120 Ngày Nhìn Trộm

Chương 37

Đêm Đông chí, theo truyền thuyết đây chính là thời khắc ma quỷ lên trần gian du ngoạn. “Chúng tôi ra sức chèo thuyền, ra sức chống chọi lại những con sóng, nhưng cuối cùng lại bị dội ngược trở lại vạch xuất phát ban đầu.”

Gương mặt Diệp Tiêu đã xuất hiện một lớp râu dày, anh khẽ đọc nốt câu cuối. Cuốn “Gasby vĩ đại” bìa cứng thấm đẫm máu này là một trong những vật chứng được lấy về từ đỉnh tháp Babylon.

Cuốn sách được tìm thấy nằm trên tay Mai Lan – một nạn nhân vừa chết cách đây không lâu, ngón trỏ và ngón cái gầy gò cứng đơ đặt trên một hàng chữ ở trang cuối cùng mà không biết đã bị ai gạch chân bằng bút đỏ.

Cảnh sát tìm thấy trong túi áo của nạn nhân một sợi dây chuyền đã đứt, nhưng hình như sợi dây chuyền đó không phải của Mai Lan. Diệp Tiêu cố gắng nhìn kĩ dưới ánh đèn, bông tai thiên nga của Swarovski, 80% là hàng giả vì trên mặt thạch anh đã có chỗ ngã thành màu đen rồi.

Cô ta vừa được đưa vào nơi chứa xác lạnh lẽo.

Sức sống của đàn bà thường dẻo dai hơn đàn ông, cùng lâm vào tình cảnh thiếu nước thiếu lương thực trong thời tiết giá lạnh, ba ngày sau Lâm Tử Túy đã bị chết cóng, còn Mai Lan lại cầm cự được hơn mười ngày. Năm giờ sáng cô ta vẫn cuộn tròn trong chiếc chăn bằng lông ngỗng, ngắm nhìn bầu trời đêm dài bất tận. Cô ta còn nhìn thấy một con mèo phủ đầy tuyết trắng chỉ có cái đuôi đỏ ửng. Cô ta nói với nó rằng: Tao sắp được cứu ra khỏi đây rồi, và sẽ được xe cấp cứu đưa tới phòng bệnh ấm áp.

5 tiếng sau, cô ta quả thực được nhấc bổng lên bằng cáng cứu thương trong vòng vây của người dân ở công viên quảng trường nhân dân. Cô ta được đưa vào một chiếc xe nhỏ gần giống xe cứu thương nhưng là được đưa về phía nhà xác của sở công an. Chồng cô ta vội vàng đến nhận diện, gào khóc một hồi trong đám đông rồi nguyền rủa với trời đất rằng Lâm Tử Túy sẽ mãi mãi không được siêu thoát, nhưng đêm nay anh ta sẽ nằm trên giường của một cô gái trẻ thôi.

Phòng khám nghiệm tử thi đêm Đông chí càng lúc càng bận rộn, lại có thêm bốn thi thể nữa được đưa tới, lần lượt được đặt cạnh xác Mai Lan và Lâm Tử Túy.

Nói một cách chính xác thì đó không còn là thi thể nữa mà chỉ là một bộ hài cốt. Trong đó có một người bị câm, đã được chôn cất hơn 4 tháng, chỉ có thể lờ mờ nhận ra chiếc trán bị hói – đó là người bị Mai Lan hạ độc.

Ba thi thể nữ giới còn lại cũng không còn cách nào để có thể giải phẫu. Theo như phán đoán ban đầu thì đã chết được khoảng một năm đến một năm rưỡi rồi, có người còn sót lại mảnh vải cuối cùng với đôi bốt da. Độ tuổi rơi vào khoảng từ 20 đến 25.

Cô gái trẻ chỉ còn lại bộ hài cốt, nằm sát bên cạnh Mai Lan. Nếu như da thịt chưa bị phân hủy thì có thể Mai Lan sẽ nhận ra cô ta, đó chính là người tình mà chồng cô ta yêu quý nhất. Mùa xuân năm ngoái cô gái đó trở thành vật hi sinh đầu tiên của Hội những bà vợ cả tuyệt vọng, bị ném lên đỉnh của một tòa nhà đang xây dở ở vùng ngoại ô. Nếu hai người ấy còn sống, chắc cũng không ngờ được rằng họ lại được trùng phùng tại nơi đây và còn nằm chung trên một chiếc giường nữa.

Sáng nay, khi kiểm tra từng cánh cửa của căn hộ 3001 tòa nhà số 7 hoa viên Lưỡng Hà, Diệp Tiêu bất ngờ phát hiện ở vườn treo đối diện tòa nhà đang xây dở có thi thể của Mai Lan và Lâm Tử Túy.

