12 Giờ 30 Phút

Chương 33



CHƯƠNG 33

“Rầm”

Chiếc taxi lao ngay vào cái dải ngăn cách khiến nó văng lên cao lộn một vòng đập ngay xuống mặt đường. Đôi đồng tử Guy giãn rộng trân trân nhìn chiếc xe, anh cứng đờ như chết sững.

Tên tài xế vẫn từ trong xe chui ra khỏi cửa sổ, bước chân loạng choang run rẩy, vẻ mặt hoảng loạn trước những gì xảy ra, hắn sợ hãi vội kiếm đường bỏ chạy.

Guy vội vàng mở cửa xe chạy tới để cứu Phương thì bất ngờ “đùng” một tiếng nổ thật lớn, chiếc xe bốc cháy với ngọn lửa rực sáng chói khi xăng chảy ra.

Ánh mắt Guy in hằn cái xe bốc cháy đó, vẻ mặt anh giờ đây không phải lạnh lùng nữa mà hiện rõ một nỗi bàng hoàng lo sợ. Anh chạy lại gần xe nhìn ngó quanh đây với đôi mắt hoang mang, trong lòng sốt sắng dâng trào.

“Anh Phương! Anh Phương…”

Trong chốc lát, cảnh sát tới, họ lại ngăn cản anh, không cho anh lao vào chiếc xe tìm kiếm Phương. Bỗng chốc anh cảm thấy sợ hãi khi đánh mất đi một thứ gì đó quan trọng đối với mình, tưởng chừng chẳng bao giờ còn tồn tại trong anh.

Anh giằng co với họ gằn giọng hét lên: “Thả tôi ra! Anh Phương, mau đi cứu cô ấy đi.”

Thì thấy đám lửa đó họ cũng đành chịu thôi, Guy như bất lực mà khụy gối xuống mặt đường, anh thấy mọi thứ trước mắt như sụp đổ vậy. Trong lòng đau nhói khôn ngui.

“Anh Phương!” Anh hét lên tên cô ấy trong vô vọng, cảm giác như bị ai đó đâm một nhát vào tim vậy, đau lắm.

“Guy… Guy…”

Bất giác anh nghe giọng nói yếu ớt đang gọi tên anh. Phải mất vài giây anh mới định thần lại được những gì xảy ra, và rồi anh nhìn thấy cô ấy đang nằm ở phía bụi hoa gần bồn binh.

Anh vội chạy tới đỡ lấy Phương, nhìn cô với ánh mắt đầy phẫn nộ, lớn giọng:

“Em không sao chứ? Em có biết anh đã rất sợ như thế nào không? Nếu em chết thì anh phải làm sao?”

Tuy đau đớn nhưng Phương không nghe bỏ từng câu từng chữ nào từ miệng Guy thốt ra, lồng ngực cô phập phồng với hơi thở gấp gáp, ánh mắt cô khó hiểu nhìn anh khi thấy vẻ mặt lo lắng của anh dành cho cô giống như Hồng Quân vậy. Cô thầm nghĩ:

“Luôn là một tay chơi vô tình. Guy, anh ta thật sự lo lắng cho mình sao? Lẽ nào tình cảm của anh ta dành cho mình là thật?”


Cô thều thào khó nhằn đáp: “Sao anh lại tức giận như thế?”

“Sao lại không chứ? Vì tôi thích em.”

Guy gằn giọng đáp, anh không thể kìm chế cảm xúc của mình.

Phương nhìn thẳng vào đôi mắt u uất của Guy cô lại nghĩ: “Sau khi mình nghe Guy nói “tôi thích em” lại cảm giác giống Hồng Quân. Nhưng anh ta không phải Hồng Quân. Mình không thể tưởng tượng anh ta là Hồng Quân nữa.

Phương hất tay Guy ra khỏi tay mình, cô chóng tay đứng dậy một cách khó khăn, bước đi một cách chao đảo. Vẻ mặt cô tái nhợt không còn giọt máu, tay chân bủn rủn.

Guy đứng dậy đi nhanh tới nắm lấy tay Phương kéo phắt lại, gằn giọng:

“Em đi đâu trong tình trạng này hả?”

Đáp lại anh là ánh nhìn băng lãnh của Phương dành cho anh, cô buông câu thững thờ:

“Buông tôi ra!”

“Anh không buông. Anh không muốn mất em lần nữa!”

