*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.------------------------------------
Hoắc Kỷ Bảo khoanh hai tay, nhíu mày nhìn người đàn ông đứng chắn trước mặt:
- Anh làm gì vậy, tránh qua một bên.
Hoắc Kỷ Xử nhăn nhó mặt mày như quả mướp đắng, giọng nói nhẹ nhàng:
- Bảo bối, em không thể ăn mặc như vậy đến trường đâu mà, không thể được!
- Anh bị dở hơi à, tất cả học sinh của học viện đều mặc như vậy mà, tôi mặc vậy có chỗ nào sai chứ?
- Đương nhiên là sai rồi! - Hoắc Kỷ Xử phản bác, khuôn mặt nghiêm túc - Cái váy này quá ngắn, anh đã cho người đặt may một chiếc váy dài qua đầu gối rồi, tại sao em không mặc? Chiếc áo sơ mi này phải cài hết cúc, tại sao em lại phải cởi hai cái làm gì? Áo ngực của em nữa, áo sơ mi màu trắng cơ mà, tại sao em lại mặc áo ngực màu đen, còn phải độn thêm nữa??? Em muốn bao nhiêu thằng nhãi ngoài kia nhòm ngó đến bảo bối của anh chứ hả? Mái tóc này nữa, tại sao em lại xõa ra như này, em phải buộc gọn gàng lại!
Hoắc Kỷ Bảo đau đầu, cô đẩy mạnh anh ra, hét lên:
- Đủ rồi! Tôi lớn rồi, không cần anh phải quản nữa!
Hoắc Kỷ Bảo bực bội dẫm mạnh chân đi ra ngoài, quản gia và người hầu trong nhà cảm tưởng như đất sắp lún đến nơi dưới mỗi bước chân của cô. Nào ngờ, Hoắc tổng cao cao tại thượng hàng ngày không thèm để ý hình tượng, anh nằm ườn ra đất, ôm lấy cái chân sắp bước khỏi cửa của Hoắc Kỷ Bảo, bù lu bù loa:
- Bảo bối, em hết thương anh rồi đúng không? Tại sao em không nghe lời anh nữa? Em ngoan lắm mà, mau mau thay bộ đồ này ra đi. Em phải thấu hiểu cho tấm lòng cha mẹ này, nghe lời anh đi mà...
- Hoắc Kỷ Xử!
Nghe cô gọi tên mình, Hoắc Kỷ Xử tự động loại bỏ giọng nói gào rú như rời sông lấp bể của cô, anh ngẩng đầu, đôi mắt long lanh ngập nước ấm ức nhìn cô. Hoắc Kỷ Bảo tưởng tượng nếu bây giờ anh là một con chó chắc chắn hai tai và đuôi đều cụp hết xuống, cô lắc đầu, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ, đôi mắt ngập tràn lửa giận nhìn anh:
- Bỏ chân tôi ra.
Khuôn mặt Hoắc Kỷ Xử mếu máo, ấm ức như cô vừa cưỡng bức anh rồi rũ bỏ không chịu trách nhiệm vậy:
- Ứ..ứ...Bảo bối...
- HOẮC KỶ XỬ!!!
***
Anh em Hoắc gia nhốn nháo đối lập rõ rệt với anh em Ôn gia trầm lặng
Trên bàn ăn, Ôn Chỉ Yết và Ôn Bắc Kết im lặng ăn bữa sáng. Động tác giơ tay nhấc chân của hai người giống hệt nhau, cử chỉ ăn uống hết sức tao nhã, không có sự va chạm của dao nĩa, cả bàn ăn tỏa ra sự quý tộc thuộc về tầng lớp những người thượng lưu.
Đặt nĩa xuống cạnh đĩa thức ăn, Ôn Chỉ Yết uống một ngụm sữa, sau đó không ngoài dự đoán của Ôn Bắc Kết, cô lẳng lặng nhíu mày.
- Uống hết đi.
Nghe giọng nói trầm khàn lành lạnh của anh, Ôn Chỉ Yết khẽ gật đầu. Đặt cốc sữa cạn sạch xuống bàn, cô đứng lên, giọng nói dịu dàng tới mức làm người ta liên tưởng đến cơn mưa xuân Giang Nam:
- Em đi học đây.