Phía cảnh sát lại tìm thấy thêm thi thể của một người đàn ông trung niên ngay dưới hầm tòa nhà, đang chờ xác nhận thân phận.

Diệp Tiêu gọi thẳng cho cục trưởng, dưới sự kiến nghị quyết liệt của anh, công an thành phố vào cuộc ngay lập tức. Điều động hơn một nghìn chiến sĩ cảnh sát cùng trực thăng, tìm kiếm khắp các tòa nhà đang xây dở trong phạm vi toàn thành phố xem có nạn nhân còn sống sót nào đang bị giam cầm hay không.

Chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi ngày Đông chí, hơn một trăm nóc tòa nhà đang xây dở đã được kiểm tra, kết quả trên nóc những tòa nhà đang xây dở ở vùng ngoại thành, khu vực đại học và trung tâm thành phố, họ đã tìm thêm được ba cái xác nạn nhân nữ.

Ngay sau đó cảnh sát đã xác minh được thân phận của một trong ba người: Thư kí của một công ty nào đó mất tích vừa tròn một năm. Mà vợ của chủ công ty đó là Toàn Man Như – một trong 4 người trong bức ảnh trên tủ đầu giường của Trình Lệ Quân.

Trước khi trời tối, Toàn Man Như và Chương Tiểu Tuyết lần lượt bị bắt giữ, áp giải đến sở công an, khi được còng tay dẫn tới phòng thẩm vấn, mỗi người một thái độ.

Toàn Man Như như một quả bóng xì hơi, khuôn mặt vốn béo mũm mĩm giờ cũng méo đi rồi. Cô ta chỉ nói đi nói lại rằng con gái không xa được mẹ, rằng tối nay cô ta có được về nhà không, nếu không có mẹ con gái sẽ không ngủ được.

Diệp Tiêu đích thân thẩm vấn, chồng Toàn Man Như cũng đã thừa nhận rằng, một trong ba thi thể đó là thư kí và cũng chính là người tình của ông ta. Khi cô ta biết Mai Lan đã chết, và chết cùng Lâm Tử Túy trên đỉnh tháp Babylon, chưa đến 10 phút sau, tất cả các phòng tuyến đều bị sụp đổ. Toàn Man Như đã khai báo bí mật của Hội những bà vợ cả tuyệt vọng và thừa nhận rằng biết nạn nhân trên nóc của bốn tòa nhà đang xây dở. Cô ta nhấn mạnh rằng tất cả đều do Mai Lan cầm đầu. Lần giết người đầu tiên hoàn toàn là sự cố ngoài ý muốn, bọn họ chỉ muốn dạy dỗ cho đối phương một bài học mà thôi, nào ngờ lại chết người. Bây giờ nghĩ lại cô ta cho rằng Mai Lan cố tình làm điều đó, muốn kéo ba người bạn thân của mình xuống nước. Toàn Man Như nói rằng cô ta chỉ là người đứng ngoài quan sát chứ không tham gia vào việc giết người. Mọi việc xuất phát từ sự căm ghét của người vợ đối với kẻ thứ ba, cùng lời thề khi thành lập Hội những bà vợ cả tuyệt vọng, cô ta nhất định phải giữ bí mật.

-Mai Lan thật độc ác!

Toàn Man Như nhổ một bãi nước bọt xuống đất, chiếc áo len của cô ta đã thấm đẫm nước mắt.

Theo sự ra hiệu của Diệp Tiêu, nữ cảnh sát bên cạnh đưa cho cô ta hộp khăn giấy.

Sau đó, cô ta lại tiếp tục khai rằng sau khi Trình Lệ Quân chết, Mai Lan nói cái chết ấy không phải do tự sát, hung thủ chính là người tình bí mật của Lâm Tử Túy, một cô gái tên Thôi Thiện. Vì muốn báo thù cho Trình Lệ Quân, Hội những bà vợ cả tuyệt vọng đã chọn Thôi Thiện làm vật hi sinh và nhốt ở nhà tù trên không trên đỉnh tháp Babylon vào đêm cuối cùng của tháng 7.

Toàn Man Như tiếp tục sám hối.

-Bây giờ nghĩ lại tất cả đều là dối trá, Mai Lan không đưa ra bất kỳ bằng chứng nào cả vậy mà chúng tôi lại tin cô ta, đúng là đầu óc có vấn đề rồi.

-Cô không thừa nhận rằng mình đã giết người sao?

Đó là câu nói cuối cùng của Diệp Tiêu trong buổi thẩm vấn.

