[12 Chòm Sao] Tình Yêu Của Sự Phản Bội

Chương 46

Vân Ma Kết dán sát vào lòng ngực hắn, cách một lớp áo mỏng có thể cảm nhận được vòm ngực cường tráng, rộng lớn cùng với da thịt săn chắt, vạm vỡ kia. Dù không ít lần ôm nhau, nhưng cô đối với hắn vẫn là cảm thấy rất ngại...

Nhưng vẻ ngoài lại không có chút gì gọi là ngượng ngùng, bàn tay vuốt nhẹ ngũ quan cương nghị, tuấn mỹ như băng khắc của hắn, khóe môi mỉm cười quyến rũ. Bộ dáng vừa là khiêu khích, lại vừa là cố ý dụ dỗ.

Hàn Thiên Yết nhếch nhẹ môi, rất phối hợp ôm lấy eo của cô, càng khiến cho cơ thể hai người dán sát vào nhau không một khe hở.

-"Sao hả? Hàn tổng, một người cao quý, dùng tiền đè chết người khác như anh, lại được nhiều phụ nữ vây quanh, lại vì cớ gì mà không chịu buông tha cho một cô gái bình thường như tôi?"

Lúc này, vẻ mặt hắn không còn là thích thú như ban đầu, ánh mắt lãnh như băng thậm chí có thể làm cho trái tim người ta đông cứng, vô tình, tàn nhẫn. Ngón tay ở trên tâm lưng của cô khẽ di chuyển đến vai trái, nhẹ nhàng vuốt ve sau đó ấn nhẹ một cái...

-"A..."

Vân Ma Kết nhíu chặt hai hàng lông mày, đau đớn truyền đến khiến cho cô cắn chặt môi. Nhìn đến sắc mặt hắn tối sầm lại, cũng biết bản thân mình đã nói lời gì không phải khiến cho hắn không vui.

-"Đau không?"

Nghe thấy câu hỏi không rõ đầu đuôi của hắn, Vân Ma Kết tức giận đến mức cơ hồ muốn tát vào mặt hắn.

-"Anh bị điên sao? Cứ để tôi bắn anh một phát xem đau không!"

-"Vậy em có biết suốt ba năm qua tôi tìm em khổ sở thế nào không? Nghe được tin em gặp tai nạn tôi lập tức không màn hội nghị quan trọng, không quan tâm chức vị có vì thế mà không giữ được hay không mà từ Mỹ gấp rút bay về đây. Nhưng thứ tìm được lại chỉ là chiếc xe gặp tai nạn đó, còn người thì không thấy đâu. Tôi vẫn không tin là em đã chết, cho người điên cuồng tìm kiếm suốt ba năm trời. Hàn Phong cũng vì rời xa mẹ lúc còn quá nhỏ nên tâm trạng thường rất không tốt, từ đó trở nên rất xa cách. Nó còn không nhớ rõ mẹ nó có bộ dáng ra sao, chỉ có thể hình dung em qua những bức hình. Nhưng không ngờ nó lại tìm được em.Từ ngày em về, Hàn Phong dường như cũng đổi tính."

Vân Ma Kết ngẩn người ra, liếc mắt nhìn về phía sô pha, thân người run lên nhè nhẹ. Một lát sau mới ngước mắt nhìn Hàn Thiên Yết, trong giọng nói có chút run rẩy:

-"Tôi thật sự không biết bản thân trước kia là có rơi vào tình trạng mà anh nói hay không, chỉ biết mình từ nhỏ được ba mẹ nuôi nhận nuôi, sống những tháng ngày khổ cực, không ít lần gặp khó khăn nhưng chưa lần nào phải để mình gục ngã. Dù vậy nhưng tôi lại bại dưới tay anh, việc học hành ở trường còn đang dang dở nay cũng bị gió cuốn đi rồi, anh hài lòng rồi chứ?"

Đúng như vậy! Hắn chính là người hại cô thành ra nông nổi này, cũng hắn là người ép buộc cô phải ở lại bên hắn, và hắn cũng chính là người một tay phá hoại cuộc sống êm đẹp của cô!