- Chỉ Yết, ba mẹ mới từ nước ngoài về, thời gian tới anh phải đến thủ đô, có thể sẽ kéo dài khoảng hai tuần. Để em ở nhà một mình anh không yên tâm. Em với Bạch Nhất Dương là thanh mai trúc mã, thằng nhóc đó đáng tin cậy, anh liên lạc với bên Bạch gia rồi, ngày mai anh đi nó sẽ đến đây.
Ôn Bắc Kết đạm mạc nói, tuy bình thường anh luôn lạnh lùng nhưng đối với em gái lại luôn kiên nhẫn nhu hòa. Ôn Chỉ Yết gật đầu ngoan ngoãn:
- Em biết rồi. Gửi lời hỏi thăm của em đến ba mẹ.
Ôn Bắc Kết gật đầu hài lòng, anh ra hiệu cho người vệ sĩ đứng sau lưng:
- Đưa tiểu thư tới trường.
***
Học viện tư nhân Thanh Xuân tọa lạc ở trung tâm thành phố A, là học viện dành riêng cho con em quý tộc giàu có, những học viên của học viện đều là những tinh anh tương lai của giới thượng lưu, coi như đại diện cho cả gia tộc của mình. Tuy trong học viện đều là học viên gia cảnh giàu có, nhưng cũng không thiếu học viên dựa vào năng lực hơn người, đạt được học bổng thi đỗ vào đây.
Dù trong học viện đều là con em quý tộc, nhưng những học viên có gia thế nổi bật hơn hẳn những học viên khác thì không thiếu, thế lực sau lưng những học viên này đều là những gia tộc có lịch sử lâu đời hoặc quan hệ trực tiếp với chính phủ, người trong quân đội...
Lễ khai giảng của học viện tư nhân Thanh Xuân được tổ chức tại hội trường rộng lớn, bao gồm hơn 1000 học viên và hơn 200 giáo viên ưu tú tốt nghiệp tại các trường đại học nổi tiếng trên thế giới. Hội trưởng hội học viên Ôn Chỉ Yết đại diện cho năm ba phát biểu diễn văn, gửi lời cảm ơn đến thầy cô và lời chúc mừng đến các học viên năm nhất.
Kết thúc lễ khai giảng, học viên trong hội trường cầm tờ thông tin tự tìm lớp học của mình. Ôn Chỉ Yết ôm một chồng tài liệu rẽ ở góc hành lang phía sau hội trường, trên tay bẫng đi, chồng tài liệu nặng nề vững chãi đã nằm trong bàn tay to rắn chắc. Ôn Chỉ Yết ngẳng đầu, nhìn thấy nam sinh trước mặt, cô nhoẻn miệng cười dịu dàng:
- Nhất Dương.
- Sao lại ôm nặng như thế hả? Không biết lượng sức mình mà. - Bạch Nhất Dương cười ôn hòa, một tay ôm tài liệu, tay còn lại búng nhẹ mũi cô. Ôn Chỉ Yết cười, đôi mắt hạnh cong cong như vầng trăng non, cô đấm nhẹ vào cánh tay cậu trêu đùa:
- Còn không phải đợi cậu đến sao?
- Rồi rồi, nói không lại cậu mà. - Bạch Nhất Dương cười đến nhu tình mật ý, chàng trai câu lạc bộ bóng rổ thường ngày trầm tĩnh ít nói ở trước mặt cô gái mình thích còn không phải là bộ dáng ý xuân nồng nàn sao?
- Không khí xung quanh hai người toàn là bong bóng hồng thôi đấy, có còn cho cẩu FA chúng tớ sống không vậy? - Giọng nói tinh nghịch từ phía sau vang lên, cô gái với gương mặt rạng rỡ như ánh nắng mặt trời chạy lên ôm lấy cánh tay Ôn Chỉ Yết, đôi môi chu chu bất mãn.
- Không..phải...
- Aiyo! Bạch Nhất Dương cao cao tại thượng hóa ra là một tên ngạo kiều sao? Cô gái này còn chưa đỏ mặt mà sao mặt cậu đã như con tôm luộc thế hả? Không phải là thích hội trưởng nhà tôi chứ?
