[12 Chòm Sao] Tình Yêu Của Sự Phản Bội

Chương 44

"Anh bị điên sao?"

Muốn cô từ độ cao này nhảy xuống sao? Như vậy không phải là hắn muốn nhìn cô chết khó coi hay sao?

Nhưng mà, cô thật sự đã không còn nhiều sức lực nữa, tay lại còn rất đau! Gió lạnh lướt qua như cắt xé da thịt người, vừa lạnh lại vừa sợ. Nhưng vẻ mặt cô không có chút gì gọi là hoảng sợ, ánh mắt quật cường, cánh tay bám lấy thành cửa không ngừng run rẩy, lại vì mồ hôi nên khiến cô đã khó khăn lại càng trở nên khổ sở.

-"Vậy tôi cứ đứng ở đây chờ xem lúc nào em mới nhảy xuống."

Vân Ma Kết nghiến răng, cắn chặt môi, dùng sức lực ít ỏi cố gắng bám chặt mặc cho vết thương không ngừng chảy máu. Mùi vị tanh nồng hòa vào trong không khí, mang lại cảm giác kì dị cùng khó chịu.

-"Anh không muốn cứu tôi thì mau gọi người khác đến để giúp tôi, còn anh thì hãy thong thả chờ đến ngày mình gặp báo ứng đi, vô lương tâm!"

Vân Ma Kết liều mạng hét, trong lòng lửa giận đang không ngừng dâng cao, hận không thể ngay lập tức đánh cho hắn một cú. Thật là không để ý đến cảm giác của người khác, hắn như thế là rất quá đáng...

-"Không cần, em cứ việc nhảy đi, dưới đây đã có tôi."

Cô không thể hiểu nổi hắn sẽ đỡ mình bằng cách thức gì. Nếu là trong phim thì nữ chính sẽ rơi vào vòng tay nam chính một cách hoàn mỹ nhất, nhưng đối với độ cao này thì dù hắn có đỡ được cô thì bất quá chỉ là ôm nhau lăn vài vòng trên mặt đất. Cô thì có thể gọi là bình an vô sự, còn hắn thì khó tránh khỏi ngũ tạng bị đả thương...

-"Được, nếu thế thì...A!"

Trong tức khắc, Vân Ma Kết cảm thấy bản thân mình đang rơi tự do trên không trung.

Cô nhắm chặt hai mắt, mặc dù có chút không tin tưởng được loại người như hắn, nhưng cô cũng chẳng còn cách nào khác.

Một lúc sau...

Kỳ quái! Vì sao rơi từ độ cao như vậy lại không có chút cảm giác đau nào ngược lại còn rất êm...

-"Mở mắt ra nhìn đi, lần sau tôi nghĩ em không cần dùng cách này để đe dọa tôi đâu! Nếu muốn thì cứ nói một tiếng, tôi lập tức cho em một khẩu súng..."

Hàn Thiên Yết ôm lấy thân thể gầy gò, yếu ớt của cô vào lòng khẽ khàng nói.

Vân Ma Kết tối mặt, trợn mắt nhìn hắn:

-"Cái gì hả? Tôi chỉ cảm thấy hơi mệt, dựa người vào cửa sổ nghỉ một lát, không ngờ..! Nếu anh cho tôi một khẩu súng thì trước tiên tôi sẽ bắn chết anh."

Hàn Thiên Yết nghe được mấy lời này không giận ngược lại còn cười, ngón tay thon dài vuốt nhẹ mái tóc của Vân Ma Kết, khẽ nói:

-"Giết tôi, em không nhận được ích lợi gì ngược lại còn mang tội danh giết chống, khiến cho Hàn Phong mất đi một người cha."

Cô đấm vào ngực hắn mấy cái, tức giận muốn mở miệng mắng chửi lại bị hành động kia của hắn làm cho hoảng sợ.

-"Cúi xuống!"

Hắn cúi người ôm chặt lấy cô, sau đó là một thứ gì đó bay qua rất nhanh, dù rất nhỏ nhưng  khi cắm vào vách tường phía sau thì rõ ràng là lực không hề nhỏ chút nào.

