(12 Chòm Sao) Hoa Đào Mùa Đông

Chương 21

Ở một làng quê hẻo lánh lúa trổ đồng đồng trên con đê là đàn trâu đang gặm cỏ. Lá đưa thoang thoảng làm bụi cây rung rây, ở dưới gốc tre là một hình bóng người phụ nữ ngoài 40 đang loay hoay với cái điện thoại hình như bà muốn gọi cho ai đó

Tút....Tút...Tút – âm thanh điện thoại vang lên có một giọng nói hồi âm

- "Con về thăm bầm được không?" – người phụ nữ cất tiếng

- "Bầm rang vài ba bữa nữa nhé! Con biết bầm đau ốm nhưng bầm hiểu cho con giờ con mà đi thế nào Bà Trương cũng biết chuyện. Lúc đó con với bầm e rằng khó mà sống ạ" – giọng cô gái trẻ vang lên

- "Ừ vậy con ráng thu xếp về với bầm, là bầm không tốt bầm không cho con cuộc sống ấm no bầm xin lỗi" – người phụ nữ ngất giọng

- "Con cúp máy đây, bầm ráng giữ gìn sức khoẻ" – cô gái nói rồi tắt máy


* Tại kí túc xá của các sao

- "Thiên Bình cậu nói chuyện với ai thế?" – Bạch Dương hỏi

- "À,...bạn...bạn cũ của tôi" – cô ấp úng

- "Vậy à mau vào ăn cơm đi!" – Nhân Mã tiếp

Phòng ăn hôm nay không khí vui vẻ lắm, mặc dù sự hiện diện của Song Tử và Sư Tử đã không còn nhưng họ vẫn kiên cường mà giữ nụ cười trên môi.

- "Mọi người à tuần tới tôi có về quê thăm người bạn cũ nên tạm thời vắng mặt nhé" – Thiên Bình triển khai

- "Bạn em bị sao à?" – Song Ngư hỏi

- "À cậu ấy bị bệnh nặng em muốn về thăm bạn tí mà" – Thiên Bình nói

- "Sắp tới cũng rảnh hay tụi mình về cùng nhau luôn!" – Bảo Bình đề nghị

- "Được đấy, tiện thể giải khoay" – Ma Kết thêm vào

- "Khí hậu làng quê cũng tốt chúng ta đi trải nghiệm một thể" – Xử Nữ cũng nói

- "Hả...À không cần thế đâu tôi đi nhanh mà" – Thiên Bình đáp


- "Sao vậy? Cậu không muốn mọi người đi à?" - Cự giải thắc mắc

- "Không ý tôi là mọi người ở lại đây lo công việc tôi đi vài ngày thôi" – Thiên Bình biện hộ

Sau khi nói câu ấy mọi người cũng đồng ý với Thiên Bình nên quyết định không đi nữa. Còn cô như trút được nổi lo trong lòng, không cảm thấy lo sợ nữa! Nhưng cô đâu biết trong lòng mọi người đang có sự nghi ngờ và tò mò rất lớn.... 3 ngày sau cô ra sân bay để về thì mọi người đều tới tiễn cô đi, cô vui lắm ít nhất bây giờ cô có những người bạn tuyệt vời như vậy không giống tuổi thơ bất hạnh của mình. Đang nói chuyện vui vẻ thì tiếng nhân viên máy bay vang lên cắt đứt dòng đối thoại của bọn họ. Thiên Bình liền lên máy bay sau đó tất cả mọi người cũng đi chuyến tiếp theo kể cả mẹ Thiên Bình cũng có mặt. Bọn họ đang muốn điều tra xem cô rốt cuộc có chuyện gì mà muốn giấu diếm họ? Tại sao lại nói dối họ?