- Vưu Đồng Ngư! - Hai tai Bạch Nhất Dương hồng hồng, cậu khẽ quát.
- Aiyo! Kim Thời Ngưu, Trác Tử Sư! Hai người mau đến xem con người này đi. Cậu ta mắng tớ kìa.- Vưu Đồng Ngư quay đầu lại nói với hai chàng trai vừa mới đến ở phía sau.
- Đồng Ngư, cậu đừng trêu chọc Nhất Dương nữa. - Ôn Chỉ Yết bật cười, gõ nhẹ đầu cô bạn nhắc nhở.
- Đúng vậy đấy, Tiểu Ngư Ngư à, cậu năm ba trung học rồi chứ đâu phải mẫu giáo nữa. Nghịch ngợm như thế! - Kim Thời Ngưu bộ dáng phong lưu cợt nhả, lắc đầu nhìn Vưu Đồng Ngư giống như cô mắc bệnh hết thuốc chữa vậy. Trác Tử Sư đi bên cạnh cũng lạnh lùng gật đầu như phụ họa.
- Các cậu sao lại hùa nhau bắt nạt tớ như thế?- Cô trợn tròn mắt, sau đó lảm nhảm bất mãn một hồi.
Kim Thời Ngưu kéo tóc cô về phía sau, hai người chí chóe trêu chọc nhau một hồi. Ba người kia vốn đã đi xa.
- Này. - Nhìn hộp sữa vị dâu trước mặt, Ôn Chỉ Yết cầm lấy, giọng nhẹ nhàng - Cảm ơn cậu. - Trác Tử Sư không nói gì chỉ xoa nhẹ đầu cô rồi lững thững đi trước, cậu không biết sau khi cậu rời đi, Ôn Chỉ Yết đứng tại chỗ mặt đỏ phừng, giọng nói vui vẻ không kìm nén được sự phấn khích.
- Nhất Dương! Cậu ấy vừa xoa đầu tớ, hạnh phúc chết đi được.
- À... cậu vui là được rồi...nhưng mà chẳng phải cậu không thích vị dâu sao?
- Sao có thể, là cậu ấy mua mà, tớ đương nhiên là thích rồi! - Cô cười tít mắt, vẻ mặt đong đầy sự thỏa mãn không hề để ý đến Bạch Nhất Dương đứng cạnh siết chặt nắm tay, gương mặt miễn cưỡng tươi cười.
Thanh xuân của mỗi người, là mù quáng mà thầm lặng đơn phương người mình thích, biết rõ không thể bày tỏ, bởi vì một khi nói ra mối quan hệ mong manh sẽ đổ vỡ như một đống gạch, ranh giới của tình bạn sẽ chỉ vì lời nói thật mà trôi sạch như vòng quay của chiếc nan hoa xe đạp.
***
Năm nhất lớp bốn.
Giáo viên chủ nhiệm nhìn một vòng quanh lớp học, trong lòng thầm lặng mà ngao ngán thở dài. Trong lớp hiện tại hơn phân nửa số học viên không có mặt, số còn lại kể cả khi giáo viên đã bước vào lớp nhưng vẫn ra vẻ không hề quan tâm, tụm năm tụm ba nói chuyện. Học viện Thanh Xuân tuy hầu hết là con em quý tộc dòng dõi danh giá, nhưng một nửa là cậu ấm cô chiêu quen thói chiều chuộng, không ai quản nổi, mà các giáo viên thân phận không thể so với học sinh, năng lực tuy tài giỏi nhưng nào ai dám quá mức khắt khe với mấy học viên này.
Giáo viên chủ nhiệm năm nhất lớp bốn khóc thành vạn dòng sông, quá xui xẻo cho cô khi nhận trúng lớp học của mấy thành phần cá biệt mà. Đang cảm thán thì cánh cửa lớp bị đạp ra, một nam sinh tóc vàng đeo khuyên tai, khuôn mặt vô cùng đẹp trai nhưng đồng phục thì có phần tơi tả tiến vào, cánh tay và mặt cậu ta tùy tiện dán mấy miếng urgo, đi theo phía sau là một đám nam sinh nữ sinh khác, khí thế hầm hổ.