Hàn Thiên Yết ôm Vân Ma Kết ở trong lòng lăn sang một bên, từ trong túi rút ra một khẩu súng đen. Vẻ mặt hắn bây giờ tràn ngập sát khí, ánh mắt sắc bén như chim ưng phóng ra tứ phía, càng thêm cảnh giác ôm chặt cô vào lòng.

Tiếng gió rít rào, lá cây xào xạc đem đến một bầu không khí đáng sợ, hồi hộp tựa như trong phim hành động.

Cảm thấy Vân Ma Kết ở trong lòng mình đang run lên, Hàn Thiên Yết cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô như chấn an.

-"Trốn ở đằng sau tôi, đừng hành động lung tung."

Nói xong buông cô ra, Vân Ma Kết ngoan ngoãn tránh ra đằng sau hắn, hai tay nắm chặt lấy áo của hắn.

-"Làm sao vậy? Có cần tôi gọi người đến giúp không!?"

Cô cũng không biết là có ai đang ở đây ngoài cô và hắn, nhưng cô biết được thứ lúc nãy bay với tốc độ xé gió qua mặt mình là thứ gì. Đó, là đạn thật a!

Không phải là Hàn Thiên Yết đụng phải xã hội đen rồi chứ? Để bây giờ họ tìm đếm tận cửa. Có muốn chết thì chết một mình đi, đừng liên lụy đến cô nha.

-"Im lặng một chút!"

Hàn Thiên Yết hằn giọng, lông mày nhíu chặt. Bây giờ mà gọi người thì khác nào là đánh rắn động cỏ? Chi bằn để người kia tự mình xuất đầu lộ diện!

Vân Ma Kết càng thêm khẩn trương, mắt nhìn khắp nơi tìm kiếm kẻ muốn sát hại hai người.

Cô là không có liên quan, chỉ là bây giờ khó tránh bị liên lụy thôi.

Nhưng mà, vì sao lúc này cô không hề cảm thấy sợ hãi, ở phía sau tấm lưng rộng lớn này...Có một loại cảm giác rất kỳ lạ,một cảm giác an toàn không nói nên lời.

Xung quanh có rất nhiều cây cối, trăng hôm nay lại không đủ sáng để nhìn rõ cảnh vật, cũng không biết rốt cuộc là người đó đang ẩn nấp ở đâu.

Một tia sáng lóe lên từ trong bụi cây, Vân Ma Kết nheo mắt nhìn, chỉ thấy một bóng đen lướt qua. Khẩu súng hướng thẳng về phía này, đang chuẩn bị bóp cò...

-"Cẩn thận!"

Bụp!

Súng giảm thanh khi bắn cũng không phát ra tiếng động gì nhiều, chỉ là, Vân Ma Kết ở phía trước ôm thật chặt lấy Hàn Thiên Yết. Cảm nhận rõ ràng từ vai trái truyền đến đau đớn thấu xương, máu chảy nhiễm đỏ cả tấm lưng, vẻ mặt cô thống khổ, đau đớn nắm chặt lấy vạt áo của hắn, cuối cùng là ngất đi...

-"Vân Ma Kết! Chết tiệt! Người tới, bao vây chỗ này!"

Ôm lấy Vân Ma Kết đã ngất đi vào trong lòng, xoay người bước nhanh về phía trước.

Chết tiệt! Hắn căn bản đã sớm phát hiện ra nguy hiểm, không ngờ cô lại liều mạng lao ra đỡ cho hắn một phát đạn. Nếu như hắn bắt được kẻ đó nhất định sẽ đem kẻ đó đi băm thành vạn mảnh ném cho cá ăn!

Hàn Thiên Yết lúc này chỉ có lo lắng cùng kinh hoảng, trên trán mồ hôi không ngừng chảy xuống khuôn mặt anh tuấn, cương nghị. Ôm Vân Ma Kết sắc mặt tái nhợt ở trong lòng, máu từ vết thương không ngừng lan ra ướt đẫm cánh tay, thậm chí còn dính lên cả áo quần áo của hắn. Nhanh chóng ôm cô bước lên xe, chiếc xe màu đen ngay lập tức phóng đi, lao với tốc độ kinh người trên mặt đường...
Bình Luận (0)
Comment