120 Ngày Nhìn Trộm

Chương 36.2

Tối đến tôi cầm dây thừng, đèn pin và đủ loại dụng cụ tới chân tòa nhà đang xây dở.

Lần đầu tiên tôi trèo lên đỉnh tháp, men theo sợi dây thừng tiến vào trong vườn treo. Tôi nhón chân đi thật khẽ tới bên cạnh cô ấy, tôi nhìn gương mặt cô ấy, cô ấy thật đẹp.

Nhưng tôi sẽ không làm gì cô ấy cả.

Tôi gô lấy cái xác nặng trịch kia, buộc nó lên người mình, giữ dây trèo lên sân thượng trên đỉnh tháp. Tôi mệt tới nỗi mồ hôi nhễ nhại mà vẫn không dám lên tiếng, sợ làm cô ấy tỉnh giấc.

Tạm biệt công chúa ngủ trên đỉnh tháp, tôi chỉ muốn cô ấy sống thoải mái hơn.

Tôi cõng cái xác đã có mùi hôi, trèo xuống mười chín tầng, mất gần cả đêm mới xuống tới chân tòa nhà. Tôi xúc lớp đất sét dưới tầng hầm, chôn cái xác kia xuống dưới, coi như một cái mộ tự nhiên cho anh ta.

Túp lều trên tầng mười ba là nhà của anh ta. Tôi tìm thấy một chiếc di động. Tôi xin lỗi, tôi không phải là kẻ trơ tráo tham tiền của người đã khuất, mà tôi chỉ muốn tìm kiếm vài manh mối mà thôi. Chiếc điện thoại secondhand trị giá ba trăm tệ này không có tiếng chỉ có rung, và chỉ lưu độc một số điện thoại, nhưng lại không có tên người liên lạc.

Tôi chép số điện thoại này rồi gọi nó bằng điện thoại công cộng – Người nghe máy là một người phụ nữ, nghe giọng hãy còn trẻ, tôi không nói một lời đã dập máy.

Ngày 15 tháng 8.

Xin hãy để tôi gọi em là “Em” – hỡi cô gái trên đỉnh tháp Babylon.

Cái nắng gay gắt và gió bão lần lượt trôi qua, tòa tháp cao trơ xương nay lại được ánh tịch dương bao phủ như đang đứng sừng sững ở cái nơi đồng hoang mông quạnh. Bức tường đen kịt nay lại ánh phản quang đỏ rực như gạt bỏ đi bao tiếng ồn từ quảng trường.

Tôi viết mùi mẫn quá đúng không?

Khi em sắp được làn nước đọng đưa lên khỏi vườn treo, tôi lại có phần tiếc nuối đằng sau ống kính viễn vọng – Tôi sắp mất em vĩnh viễn rồi, nhưng tôi vẫn sẽ ủng hộ và chúc phúc cho em.

Tiếc thay, em vẫn bị nhốt dưới cái đáy đó, vẫn ở trong tuyệt cảnh đó. Tôi chưa từng thấy người con gái nào xuất huyết phía dưới, tôi thương em vô cùng. Lớp vải bọc trên cơ thể em sớm đã không còn hình thù chiếc váy nữa, huống chi là những nơi nhạy cảm khác. Khi em xoay lưng về phía tôi, để lộ hơn nửa đôi vai trần, tôi nhìn thấy hình xăm của em, trên đôi cánh màu đen là bốn chữ cái tiếng Anh, font copperplate – LZCS.

Đó là tên? Hay là biệt danh? Hay là…. Nguyên nhân khiến em bị giam ở đây? Có người xăm mật mã này đằng sau lưng em, nhưng em không thể nhìn thấy, trên đỉnh tháp cũng không có gương để em phát hiện, nhưng dòng chữ này cũng quá đơn giản rồi.

Tôi mua thêm một chiếc kính viễn vọng có tia hồng ngoại quan sát được trong đêm, sử dụng đan xen với chiếc kính bình thường dùng ban ngày để tiện quan sát ngày đêm. Trong vườn treo tối mịt. Em với chiếc váy rách tỏa ra ánh sáng đỏ trong kính, như động vật đang kiếm mồi trong đêm, cũng giống như kẻ địch của quân đặc chủng trong phim Mĩ. Sắc đỏ càng mạnh không có nghĩa sức sống càng mạnh, mà hoàn toàn ngược lại, nó tượng trưng cho cái chết đã đến gần. Cơn sốt cao ảnh hưởng tới tia hồng ngoại, khi quả cầu lửa xuất hiện trong tầm mắt chính là lúc mọi bộ phần thiêu đốt sự suy kiệt.

Ngày 15 tháng 9

“Có vô số chiếc máy bay phóng vụt qua giấc mơ của anh, anh không đếm tường tận mình đã hạ gục được bao nhiêu chiếc, nhưng mỗi chiếc, anh đều hạ vì em.”

Đây là lời thoại trong phim – Tôi cũng thế/

Tôi nhớ lại hơn một tháng này, tôi mang thuốc, nước và đồ ăn đặt trên “Diều hâu đen,” để nó bay qua trời cao đến bên em.