- Em...em là...- Cô giáo chủ nhiệm run rẩy như cọng liễu già, lắp bắp hỏi.
- Trịnh Song Tử. - Nam sinh tóc vàng báo tên tiếp đó đi thẳng xuống cuối lớp. Bàn cuối cùng có một nữ sinh gục đầu xuống ngủ, tiếng đạp cửa không hề ảnh hưởng đến cô. Trịnh Song Tử nhướn mày, giơ chân đạp bàn, giọng nói ngạo mạn - Cút ra chỗ khác!
Hoắc Kỷ Bảo mơ màng ngẩng đầu, nhìn thằng cha côn đồ khí chất lưu manh cùng cực trước mặt, cô im lặng ba giây, sau đó gục mặt xuống bàn ngủ tiếp. Cả lớp giờ đã đông đủ, nhưng không ai dám lên tiếng đều chờ xem kịch hay, giáo viên chủ nhiệm đã sớm chết lặng rồi, Trịnh Song Tử chau mày, giơ chân đạp mạnh vào bàn lần nữa.
- Bị điếc à?
Hoắc Kỷ Bảo lần nữa ngẩng đầu, cô chẹp miệng:
- Thằng nhóc Trịnh gia à? Thảo nào vênh váo lớn thế? - Cô đứng dậy, cái ghế lui về sau tạo ra tiếng "két" chói tai, chỉ thẳng vào mặt Trịnh Song Tử, bộ dáng ngạo mạn như muốn lên trời, vênh váo gấp đôi cậu, cô hất cằm:
- Mày có biết tao là ai không?
Trịnh Song Tử nhướn mày nhìn cô, bộ dáng choai choai suy tư đánh giá cô, sau đó như chợt nhận ra, cậu trợn mắt, quay ngoắt từ thái độ kiêu căng sang nịnh nọt, chân chó đến hoa mắt:
- Bảo Bảo đại tỷ, sao em dám không nhận ra chị chứ, vừa nãy con mắt này nhất thời nhìn không rõ, Bảo Bảo đại tỷ đại nhân đại lượng, bỏ qua cho kẻ tiểu nhân này một lần đi?
- Coi như mày thức thời, không nhận ra tao xem tao có chặt mày thành hai khúc không? - Hoắc Kỷ Bảo một thân khí chất như mẹ thiên hạ.
- Haha, Bảo Bảo đại tỷ bao dung rộng lượng, bao dung rộng lượng.
Năm nhất lớp bốn, đám tân học viên chính thức thay thế lão đại mới. Giáo viên chủ nhiệm khóc vạn dòng sông chính thức trở thành người hữu danh vô thực.
Nhưng không! Giáo viên chủ nhiệm khóc vạn dòng sông đã nhìn thấy ánh sáng le lói, từ xa thầy hiệu trưởng tiến tới lớp bốn như superman giải cứu nhân loại. Thầy hiệu trưởng của học viện Thanh Xuân, đương nhiên thân phận không hề nhỏ, ba thầy là quan chức chính phủ làm trong tòa nhà trực thuộc của thủ đô, mẹ thầy là giám đốc công ty chứng khoán có tiếng tại thủ đô, ông nội thầy là cựu cục trưởng cục cảnh sát thủ đô, bà nội thầy là cựu tham tán chính trị của đại sứ quán ngoại giao ở thủ đô. Tóm lại, gia đình thầy toàn là máu mặt tại thủ đô, cho nên thầy cũng là một nhân vật phong ba có tiếng tại thủ đô, cho nên các học viên phải sợ hãi thầy!
Thầy hiệu trưởng bước vào lớp, hô một tiếng đầy nội lực:
- Các học viên lớp bốn!