Sau 3 tiếng đồng hồ trên máy bay, Thiên Bình xuống và gọi chiếc Taxi đưa cô về nhà. Bước trên đường làng cô cảm thấy thật nhẹ nhõm, nơi đây đã chứng kiến tuổi thơ của cô, nó đã ở đây trong suốt sự trưởng thành của cô và căn nhà ấy, căn nhà nhỏ mà cô đã lớn lên giờ có đã ó cơ hội thăm lại mọi thứ, thăm lại kỉ niệm của cô

- "Bầm ơi con về rồi!!" – Cô bật khóc ôm lấy người phụ nữ đang hì hà hì hục trong sân nhà

- "Con..con.. Thiên Thiên, bầm nhớ con lắm cuối cùng cũng về thăm bầm rồi" – người phụ nữ ôm lấy cô mà nức nở

- "Vâng con về rồi sức khoẻ của bầm dạo này có tốt hơn không?" – Cô hỏi

- "Ừ bầm đỡ nhiều rồi. Mau vào nhà ngồi cho mát đi con" – người phụ nữ nói rồi thúc giục Thiên Bình vào nhà

Ở một bụi cây gần đó tất thảy mọi người đều tròn mắt ngạc nhiên, nhất là bà Trương mẹ Thiên Bình gần như ngất lịm đi. Rốt cuộc đây là chuyện gì? Sao con gái bà lại gọi người khác là bầm như vậy? Con gái bà vì sao lại như thế? Còn Nhân Mã anh hầu như không hiểu chuyện gì xảy ra hết! Người con gái này rốt cuộc thân thế ra sao? Tại sao mạo danh Thiên Bình? Nhưng có một sự thật Trương Thiên Bình và cô gái này giống nhau như hai giọt nước vậy, đến Song Ngư chị gái song sinh của Thiên Bình cũng không giống Thiên Bình như cô gái đó. Hai người họ như đúc cùng một khuôn vậy!!!! Trương phu nhân điên tiết lên được, bà điên bà hầm hổ mà chạy vào quát tháo hai mẹ con họ
- "Cô rốt cuộc là ai? Còn con gái tôi đâu?" – bà chỉ thẳng vào mặt Thiên Bình nói

- "Mẹ...sao..người..ở đây?" – cô ngạc nhiên hết sức tất cả sao lại tập trung đông đủ tới mức này, cô bị vạch trần sao ngày tháng sau này phải làm sao? Nhà họ Trương liệu có để yên cho cô?

- "Nói cô là ai! CÔ ĐÃ GIẤU CON GÁI TA Ở ĐÂU?" – bà Trương tức như điên lên

- "Chị chị bớt nóng, mọi người bình tĩnh nghe chúng tôi giải thích" – người phụ nữ ấy chắn ngang người Thiên Bình nói. Sau khi bình tĩnh lại mọi người ngồi im nghe họ giải thích rõ rang đầu đuôi mọi chuyện

- "Tôi tên là Doãn Thiên Thiên bằng tuổi Thiên Bình. Trong một lần xem thời sự tôi thấy họ đưa tin về Nhị tiểu thư nhà họ Trương và điều kì lạ tôi với cô ấy giống nhau như in, lúc đó tôi nghĩ là ngẫu nhiên thôi. Không ngờ một tuần sau tôi gặp cô ấy du lịch ở gần đây. Hai chúng tôi tròn mắt nhìn nhau cô ấy lại nói chuyện với tôi và đề nghị một chuyện rằng cô ấy muốn sang Pháp một chuyến nhưng không được sự cho phép của gia đình nên muốn tôi đóng thế cô ấy trong 2 năm với điều kiện tôi sẽ trở thành Nhị tiểu thư của Trương gia lúc đó cuộc sống của tôi sẽ tốt hơn và sau khi cô ấy trở lại sẽ cho tôi một khoản tiền lo cho cuộc sống sau này. Nghe Thiên Bình đề nghị tôi lập tức gật đầu vì năm ấy bầm tôi bệnh nặng tôi muốn có tiền gửi về cho bầm nên đã nhận lời không suy nghĩ. Tôi biết tôi có lỗi với Trương gia nhưng xin Trương phu nhân bà làm gì tôi cũng được xin chừa cho bầm tôi con đường sống" – Thiên Thiên nói rồi quỳ xuống trước mặt bà ấy còn Trương phu nhân thì cũng hạ hoả nói cho cùng bà là con người nhân nghĩa, hoàn cảnh của họ bà cũng cảm thương nhưng sao không ai nói cho bà biết con gái bà ra sao? Sao họ dám lừa gạt bà? Họ coi bà là cái thá gì? Bà giận bà tức lắm!
- "Được nhà họ Doãn các người chuẩn bị chầu toàn đi" – bà nói rồi bỏ đi