Nói rồi, anh ôm chặt cô vào lòng mình, anh không biết cảm xúc của mình ngay lúc này là gì nữa, anh chỉ biết anh không muốn buông người con gái này.

Bất giác Phương vòng tay ôm lấy Guy, cái ôm này sao thật quen thuộc đến lạ. Trong vô thức cô thốt lên cái tên “Hồng Quân” rõ mồn một bên tai Guy, anh nghe rõ cái tên đó.

“Cái ôm này cũng thật giống của Hồng Quân… nhưng anh ta không phải. Anh ta không phải Hồng Quân, tỉnh lại đi… Anh ta chỉ là một tay chơi, mày không thể yêu ta chỉ vì anh ta giống Hồng Quân. Mày không thể!”

Phương buông mạnh Guy ra, quay người bỏ đi một mạch với dòng cảm xúc rối bời. Một lần nữa cô lại rời bỏ vòng tay của anh. Giọt nước mắt vô thức rơi xuống khuôn mặt trắng bệch của cô, mọi thứ trước mắt cô như tối sầm lại, cô ngất đi trong vòng tay của Bách Du, khi anh từ trong xe chạy ra.

“Anh Phương… Anh Phương…”

Bách Du lay lay người Phương, rồi nhanh chóng bế cô lên nhưng không quên nhìn Guy với ánh mắt sắc lạnh. Anh nhanh chóng bế Phương lên xe của mình phóng đi.



Tại Daimond Center.

Nơi này đang diễn ra một buổi lễ cưới hoành tráng cổ điển ngoài trời với vườn hoa hồng đầy thơ mộng như trong mấy bộ phim về xứ xở thần tiên vậy.

Cô dâu chú rể đang cùng phù dâu phù rể chụp hình với nhau. Dàn khách mời đều có mặt rất đông, họ vui vẻ nói chuyện với nhau, họ chủ yếu mặc tông màu nhẹ nhàng phù hợp với phong cách nhẹ nhàng tự nhiên.

Ở khu vực cooktail, Bảo Châu với Hoàng chỉ biết nhìn nhau gượng cười “đau khổ” rồi liếc nhìn đi mỗi người một hướng.

Mục đích mẹ của Hoàng lôi cả hai tới đây chỉ đơn giản để bà nở mày nở mặt với hội bạn bè của bà thôi, đã vậy bà ấy còn bảo hai người làm phù dâu cho cặp đôi thiếu gia tiểu thư kia. Hai người đều mặc đồ tông xuyệt tông, Châu thì mặc đầm xòe đuôi tôm ren phối lưới màu hồng sữa, tóc tếp xương cá, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, trông cô vô cùng thuần khiết khi mang vẻ đẹp hút hồn như vậy.

Còn Hoàng thì trông vô cùng lịch lãm với kiểu áo vest được thiết mới mẻ hai hàng khuy giúp anh trông vô cùng lãng tử, cộng thêm vóc dáng cao ráo giúp anh tăng thêm sức hút.

“Ở đây view đẹp như vậy, anh không ra ngoài kia chụp hình với bạn hay mẹ của anh à?”

Bảo Châu cất giọng đáp, ánh mắt nhìn quanh quẩn nơi đây, chẳng biết làm gì ở cái nơi này.

“Không thích!”

Hoàng đáp một câu phũ phàng, vẻ mặt không thể hiện một cung bậc cảm xúc gì hết trơn. Anh đang làm tâm điểm thu hút mọi ánh nhìn của các cô gái đang có mặt ở đây, họ cùng nhau xì xào bàn tán chỉ trỏ đủ kiểu.

“Trời ơi nhìn kìa mày, cái anh đó đẹp trai quá đi mất thôi!”

“Đẹp trai chết đi được, đẹp sập bờ đê.”

“Đẹp thuyền trôi nước nổi. Đẹp trai thật đấy mày ạ.”

“Bla… Bla…”

Hoàng cảm thấy không mấy vui vẻ gì cái nơi này hết, anh cầm lấy ly cooktail uống vài ngụm nhâm nhi, nếu không vì mẹ anh lôi tới đây thì anh đã ở nhà từ tám đời rồi. Còn Châu thì lại nghĩ, nếu như lúc sáng cô nói cô không rãnh thì giờ cô đã ngao du tận trời mây nào.