Thầy hiệu trưởng thực sự là nhân vật máu mặt, nên học viên luôn nể mặt mũi thầy, lớp bốn cũng yên tĩnh lại. Thầy hiệu trưởng hài lòng gật đầu:
- Các tân học viên năm nhất năm nay đều đặc biệt, đặc biệt nhất vẫn là lớp bốn của chúng ta, đúng không nào? - Giáo viên chủ nhiệm khóc vạn dòng sông gật đầu như gà mổ thóc, đặc biệt, vô cùng đặc biệt! - Ban đầu lớp bốn có 34 học viên "đặc biệt" thực ra là không đủ chỉ tiêu cho lắm, nhưng có một học viên vừa nộp thêm hồ sơ nên lớp bốn vừa đủ chỉ tiêu luôn. Bạn học viên này vừa trở về từ nước ngoài, các học viên lớp bốn hãy chiếu cố bạn ấy nhé! - Thầy hiệu trưởng ra ngoài cửa, lúc sau dẫn theo một nữ sinh. Nữ sinh có tròng mắt đen láy, nước da trắng nõn, điển hình của mỹ nữ phương Đông, tính cách dường như có phần ngại ngùng nhút nhát, không hề giống với mấy mỹ nữ phương Tây cởi mở, phóng khoáng.
- Chào mọi người, mình là Lạc Vân Giải, sau này mong các bạn chiếu cố
Giọng cô nhỏ đến gần như không nghe rõ, lớp học dù yên lặng nhưng chỉ có mấy bạn bàn đầu nghe được. Thầy hiệu trưởng nhìn một vòng quanh lớp học, học viên ngồi tụm năm tụm ba không ra hình dáng lớp học chút nào, thầy hiệu trưởng quyết định
- Các em đứng lên đi, thầy sẽ đích thân sắp xếp chỗ ngồi cho các em.
***
Trịnh Song Tử sau khi thoát khỏi Hoắc Kỷ Bảo liền trở về ngay bộ dáng giả ngầu lưu manh của mình, cậu nhìn nữ sinh mới ngồi cạnh mình với vẻ đăm chiêu. Trịnh Song Tử phát hiện một điều, cô bạn Lạc Vân Giải này rất nhút nhát, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mặt cậu. Lúc được xếp chỗ ngồi, cô chỉ cúi đầu nói lí nhí cái gì mà mong cậu chiếu cố, giúp đỡ gì đó. Hiện giờ cô ngồi gọn phía trong, sát gần cửa sổ, ánh nắng chiếu vào người nhưng cô vẫn luôn cúi đầu không để ý
- Này. - Trịnh Song Tử chọt nhẹ vào cánh tay cô.
- Vâ..vâng? - Lạc Vân Giải giật nảy người, mặt mũi đỏ phừng trả lời, vì cô cúi đầu nên lộ rõ phần gáy trắng nõn mịn màng lúc này hơi ửng hồng, gió ngoài cửa sổ thổi vào, mấy cọng tóc tơ phe phẩy cọ vào gáy cô. Trịnh Song Tử ngẩn người, trái tim như bị mấy cọng tóc đó cọ đến ngứa ngáy. Trịnh thiếu gia ngạo mạn có chút không biết làm sao, cậu húng hắng:
- Làm gì mà giật nảy lên thế? Tôi đâu có làm gì cậu.
- Xin lỗi...tớ...cậu...cậu ngồi xích..chút...- Giọng cô lí nhí, Trịnh Song Tử không nghe rõ, không thấy mặt không thấy miệng cô nói cái gì, chỉ thấy dường như cô lẩm bẩm gì đó. Cậu ghé sát vào:
- Cậu nói cái gì cơ?
Mặt mũi Lạc Vân Giải như con cua luộc, giọng nói ỉu xỉu như thì thầm, cậu không nghe ra gì hết, có chút bực bội khẽ quát:
- Ngẳng đầu, nói to lên!
Lạc Vân Giải sợ hãi, cô lắp bắp, răng va vào nhau, câu từ lộn xộn:
- Cậu...tớ...tớ...ra....ngồi....tớ...
- Chậc! - Tính tình thiếu niên nóng nảy không kiên nhẫn, cậu dùng tay xoay bả vai cô lại, sau đó chính thức đờ người. Gương mặt kia như cánh hoa lê trắng nõn nà giờ phút này đỏ rực như bông hoa hải đường, bờ môi hồng run rẩy, dưới rèm mi dài là đôi mắt phượng ngỡ ngàng, trong đó phản chiếu khuôn mặt cậu một cách rõ ràng. Trịnh Song Tử thấy tầng hơi nước dâng lên trong mắt cô, sóng mắt lưu chuyển như chứa nước, sắp, sắp khóc à!?