Mới đầu tôi rất căng thẳng, sợ rằng chiếc máy bay mô hình nhỏ bé kia sẽ rơi giữa đường, hoặc sơ ý điều khiến nó đập vào tường, sau đó tôi mới từ từ điều khiển một cách thành thạo hơn.

Thấy em ngày một khỏe lại, mỗi sáng ăn bánh bao và nước tôi mua, tôi cảm thấy rất tự hào.

Nhưng tôi lại thắc mắc – Em là ai?

Từ đó về sau, “Diều hâu đen” không chỉ là công cụ đưa cơm, mà còn trở thành người liên lạc. Chiếc máy bay mô hình này do chính tay tôi làm ra khi còn học đại học dựa theo hình tượng chiếc máy bay trực thăng trong “Diều hâu gãy cánh,” bộ phim yêu thích nhất của tôi.

Nếu muốn cứu em ra ngoài thì đầu tiên tôi bắt buộc phải biết – Tại sao em lại bị nhốt trên đỉnh tháp?

Em đã phạm phải tội lỗi nào không thể tha thứ ư? Nếu tùy tiện thả em ra ngoài, liệu em có gây hại tới hòa bình thế giới không? Thậm chí, phải chăng em mắc một chứng bệnh truyền nhiễm đặc biệt nguy hiểm, nên không thể tiếp xúc với bất kỳ ai, đành nhốt vào trong vườn treo tự sinh tự diệt?

Một tháng gần đây, tôi làm đêm ở tiệm tạp hóa 24h, đây là công việc đầu tiên của tôi kể từ khi thất nghiệp. Mỗi tối, ngồi sau quầy thu ngân trong tiệm, tôi không hề cảm thấy cô đơn hay sợ hãi, mà ngược lại còn nhớ mong vô cùng, vào những ngày mưa tôi còn bận lòng – bởi vì có một người con gái, cũng đang cô độc nằm dưới góc tường trên đỉnh tháp, mắt nhìn bầu trời sao không một bóng che.

Ngày 15 tháng 10

Trong chiếc bút ghi âm tôi gửi cho em, lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng nói của em – Dịu dàng, truyền cảm. Tôi rất thích.

Thôi Thiện, giờ tôi đã biết tên mẹ em là Ma Hồng Mai, bố em tên Thôi Chí Minh, còn biết cả trường cấp 3, bạn thân hồi đại học của em, công ty đầu tiên em làm sau khi tốt nghiệp.

Khi em nói thì rất lưỡng lự, tôi thắc mắc phải chăng em đã mất trí nhớ, có lẽ nào cũng mắc căn bệnh giống tôi?

Để chắc chắn rằng em không lừa tôi, tôi mạo danh thành bạn trai em đi hỏi thăm những người bạn và đồng nghiệp của em trước. Tôi lén ghi âm lại rồi gửi nó cho em qua “Diều hâu đen.” Có thể em không tin, nhưng đó là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với nhiều người lạ đến thế. Những con người hoặc đáng sợ hoặc kì quái kia, mặt đối mặt phả hơi thở lên mặt tôi cùng đủ loại ánh mắt lạnh lùng, khinh khi hay xảo quyệt.

Ngày 29 tháng 11.

Xin lỗi, tôi đã không cứu em ra sớm hơn, để em bị nhốt trong vườn treo Babylon, chịu sự giày vò gần 120 ngày, đã thế tôi còn nhìn lén em, nửa đêm lén tới gần em, ép em phải thuật lại vết thương lòng như một tên biến thái.

Tôi sẽ đền tội với em, tôi sẽ giúp em tìm ra hung thủ thực sự, và trừng phạt kẻ đó tại chính nơi này.

Tôi nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh quốc tế, tới từ nước Cộng hòa Sodom, tôi mua trên mạng một tấm hộ chiếu của quốc gia đó. Em hãy yên tâm, đó không phải là hộ chiếu giả, mà là hộ chiếu được bộ Ngoại giao Sodom phát hành, dùng ảnh trên Visa của em.

Tôi còn nghĩ cho em một cái tên mới: Trương Tiểu Xảo.

Nghe rất quê nhưng lại chân thực. Sau này, em sẽ quen với cái tên này thôi.

Tuy em không phải là kẻ giết người nhưng cũng đã tham gia âm mưu sát hại Trình Lệ Quân, tuy đã bỏ ngang nhưng e vẫn phải ngồi tù. Em hãy dùng tấm hộ chiếu này di dân ra nước ngoài, nước Cộng hòa Sodom và Trung Quốc có chính sách miễn thị thực giữa hai nước, dù có đi tới bất kì quốc gia nào em cũng sẽ an toàn vĩnh viễn.

Tiểu Thiện hay Tiểu Xảo hay Odette – Chúc em tìm thấy người mình yêu ở nửa bên kia trái đất, tốt nhất là người Trung Quốc, bởi tôi không thích người nước ngoài.

Quên không nói với em, Cộng hòa Sodom chỉ có độc một nơi đáng nhớ, đó chính là nơi trú ngụ của bầy thiên nga đen tránh rét lớn nhất thế giới.