Đứng một hồi, Châu nhìn thấy ngoài vườn hoa kia có cây hoa đào giả trông rất đẹp như thật vậy, cô thầm nói: “Ngoài kia đẹp thật, phải chụp một tấm để đăng IG mới được.”

Thế là Châu một mình lủi thủi đi ra đó để Hoàng đứng đây một mình.


Một tay cô cầm điện thoại, còn tay kia cầm ly cooktail, đứng ngay cạnh cây hoa anh đào, nghiêng đủ kiểu để chụp, thì không may cô đẫm ngay cái ta váy dài phía sau khiến cô không giữ được thăng bằng mà nhào người ra sau.

“A…”

Kịp thời, Châu được một vòng tay đỡ lấy cô và không ai khác chính là Hoàng. Anh vội buông cô ra, nhíu mày đáp:

“Tự sướng kiểu gì vậy? Có sao không?”

Châu lúng túng có chút xấu hổ, lắp bắp đáp:

“Tôi tự sướng kiểu gì kệ tôi. Dù sao cũng cám ơn!”

“Đưa điện thoại đây!”

“Làm chi?”

“Chẳng phải cô muốn chụp hình?”

Châu gật đầu “Ờ” một tiếng, rồi đưa điện thoại cho Hoàng.

“Chụp đấy!”

Châu bắt đầu tạo dáng để cho Hoàng chụp. Chẳng hiểu sao nhìn nụ cười tỏa nắng của Châu khiến anh có chút ấn tượng, cảm giác muốn trêu đùa cô vậy.

“Xong rồi!”

Hoàng đưa lại điện thoại cho Châu sau khi trở thành “thợ chụp hình” tạm thời của cô. Cô hào hứng mở ra xem, mỉm cười ưng ý, quay ra nhìn anh đáp:

“Công nhận anh chụp hình có tâm thật đấy! Cám ơn anh…”

Trong lúc Châu xem hình, thì Hoàng lấy điện thoại ra chụp lấy khoảnh khoác cô đang nở nụ cười tươi một cách tự nhiên, nhưng lại cô phát hiện.

“Anh chụp lén tôi đấy à…”

“Có ảnh để dìm thôi!”

Hoàng thản nhiên đáp, vẻ mặt vô cùng bình thản, cất điện thoại vào túi quần.

“Này, anh đưa cho tôi xem thử coi… Có dìm cũng phải lấy cái hình cho có tâm, nếu không tôi giết anh đấy… Này đưa tôi xem nào, có phải anh còn chụp hình tôi say tối qua nữa đúng không?”

Đáp lại câu hỏi của Châu, Hoàng chỉ nở nụ cười hờ hợt như có như không rồi an nhiên quay người bước đi, như kiểu chọc tức cô vậy.

“Này anh đứng lại cho tôi, đưa điện thoại đây tôi xem…”

Châu gân cổ lên nói, nắm lấy tà váy chạy theo Hoàng để lấy cho bằng cái điện thoại.

“Bộp”

Một cuộc đụng độ xảy ra khi Châu vô tình đụng phải một cô gái, ly rượu trên tay cô không may đổ hết lên váy của cô gái đó. Và cô thoáng nhận ra, đó là người yêu của Duy Anh.

“Ướt hết rồi, cô đi đứng kiểu gì vậy hả?”

Kim Cương hét toáng lên với vẻ mặt giận dữ khi bộ váy của mình bị bẩn.

Châu vội cúi đầu đáp: “Tôi xin lỗi, thật sự tôi không cố ý.”

“Cô không có mắt à? Cô có biết bộ váy này đáng giá bao nhiêu không hả? 3000 USD đấy, phiên bản giới hạn liệu, lại bị cô làm cho bẩn hết rồi đấy… Đúng là sao chổi mà…”

“Kim Cương, có chuyện gì vậy?”

Duy Anh từ đâu đi tới khi thấy có chuyện gì đó xảy ra với cô bạn gái của mình. Anh bắt gặp ngay Châu cũng có mặt tại đây.

Châu tặc lưỡi khi thấy thái độ ngông cuồng của cô ta như vậy, cô liền đáp:

“Đương nhiên tôi có mắt rồi. Chỉ là bộ váy thôi mà, có đáng giá bao nhiêu đâu, với lại tôi cũng đâu cố ý. Tôi cũng đã xin lỗi cô rồi, có cần cô phải làm quá lên không, thái độ của cô như vậy không hay đâu.”