- "Mẹ người bớt giận, suy cho cùng cô ta là người duy nhất biết em con đang ở đâu. Đợi nó về chúng ta xử lí chuyện này sau" – Song Ngư khuyên nhủ

- "Con gái tôi khi nào nó về?" – bà Trương hỏi

-"Dạ ngày mai ạ" – Thiên Thiên trả lời tối hôm đó mọi người thuê một khách sạn gần đó nghỉ chân rồi ngày mai xuống sân bay sau

*9h tối sau nhà, Thiên Thiên đang ngồi ủ rũ, cô cứ ngỡ mình che dấu được mọi chuyện nhưng không ngờ bị phát hiện nhanh vậy! Cô biết Trương gia nhất định không để yên cho cô.

- "Sao em không nói cho anh biết chuyện này" – Nhân Mã ngồi xuống bên cạnh

- "Em sợ thân thế thấp hèn của em, cha bỏ mẹ con em mà đi khi em chưa chào đời. Đến giờ em còn không biết cha mình là ai đến cái họ cũng mang theo của mẹ thì biết làm sao hả anh? Sao em đủ can đảm mà nói với anh?" – Thiên Thiên ủ rượi
- "Thì ra em lừa anh lâu như thế" – Nhân Mã cười khoảy nhưng tim anh rát lên từng hồi đây, người con gái này ngốc thế không biết? Thân phận bại lộ khiến mối quan hệ hai người sẽ không được bao lâu nữa. Anh biết anh là thiếu gia nhà họ Lưu cha anh mà biết thân thế của cô nhất định sẽ ngăn cản mối quan hệ này. Lúc đây anh làm gì để bảo vệ cho cô anh rối lắm rối đến khùng lên được. Rồi họ ngồi đấy im lặng cho tới khuya

*Ngày hôm sau tại sân bay Phú Bài:

- "Sao lâu thế không biết" - bà Trương nóng ruột, lúc này bà muốn gặp con gái đến tim gan muốn nhảy ra ngoài vậy

- "Phu nhân bình tĩnh lại đi" – Nhân Mã thúc

- " Hazii....Con gái ngốc của ta, không biết có chuyện gì không nữa?" – bà Trương bất giác nói bỗng một linh cảm gì đó xẹt qua bà và Song Ngư. Tự nhiên tim họ đập thình thịch rồi cảm giác lo lắng dâng trào. Cả Thiên Thiên bên canh cũng như thế, cô không hiểu sao tim cứ đập mạnh cảm giác lo lắng đầy mình
Bỗng tivi trong sân bay đưa tin " Chuyến bay từ Pháp về Huế gặp vấn đề, tình trạng đầy khẩn cấp, hiện tại đã có 14 người thiệt mạng" phóng viên đưa tin làm cho mọi người sởn lạnh. Xoay bỗng chốc máy quay dừng lại bên một đống đổ nát có cánh máy bay bên trong là cô gái trẻ có gương mặt giống hệt Thiên Thiên đeo sợi dây chuyền hình d đó chính là sợi dây chuyền của Trương gia đeo cho con cháu trong dòng họ, hình thù đó chắc chắn là vị thần bảo hộ Thiên Bình nhà họ, cả khuôn mặt đó không thể nhầm vào đâu được. Cả bà Trương và Song Ngư đồng thời bật khóc, số trời cớ gì lại trớ trêu thế này, thậm chí lần cuối gặp người thân cũng không có cơ hội.