Hắn nhướng mày tỏ ý thích thú với những lời lẽ trách móc vừa rồi của cô, ngón tay lướt nhẹ trên mái tóc đen mềm mang mùi thơm nhẹ, kéo sát cô vào trong lòng.

-"Em cần cái gì tôi đều có thể cho em, tôi sẽ đưa em vào học viện Uyển Lam. Hay là không cần phiền phức, cứ đến thẳng công ty của tôi, từ từ tận hưởng địa vị của Tổng giám đốc phu nhân. Mọi thứ tôi đều có thể đáp ứng em, ngoại trừ việc, rời xa tôi!"

Vân Ma Kết âm thầm nuốt nước miếng, cảm giác từng lỗ chân lông trên cơ thể đều tê dại, sống lưng như có một luồng khí lạnh chạy dọc từ cần cổ...

Chưa đợi cô mở miệng nói lời nào, chỉ thấy bàn tay như ma quỷ của hắn thừa dịp mà đặt không đúng chỗ. Tà ác cười, nói:

-"Hôm nay em lại không mặc bra, cảm giác đúng là rất khác biệt! Chúng ta có nên vận động một chút..."

Vân Ma Kết bị lời nói tà tứ, cùng với hành động lưu manh của hắn chọc cho tức giận. Nhưng là, lúc này tâm trạng của cô rất không được tốt, cảm thấy rất khó chịu và mệt mỏi, không muốn cùng hắn so đo...

-"Hàn Thiên Yết, để tôi kể cho anh một câu truyện."

Liếc mắt nhìn đỉnh đầu nho nhỏ, ánh mắt lạnh nhạt, nhẹ nhàng buông cô ra...

-"Được."

Vân Ma Kết cúi đầu, nhìn bàn tay của mình được băng bó cẩn thận, "Có một cặp song sinh, nhưng ngay từ lúc sinh ra đã mang trong mình không cùng một số phận. Một người thuộc tầng lớp cao quý, người còn lại lại mang thân phận thấp kém. Là song sinh nhưng lại không cùng một thế giới."

Một người có đầy đủ những thứ quý giá nhất trên đời, tiền bạc, danh vọng, địa vị...Tất cả đều nắm ở trong tay.

Một người ngay từ khi sinh ra đã mang thân phận thấp kém thì mãi mãi vẫn là thấp kém...

Cô cứ cúi đầu, hiện tại cũng không biết sắc mặt Hàn Thiên Yết lúc này như thế nào. Là khó hiểu, là nghi hoặc, lạnh nhạt hay là bình thản?

Cắn chặt môi, tiếp tục nói:

-"Lúc trước, tôi từng đọc được một bài báo về giới thượng lưu. Gia đình nhà họ Vân giàu có, con gái của họ là Vân Lam cùng với tổng giám đốc tập đoàn Hàn thị cao quý sắp kết hôn, người đó không ai khác chính là anh...Dù đối với những người của giới thượng lưu, điều này vô cùng đặc biệt, còn đối với những người như tôi thì rất bình thường. Nhưng cô gái trong bài báo, rất giống tôi. Nhưng anh biết không? Lúc tôi nhìn thấy bức hình của cô gái Vân Lam ở Hàn gia, cái bớt của cô ta nằm ở ngực phải, còn của tôi...Là ở ngực trái!"

-"Mặc dù trước đó tôi cũng nghĩ đây là một sự trùng hợp ngoài ý muốn, thậm chí còn không nhận ra bản thân mình mang họ Vân, cũng không biết tại sao mình lại được đem đến trước cửa nhà của ba mẹ nuôi. Cũng không dám mơ mộng hão huyền rằng một ngày nào đó sẽ được gặp lại ba mẹ đẻ của mình, bởi lẽ, Vân gia đó vốn dĩ không phải là nơi tôi thuộc về. Nhưng mà, anh cũng biết, người anh yêu là Vân Lam không phải là tôi Vân Ma Kết! Mẹ của Hàn Phong chính là cô ấy, không phải tôi. Vì thế, làm ơn hãy buông tha cho tôi đi."