“Cô… Anh xem cô ta nói em kìa…” Cô ta nhỏng nhẽo với Duy Anh, khi bị Châu nói cho cứng họng không đáp được gì.

Duy Anh cũng chẳng biết nói gì, anh quay sang nhìn Kim Cương khẽ đáp:

“Đủ rồi đấy, mọi người đang nhìn kìa, em đừng làm quá lên vậy..”

“Cô không sao chứ?”

Hoàng hỏi han, ánh mắt vừa lo lắng vừa thấy chút có lỗi nhìn Châu. Châu không nói gì, chỉ lắc đầu, tỏ ra mình ổn. Hoàng quay sang nhìn cô gái kia với ánh mắt chán ghét không mấy thiện cảm gì rồi nhìn Duy Anh, trầm giọng đáp:

“Cậu nên xem lại thái độ bạn gái của cậu đi, người ta đã lên tiếng xin lỗi, thì ít nhất cũng phải cư xử cho lịch sự chứ không phải khoe vật chất của mình ra đâu, nếu là người có học và địa vị thì sẽ biết mình nên ứng xử thế nào cho hợp lý, chứ không phải thái độ ngỗ ngược của cô ta, đừng để chuyện bé xé ra to, không hay đâu.”

Nói rồi, Hoàng vòng tay khoác lấy vai Châu bước đi lướt qua mặt hai người họ.

“Bảo Châu, tới bây giờ cô còn giữ cái ốp lưng điện thoại đó sao?”

Châu chợt đứng khựng lại khi nghe Duy Anh lên tiếng đáp, tim cô nhất thời nhói lên một giấy tức khắc rồi nhanh chóng trở về bình thường. Phải, cô vẫn còn giữ cái ốp lưng in hình mặt trăng có khắc tê viết tắt hai chữ “D.A” của Duy Anh tặng cô nắm đó cho tới tận bây giờ, vô tình Duy Anh nhìn thấy.

“Đã xem tình cảm của người khác như trò đùa còn giữ lại làm gì?”

Châu giấu nhẹm điện thoại của mình đi, cô không quay lại nhìn Duy Anh và cô cũng không biết giải thích sao về chuyện này nữa. Cô khẽ nói đủ để Hoàng nghe thấy:

“Anh mau đưa tôi đi chỗ khác đi!”

Hoàng “Ừm” một tiếng rồi đưa Châu đi theo lời của cô, không phản ứng gì trước lời nói của Duy Anh.

Hoàng đưa Châu tới khu vực Cooktail, lựa cái bàn gần cửa sổ ngồi đó. Nhìn vẻ mặt của thoáng buồn của cô khiến anh cảm thấy chán nản.

“Ổn chứ?”

Hoàng hỏi bâng quơ, khẽ đặt cái bánh cup cake vào tay Châu làm cô có chút ngạc nhiên.

Châu cười trừ đáp: “Không làm sao cả!” Từ thấp giọng cô lên giọng: “Nói thật nhé, đang bấn loạn đây này. Cô ta thật sự quá quắt lắm luôn đấy…”

Cô bực bội cầm cái bánh cắn một miếng thật to, ăn cho đỡ tức.

Hoàng chợt bật cười đáp: “Chắc hôm nay là ngày xui xẻo của cô. Thế xong tiệc cô đi về nhà luôn hay sẽ đi đâu nữa?”

“Về nhà chứ còn chỗ nào để đi nữa đâu!” Châu vừa ăn vừa nói.

Hoàng trầm mặt vài giây rồi nhìn Châu lên tiếng đáp: “Đi ăn cơm cùng tôi không?”

Châu ngẩng người nhìn Hoàng với ánh mắt ngơ ngác khi lần đầu tiên thấy anh ngỏ ý mời cô đi ăn cơm, trong khi hai người cứ hở yên bình một tí rồi thế nào cũng có chiến tranh.

“Rủ tôi ăn cơm sao?”

“Không lẽ ăn thịt người?”

“Hơ” Châu há hốc mồm, vội lấy tay che chắn mình khi nghe Hoàng nói “ăn thịt người” trong đầu cô bắt đầu suy diễn những thứ không nên nghĩ.

“Cô đừng có mà nghĩ tầm bậy. Có đi không?”

“Ờ thì đi, dù sao lúc sáng ăn có tí cháo nên cũng hơi đói rồi.” Châu mỉm cười đáp.




Bình Luận (0)
Comment