Cậu lúng túng buông cô ra, giọng nói khiên cưỡng:
- Gì..gì chứ? Tôi còn chưa làm gì cậu nữa...
- Xin lỗi. - Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, cậu nghe loáng thoáng cô nói, người đã ngồi sát vào cửa sổ, cách cậu một đoạn. Chẳng hiểu sao cậu có chút bực bội nho nhỏ trong lòng.
***
Thủ đô.
Bệnh viện số một.
Tầng 5, phòng VIP369. Ngoài cửa có hai vệ sĩ đứng trông, cửa mở hơi hé, trong phòng có ba bốn người, đặc biệt có một cụ già yếu ớt nằm trên giường. Một cô gái mặc váy lụa mỏng ngồi gần giường, nắm nhẹ bàn tay gầy gò của ông cụ.
- Tiểu Mã... ông nội sống đến ngần nay tuổi rồi, cũng đã đến lúc gần đất xa trời, không thể ngoan cố muốn hưởng thụ cuộc sống này nữa....khụ khụ...
- Ông nội, ông đừng nói như vậy. An gia chúng ta quan hệ rộng rãi, bác sĩ trong nước không thể phẫu thuật, chúng ta có thể mời những giáo sư chuyên nghiệp của nước ngoài mà. Đúng không ba mẹ?
- Đúng đúng, Tiểu Mã nói phải, ba đừng bi quan như thế. - Ba mẹ An Nhân Mã đứng cạnh phụ họa.
- Haizz...Tiểu Mã, cháu cũng biết, ông nội cố sống thì được cái gì, còn không phải đến chắt cũng không có mà bế sao? Khụ...khụ...cháu cũng đã 25 tuổi rồi, chậm trễ thêm nữa ông cũng đợi không nổi mấy vị giáo sư cháu nói...khụ khụ..
An Nhân Mã tái mặt, cô miễn cưỡng nhìn ông nội:
- Ông nội, cháu vẫn chưa...
- Tiểu Mã, ông nội con nói đúng đấy! 25 tuổi đầu rồi, bạn trai cũng không có! Con có biết mỗi lần mẹ hội họp cùng mấy vị phu nhân, ai cũng khoe khoang con dâu, con rể mình, mẹ nghĩ mà tủi thân biết bao.. - Mẹ An sụt sùi. Ba An đứng cạnh cũng đấm ngực dậm chân thêm vào:
- Ông nội và mẹ con nói rất chuẩn! Nhà chúng ta chỉ có mỗi đứa con gái là con, con định để cho cái nhà này không có cháu chắt gì luôn à, aiya sao tôi lại đẻ ra cái đứa con hư thế này cơ chứ!?
- Ba mẹ...kể..kể cả thế thì con cũng phải có đối tượng...
Không để An Nhân Mã nói hết câu, ông nội đã chen vào:
- Nếu có...khụ..thì cháu đồng ý sao?
- Cái đó....- Nhìn ba đôi mắt chòng chọc săm soi mình, An Nhân Mã nuốt nước bọt - Đương nh...nhiên...
- Là con nói đấy nhé! Ôn gia chiều nay sẽ đến thủ đô. An gia chúng ta phải chào đón thật nồng nhiệt chu đáo. - Ba An phấn khởi hồ hởi cắt lời An Nhân Mã.
- Khoa...n..
- Ôn gia đích thân đến, xem ra ông nội phải cố đưa cái thân xác già cỗi này đến tiếp đón họ rồi. - Ông nội làm gì còn bộ dáng ốm đau như ban nãy!
- Ông nội....
- Mau mau, để mẹ đưa con đến spa, phải để lại ấn tượng tốt đẹp cho bên thông gia chứ!
Ba người lớn trong nhà kẻ xướng người họa, An Nhân Mã yếu ớt không chen nổi một câu. Cô đã đồng ý đâu cơ chứ, cô muốn nói "Đương nhiên là không rồi" cơ mà, huhu....