Sau tin tức bà Trương lập tức cho người tới nhận thi thể Thiên Bình về mai tang nhưng tức cả đều trong im lặng vì nếu báo trí mà biết Nhị tiểu thư Trương Gia thiệt mạng thì chắc chắn việc làm ăn tương lai sẽ khó khăn vì Thiên Bình có hôn ước với nhà họ Lưu chính là Lưu Nhân Mã nhưng giờ con gái họ chết rồi nếu đem Song Ngư ra thế thì lại gây sự với nhà họ Ngô ( Ngô Bạch Dương). Họ đành âm thầm đưa tiễn đứa con gái xấu số này.... Bà Trương khóc hết nước mắt bà giận không thể gϊếŧ Thiên Thiên cô ta chính là nguồn gốc mọi chuyện! Nếu năm Thiên Bình đi cô ta chịu nói cho bà biết để bà ngăn cản thì đã không có chuyện gì rồi...
- "Ta nhất định khiến cô ngồi tù, cô phải trả lại mạng cho con gái ta. Không ai có thể sống tốt khi động tới thiên kim họ Trương. Mẹ con cô nhất định trả giá" – bà Trương tức giận trừng mắt với Thiên Thiên và bà Doãn

- "Phu nhân ngàn lần không nên nói. Thiên Thiên thực sự là con gái bà. Tôi chính là bà đỡ năm người sinh, lúc ấy bà sinh ba chứ không phải sinh đôi, Thiên Thiên là em gái của Song Ngư và Thiên Bình. Chuyện là thế này năm đó khi sinh xong hai vị tiểu thư thì sức lực của phu nhân hầu như cạn kiệt cuối cùng tôi lại thấy một đứa nhỏ cuối cùng nữa nhưng sức nó rất yếu tôi nói với lão gia nhưng người sợ phu nhân vừa sinh xong mà nhỡ như đứa bé đó chết người sẽ chịu không nổi. Lão gia cho tôi một sô tiền bảo tôi cầm đi tới nơi nào xa vắng nuôi đứa bé nếu nó chết thì mai tang giúp ông, người còn nói coi như nợ đứa bé ấy một thân phận. Có nằm mơ tôi cũng không ngờ chị em họ lại gặp nhau tình cờ vậy, muốn họ cảm nhận được nhau tôi mới che giấu. Xin phu nhân lượng thứ, Thiên Thiên chính là con gái bà, phu nhân không thể cầm tù con gái ruột mình được" – bà Doàn trình bày mọi người thì há hốc mồm. Mọi chuyện cứ như phim điện ảnh vậy, thật không thể đoán được. Còn về Trương lão gia mắt ông lệ nhoà mà ôm lấy Thiên Thiên miệng luôn nói " Con gái ta xin lỗi ta nợ con một thân phận, nợ con cuộc sống ấm no, ta nợ con tình thương của cha, tất cả là lỗi của ta, xin con quay về. Ta nhất định khôi phục thân thế của con. Để con đường đường chính chính mà quy nhận tổ tiên"
- "Cha...cha.. là cha ...phải không?" - Thiên Thiên nất lên cô không ngờ mình có cái này này

- "Mình.... mọi.. .chuyện... là.. sự ...thật?" – bà Trương bất giác hỏi

- "Đúng vậy, tôi xin lỗi đã giấu mình. Con gái nói về rồi mình qua mà ôm lấy nó này" – ông nói rồi dìu Trương phu nhân

- "Con...là...con gái ruột của ta!" – bà sờ sờ khuôn mặt của bà nâng niu mà ôm ấp. Bà vừa mất con gái lại nhận được con gái thất lạc. Đúng là phúc trời ban mà.

Rồi những người trong gia đình họ ôm nhau mà hạnh phúc. Bà Doãn vui mừng không ngớt cuối cùng phượng hoàng cũng sẽ làm phượng hoàng, thiên nga sẽ là thiên nga đến lúc nào đó vịt con xấu xí sẽ hoá thiên nga mà thôi.

-----------------------------------------------------------

Thiên Thiên từ cô gái muốn thoát nghèo mà mạo danh Thiên Bình nhưng hoá ra Thiên Thiên lại là em gái Thiên Bình và Song Ngư. Từ giờ cô sẽ chính thức sống lại cái thân phận Trương tiểu thư nhưng với hoàn cảnh thực chứ không phải giả mạo như trước.
Diễn biến của các cặp đôi đã gần hết! Chỉ còn lại câu chuyện của Song Ngư – Bạch Dương! Tiếp theo hai người họ sẽ ra sao? Nga rẽ hay đường thẳng ở phía trước?

Mời các bạn đón đọc tập tiếp theo!!!

Bình Luận (0)
Comment