Ngày 30 tháng 11.

Tôi lấy cuốn “Nhà tù Shawshank” trên giá sách, bìa và gáy sách đã bị mài trắng phớ, tôi suýt nữa đã tưởng rằng đây là lần đầu tiên mình đọc cuốn sách này, nhưng thực ra tôi đã đọc cuốn tiểu thuyết ngắn này của Stephen Kinh được 120 lần rồi.

Mà tình cờ thấy trên bức tường nhà tôi, đã khắc tròn 20 chữ “Chính.”

Tiểu Thiện, theo lời yêu cầu trong bút ghi âm của em, tôi nhất định sẽ tặng em món quà tuyệt vời nhất – Lâm Tử Túy.

Em còn yêu hắn ta không?

Chẳng cần kể kĩ, tôi lợi dụng mảnh giấy cầu cứu của em, còn hắn ta nhận ra nét chữ của em. Cuối cùng, tôi dụ hắn tới đỉnh tháp Babylon – Vào đêm tuyết rơi đầu mùa, Lâm Tử Túy mang theo chiếc bánh gato tẩm độc, đang định bước vào vườn treo thì bị tôi đẩy mạnh vào.

Người đàn ông này rơi xuống với hai bàn tay trắng, ngã xuống đáy chiếc giếng sâu 3m rồi ngất đi. Tôi ngồi trên những cọng cỏ đã héo úa và bụi đất trên đỉnh tháp Babylon, nhìn ánh đèn như những ngôi sao lấp lánh, tuy không có một ánh sáng nào có thể chiếu tới mặt tôi. Tôi thức cả một đêm dài, những bông tuyết nhỏ bé đọng lại trên mí mắt cũng dần bị hòa tan bởi nhiệt độ cơ thể.

Trời sáng rồi.

Mặt trời lên cao, tuyết đầu mùa tan chảy, lạnh cắt da cắt thịt.

Hai người cũng đã tỉnh…. Tôi lén nghe cuộc đối thoại của hai người với cơ thể bị đông cứng, cho tới khi Lâm Tử Túy siết cổ em.

Bởi thế tôi cầm nửa viên gạch ném chuẩn xác vào ót hắn ta.

Tôi mở balo, thả sợi dây thừng dài bằng nhựa xuống dưới, buộc chặt đầu dây còn lại vào cốt thép đã bị lộ trên sân thượng. Sợi dây này đã ở trong balo của tôi ba tháng.

Tôi để yên cái túi của Lâm Tử Túy ở chỗ cũ rồi biến mất khỏi đỉnh tháp Babylon.

Về phần chiếc bánh gato tẩm độc kia đã bị tôi ném xuống sông Tô Châu, kẻo mấy con mèo hoang lại bị chết uổng.

Em được tự do rồi.

Ngày 1 tháng 12.

“Nếu đánh đổ tòa tháp này trên đồng bằng Shila thì phải mất tới hai ngày mới đi được từ đầu bên này sang đầu bên kia. Khi tháp sừng sững chọc thẳng lên trời thì phải mất nửa tháng mới có thể leo từ chân tháp lên tới đỉnh tháp, đó là trong trường hợp người leo mang thêm vật gì. Nhưng trong thực tế, rất ít người có thể leo bằng tay không. Phần lớn mọi người đều kéo thêm một chiếc xe gỗ nhỏ chất đầy gạch ở phía sau, do đó tốc độ đương nhiên giảm đi rất nhiều. Kể từ lúc gạch được chất lên xe cho tới khi được vận chuyển tới đỉnh tháp ngày một cao thêm, thì 4 tháng tròn đã trôi qua.

Trích tháp Babylon – Ted Chiang.”

Ngày 10 tháng 12.

Ngày hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Em ở trong một cái khách sạn giá rẻ đối diện tháp Babylon, dạo này vật giá leo thang thật nhanh, tôi rút hết số tiền hiện có trong thẻ ngân hàng, còn đi bán thêm mấy ngàn đô la, tặng em làm lộ phí.

Còn tôi đang nhìn một người phụ nữ khác.

Dựa vào bức ảnh trên tủ đầu giường trong hiện trường vụ án của Trình Lệ Quân, tôi đã bắt đầu điều tra ba người phụ nữ còn lại từ lâu – Toàn Man Như, Chương Tiểu Tuyết và Mai Lan.

Chính là ả ta!

Tôi tìm được số điện thoại của Mai Lan, đó chính là số liên lạc duy nhất được lưu trong điện thoại của người đàn ông trung niên chết trong ngày 10 tháng 8, em cũng đã chứng kiến cái chết của anh ta đấy.

Một tháng nay, bọn họ gặp nhau bốn lần đều bị tôi quan sát và ghi âm lại, chân tướng không còn gì phải nghi ngờ…. Hội những bà vợ cả tuyệt vọng đã bắt nhốt em 120 ngày, Mai Lan là kẻ chủ mưu, cũng là đối tượng phải bị trừng phạt đầu tiên.
Bình Luận (0)
Comment