Sau đó anh đi sang phòng bên cạnh, Chương Tiểu Tuyết đã sớm mất kiên nhẫn khi phải chờ đợi rồi, nhưng không phải trong trạng thái u mê mất tinh thần, mà ngược lại cô ta kích động hò hét ầm ĩ nói rằng trước khi gặp được luật sư, cô ta sẽ không nói nửa lời với cảnh sát.

Hẳn là đã nhiễm phim Mỹ rồi đây? Nắm trong tay khẩu cung của Toàn Man Như, Diệp Tiêu thẩm vấn một cách nhanh chóng, chưa đầy năm phút sau đã khiến Chương Tiểu Tuyết phải khai ra toàn bộ. Có lẽ những ngày Mai Lan mất tích đã khiến bọn họ có dự cảm về những nguy hiểm đang gần kề, không hẹn mà cùng đổ tội giết người lên đầu Mai Lan.

Chương Tiểu Tuyết xin cảnh sát một điếu thuốc Trung Hoa, liên tiếp nhả ra những vòng khói xanh khắp phòng thẩm vấn, từ tốn nói:

Cảnh sát Diệp, anh hãy nói với chồng của tôi rằng tôi chưa bao giờ hận anh ấy. Mà tôi vô cùng cảm kích những điều mà anh ấy làm cho tôi sau khi chúng tôi kết hôn.

Diệp Tiêu nói chồng cô đang ở phòng khám nghiệm tử thi, đang xác nhận thân phận của nữ sinh viên đại học.

-Bao giờ tôi có thể gặp anh ấy?

-Anh ấy nói không muốn nhìn mặt cô, nhưng sẽ tìm một luật sư tốt nhất để biện hộ cho cô.

-Đúng là vợ chồng một ngày ân nghĩa trăm năm, tôi rất cảm kích.

Buổi thẩm vấn được kéo dài đến tối, cuối cùng Chương Tiểu Tuyết nói tới Mai Lan:

-Cô ta đẹp hơn tôi, khi tôi học đại học người được tặng nhiều hoa nhất chính là cô ấy. Ừ thì trong lòng tôi cũng có một chút đố kị thì mới khoe khoang rằng mình có rất nhiều bạn trai, nhưng đa phần trong số đó là tôi hư cấu nên cả.

-Theo cô thì cô ấy và Lâm Tử Túy có quan hệ như thế nào?

-Còn phải hỏi sao? Hai người họ kết bè lại hại chết Trình Lệ Quân, còn tôi và Toàn Man Như lại trở thành vật hi sinh cho bọn họ, đây chính là kết cục của Hội những bà vợ cả tuyệt vọng.

Trong đầu Chương Tiểu Tuyết chợt vang lên giai điệu của bài ca “Liên bang không thể chia cắt bởi lao tù.”

Cách đó hai tầng, vị bác sĩ pháp y đáng thương đang phải tăng ca trong đêm Đông chí lạnh lẽo. Ông giải phẫu thi thể đã bị phân hủy của Lâm Tử Túy trước, ông rửa sạch thi thể nạn nhân và xác minh nguyên nhân cái chết là chết đói chết khát trong thời tiết lạnh giá. Sau đó ông rạch một đường dao lên ngực của Mai Lan, thời gian tử vong của cô ấy cũng vừa được hơn 10 tiếng trước.

-Thật đáng tiếc.

Vị bác sĩ pháp y như ca tụng vẻ đẹp của cô ta, nhưng da đã hơi nhão, nếu như vài ngày trước khi chết không ăn gạo thì có lẽ ở bụng sẽ có vài vết sẹo lồi.

Khám nghiệm tử thi cho biết đói khát đã dẫn đến cái chết.

Thi thể sau khi giải phẫu xong được khâu lại, rồi được đưa vào nhà xác. Xác Mai Lan ngoại trừ ở những vết khâu thì vẫn còn nguyên vẹn. Còn xác Lâm Tử Túy nằm bên cạnh thì đã trở nên vô cùng thê thảm.

Vì hai thi thể này được tìm thấy tại cùng một nơi cùng một thời điểm nên tất cả mọi người trong tổ chuyên án đều cho rằng: Lâm Tử Túy và Mai Lan có tự tình riêng, đối tượng ngoại tình chính là bạn thân của vợ.

Phía cảnh sát đưa ra nhật ký cuộc gọi trong di động của Mai Lan, chứng minh rằng hơn hai năm về trước cô ta và Lâm Tử Túy đã có một mối quan hệ vô cùng thân thiết. Ngày 21 và 22 tháng 6, chồng của Mai Lan đi công tác nước ngoài, cô ta ở một mình nên hoàn toàn có thời gian để gây án. Cuộc gọi cuối cùng của Trình Lệ Quân là gọi cho Mai Lan vào chập tối ngày 21 tháng 6. Mai Lan giải thích với phía cảnh sát rằng đó chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường, lúc đó Diệp Tiêu đã cho rằng cô ta đang nói dối, và đó cũng là nguyên nhân vì sao anh kề cà không đồng ý việc kết án do tự sát.