Cô cơ hồ như muốn hét lên, cả người run lên kích động, nước mắt nóng hổi theo gò má xinh đẹp rơi xuống đất, tựa như những viên pha lê mỏng manh, vụn vỡ trên nên đất lạnh lẽo...

Thật lâu không thấy Hàn Thiên Yết có bất kỳ hành động nào, Vân Ma Kết như vô lực ngã ngồi trên mặt đất, hai tay ôm lấy khuôn mặt, nước mắt theo kẽ tay chảy xuống.

Hàn Thiên Yết từ trên nhìn xuống, ánh mắt tàn nhẫn mang theo sự chết chóc. Vẻ mặt lạnh nhạt, vô tình không chút biểu cảm.

Khẽ cúi người, gỡ bàn tay của cô ra, nhìn đến khuôn mặt đầm đìa nước mắt trông rất đáng thương kia, lòng hắn cũng vì thế mà trùng xuống.

Vân Ma Kết nhìn thấy vẻ mặt kia, trái tim dường như bị ai bóp chặt, thắt nghẹn đến khó thở, trong lòng sự sợ hãi cũng bắt đầu dâng trào.

Cô chưa bao giờ thấy hắn như vậy, là cô nói sai điều gì? Là vì sao cô phải khóc? Là vì biết bản thân mình sắp được hắn buông tha khi biết được sự thật này nên vui mừng, hay là vì biết được một sự thật tàn nhẫn, biết được cô và hắn vốn dĩ không có liên quan, lại bị hắn xem như người thay thế trong suốt thời gian qua!

Vì cớ gì lại khiến cho cô kích động như vậy?

-"Vân Ma Kết."

Dùng ngón cái lau đi nước mắt trên mặt cô, híp mắt, lạnh nhạt nói:

-"Nghỉ ngơi đi."

Nói rồi, hắn đứng thẳng người dậy, liếc mắt nhìn đỉnh đầu nho nhỏ đang run rẩy phía đằng sau ghế sofa, không nói thêm lời nào xoay người rời đi...

Nhìn bóng lưng rộng lớn, vững chắc, xoay người vô tình rời đi không chút lưu luyến, tâm cô lại một lần nữa co rút lại đau đớn, nước mắt đọng lại trên khóe môi lạnh lẽo, khô khốc mang mổn tư vị mặn đắng của sự đau xót...

Hàn Thiên Yết, làm ơn, hãy buông tha cho tôi đi!

Chợt khóe môi vẽ lên một nụ cười bi ai, cúi đầu nhìn nền gạch lạnh. Cô thật sự không biết bản thân mình nên làm gì tiếp theo vào giờ khắc này, nên lẫn trốn? Hay là nên chống lại hắn?

Không ngờ một người bình thường như cô cũng có ngày rơi vào tính cảnh không đường lui này, thật sự, quá mức khó tin, thật đáng buồn cười cho một người ngu ngốc như cô. Vì sao cô lại chọn cứu hắn, tại sao không để hắn chết đi?

Viên đạn đó có thể vào lúc đó sẽ ghim vào trái tim hắn, nhưng thật không ngờ, lúc đó cô thật sự đã rất sợ hãi. Sợ hắn sẽ gục ngã trên mặt đất, sợ sẽ nhìn thấy cảnh tượng máu từ ngực trái hắn chảy không ngừng, lan rộng một vùng. Lúc đó giống như có điều gì đó thôi thúc khiến cho cô phải làm như vậy, tựa như là một bản năng, như một việc mà mình nhất định phải làm, vì cô sợ mất hắn.

Đằng sau ghế sofa, Hàn Phong co người, hai tay nho nhỏ ôm lấy cơ thể bé nhỏ đang không ngừng run lên của mình, mím chặt môi, nức nở khóc. Vạn phần đáng thương khiến cho người ta cảm thấy đau lòng.

(Phức tạp quá! Ta thật sự cảm thấy rối cho mối quan hệ của gia đình này! Và thành thật xin lỗi vì đã ngâm fic trong suốt thời gian qua, các nàng thông cảm a.)
Bình Luận (0)
Comment