang mím môi cười cười ngay bên cạnh.
Nói sao nhỉ, từ khi bữa tiệc vừa bắt đầu, cô đi đến đâu, cậu ấy liền theo đến đó. Sư Tử thiếu gia từ bao giờ lại kiên nhẫn đầy mình thế nhỉ.
" Em nhảy với tôi nhé."
Cái miệng phồng ra chưa nhai nuốt được gì đã bị ngay lời đề nghị đó làm cho ngây ngẩn, Sư Tử vươn tay ra trước mắt cô khẽ khom người, lần này cậu chẳng ép buộc, chỉ trịnh trọng chờ đợi lời hồi đáp từ ai kia.
Bạch Dương vớ lấy cốc nước mà nuốt xuống đống thức ăn trong cổ họng, ho nhẹ một cái, cô bĩu môi quay mặt đi.
" Tôi không biết nhảy."
" Chỉ cần em nắm lấy tay tôi, tôi sẽ dạy em."
Nếu chúng ta không thể yêu nhau, vậy hãy bên nhau như hiện tại, biết đâu sẽ có một ngày, Bạch Dương nhận ra bản thân cần cậu hơn thì sao, yêu cũng có nhiều cách yêu, nếu cô ấy chỉ mãi hướng về Thiên Yết, thì Sư Tử sẽ mãi chạy theo phía sau bọn họ.
Chỉ cần là em, cho dù có phải chịu đựng nhiều thế nào, anh cũng sẽ chấp nhận.
Nhân Mã thở dài nhìn một vòng từng cặp đôi đang quay cuồng xung quanh thì không khỏi gãi đầu gãi tai. Có lẽ cô nên trốn ra hoa viên, ở đó chắc chẳng ai lui tới đâu nhỉ.
Như chạy thoát khỏi chốn phồn hoa đô hội , Nhân Mã như trút bỏ được hết mọi muộn phiền, tựa lưng vào một khóm cây mà ngồi trượt xuống, trời đã bắt đầu ngả vàng, chiều tà tại cung điện Buckingham bỗng nhiên nên thơ đến lạ.
Từng rạng đèn phốc một cái, liên tiếp nối đuôi nhau rực sáng lên, toàn cung điện chỉ trong một tích tắc liền cứ như được vị thần nào đó phủ vàng lên vậy. Toàn không gian vô tình lại tĩnh lặng như tờ, chỉ có tiếng gió vấn vít mang theo từng khóm hoa giấy lả lướt đến bên cạnh cô.
Chớp nhẹ mắt ngước nhìn lên, điều mà Nhân Mã nhìn thấy, không ngờ lại chính là thứ mà cô mong ngóng từ khi đặt chân xuống nước Anh.
Hắn đứng đó, nở một nụ cười chân thật nhất, nhớ nhung nhất, cũng buồn bã nhất.
Sẽ chẳng bao giờ ngờ được, bọn họ sẽ gặp lại nhau bằng cách như thế này, gió chiều mang theo điệu nhạc du dương từ bên trong đại sảnh đến tận hoa viên, vờn quanh đôi mắt một màu ám kim ấy thật ấm áp biết bao, Nhân Mã ôm lấy chiếc váy duy nhất Thiên Bình từng tặng, cô chậm rãi đứng lên.
Mái tóc màu nắng theo đó mà trượt dài từ vai xuống tận thắt lưng, đã ba năm trôi qua, hắn cuối cùng cũng có thể lợi dụng cách thức này để nhìn thấy cô. Người con gái hắn dùng chính gia tộc mình để đổi lấy.
Kẻ nào đó đã từng hỏi rằng. " Nếu như sau này gặp lại nhau, em đứng đối diện tôi, chúng ta sẽ cười với nhau bằng một nụ cười chân thành nhất, được không?"
Vậy mà sau tất cả những chuyện đó, khi chúng ta đứng đối diện nhau, người nở nụ cười chỉ có mỗi mình hắn. Thiên Bình không bước tới, cũng chẳng hề rời đi, hắn không bỡn cợt, cũng chẳng ngả ngớn.
Hắn chỉ nhẹ khom người, tay trai vươn lên áp vào lồng ngực, tay phải vương ra hướng về phía cô mà cất giọng.
" Tiểu thư, tôi có thể mời em nhảy được không?"
Bao nhiêu vấn vương dồn nén đều được bộc ra trong câu nói này, chẳng ai biết Nhân Mã có đồng ý hay không, ở phía xa xa, người ta nghiễm nhiên quay lại được khung cảnh lãng mạn ấy, người con gái đó vươn tay chạm vào hắn.
Cứ như vậy , bản thiên tình ca sau một hồi kết đầy máu lửa chính thức dừng tại đó.
——-
️ Vậy là Độc Chiếm đã chính thức Hoàn rồi nhé mọi người, cảm ơn tất cả những độc giả đã bên cạnh mình suốt những năm qua.
Mình đã hứa sẽ viết phần ngoại truyện để giải thích cho những thắc mắc của mọi người về gia tộc Louis và Baronne mười năm trước nhé, mong các bạn đón đọc.
Còn nữa, sau bộ này mình sẽ viết một bộ cổ trang, sớm thôi sẽ đăng dàn cast cho mọi người cùng thảo luận nhé.
️ Cảm ơn tất cả mọi người luôn mong ngóng ĐC, yêu các bạn, chúc các bạn một năm mới vui vẻ.
- Anna -