Tại vườn treo trên đỉnh tháp Babylon, ngoài phát hiện ra hai thi thể, phía cảnh sát còn thu thập được một số đồ dùng thường ngày như: chăn lông ngỗng, ga giường đã bị mốc, đôi dép lê bằng lông, hộp nhựa Lock&Lock, rất nhiều vỏ chai nước lọc, bấm móng tay, hộp kẹo bạc hà, kem đánh răng và bàn chải đánh răng dùng rồi, kem dưỡng da giá rẻ, còn có cả váy khoét nách ngắn màu đen với họa tiết nhỏ.

Ngoài Lâm Tử Túy và Mai Lan ra, còn có một cô gái trẻ đã sống ở đây một thời gian, bắt đầu từ mùa hè năm nay và rất có thể đến tận cuối mùa thu. Người cung cấp đồ ăn và tiếp tế cho cô ấy có khả năng lớn là Nguyễn Văn Minh – Người sinh sống bên khu đối diện, hoặc có thể chính là Lâm Tử Túy hay Mai Lan.

Cô gái ấy chính là Thôi Thiện.

Về phần quan hệ giữa cô gái ấy và Lâm Tử Túy, cho đến nay phía cảnh sát vẫn chưa điều tra ra manh mối nào. Hành tung của cô gái ấy vẫn chỉ là con số không tròn trĩnh, rất có thể Thôi Thiện đã bị chết trên nóc một tòa nhà đang xây dở nào đó và xác đã được Lâm Tử Túy và Mai Lan hay ai đó đưa đi rồi. Mọi người đều cho rằng Thôi Thiện vô tội. Chỉ vì mẹ cô ấy là Ma Hồng Mai, người giúp việc năm đó đã chết trong nhà của Trình Lệ Quân, nên rất có khả năng vì báo thù cho mẹ mà trở thành con cừu non ngây thơ chịu tội thay cho Mai Lan.

Đến lúc này, hung thủ sát hại Trình Lệ Quân đều bỏ mạng trên đỉnh tháp Babylon cũng coi như đã gặp báo ứng, gieo nhân nào gặt quả ấy. Hoặc không là nắm tay nhau tự sát một cách thê thảm. Không phải cũng có một phiên bản “Hồ thiên nga” cũng có cái kết như thế sao? Vừa hay lại đúng với sở thích chung của Lâm Tử Túy và Mai Lan.

Nhưng có người lại không cho là như vậy, Diệp Tiêu rời phòng khám nghiệm tử thi, trở về văn phòng uống một ly trà đặc.

Buổi chiều, anh cho người lục soát kĩ mọi ngóc ngách trên đỉnh tháp Babylon, dùng túi bóng gói hết lại để tránh việc bỏ sót bất kỳ một vật chứng nào. Không ngoài dự đoán, họ phát hiện ra những chữ số Ả Rập từ 1 đến 120 được khắc ở góc tường. Vậy có nghĩa là đã có người bị nhốt suốt 120 ngày? Tính ra thì vừa khớp với khoảng thời gian Thôi Thiện bị Hội những bà vợ cả tuyệt vọng bắt nhốt trên đỉnh tháp Babylon cho đến khi Lâm Tử Túy mất tích.

Cảnh sát đưa máy bơm nước lên nóc tòa nhà đang xây dở, lần lượt rửa sạch sẽ 4 bức tường, phát hiện ở giữa những hạt xi măng có rất nhiều chữ “Chính” mờ mờ. Mười đồng chí cảnh sát đã cùng nhau đếm suốt 3 giờ đồng hồ, tổng cộng có khoảng hơn 800 chữ “Chính.” Nếu coi đây là số ngày, thì nhân với 5 thì cũng hơn 4000 ngày, khoảng từ 11 đến 12 năm trước.

Rốt cuộc ai đã bị nhốt ở nơi này lâu đến thế? Chỉ nghĩ thôi mà đã thấy điên đầu rồi.

Cuối cùng họ tìm thấy dưới cành lựu và bùn đất một mẩu giấy đã bị vò nát, phải ghép lại mới miễn cưỡng nhìn thấy rõ:

-Cứu mạng! Tôi ở trên nóc nhà! Tháp Babylon!

Khó có thể biết được là do ai viết, nhưng có thể loại trừ đi nét chữ của Lâm Tử Túy và Mai Lan.
Bình Luận (0)
Comment