15P, 7H, 6Sm Đích Cố Sự Đại Tập

Chương 15

Từ sáng sớm lạnh lẽo kia tôi đã quay về chốn cũ. Cũng từ ngày đó, tôi thật sự được sống cùng người yêu của mình.



Nghe nói tối hôm nay chòm sao Sư Tử có mưa sao băng, vừa hay người đó lại thuộc chòm sao Sư Tử, cho nên người đó đặc biệt hủy hết lịch hẹn, từ khi trời còn chạng vạng chưa tối hẳn chúng tôi đã chạy đến một ngôi nhà ở ngoại thành, dưới chân một ngọn núi nhỏ.

Chúng tôi cùng nhau gặm chân gà KFC, uống cà phê độc nhất vô nhị mà người đó pha bằng tuyệt kỹ bí mật, ngồi trên một khối đất bằng phẳng nói chuyện phiếm chờ sao băng rơi xuống.

Nói thật, tôi đối với chuyện này cũng chỉ tin sơ sơ. Có điều nhìn người đó hào hứng như vậy nên mới vui vẻ đi cùng.

Chờ mãi chờ mãi ~~~ chờ cho đến khi bầu trời tối đen, sao một ngôi hai ngôi ba bốn ngôi đều đã mọc đầy trời, nhưng mà vẫn không thấy bóng dáng một ngôi sao băng nào hết, tôi có chút lạnh, không ngừng hà hơi. Người đó nhìn thấy liền nắm tay tôi kéo vào trong tay mình, ủ ủ, xoa xoa.

Đột nhiên tôi nhớ ra trong xe hình như có áo khoác, liền đứng lên đi lấy. Đúng lúc đó, tôi nghe được người đó hào hứng la lên:

“Có rồi! Có rồi!”

Đợi đến lúc tôi ngẩng đầu nhìn lên thì đã quá muộn, vì thế tôi hỏi người đó: “Ước nguyện chưa?”

“A…mải gọi em, anh quên mất rồi…”

Tôi đưa tay làm dấu hiệu thất bại trêu người đó, lôi áo khoác ra, người đó kéo tôi lại cùng nhau ngồi xuống phủ thêm áo lên. Áo khoác mà che cả hai người thì hơi nhỏ, người đó bảo tôi ôm thắt lưng mình, rồi vòng tay ôm lấy vai tôi, dựa sát vào nhau đến mức dường như không còn khoảng cách.

Sao băng một chút mặt mũi cũng không chịu cho chúng tôi, lẻ loi rơi rớt, thỉnh thoảng mới có một tia sáng lười biếng xẹt qua phía chân trời. Tính tình trẻ con của người đó nổi lên, liền tuyên bố: “Không bao giờ…thèm làm người chòm sao Sư Tử nữa”.

Tôi len lén cười, có vòng ôm của người đó và áo khoác, tôi ấm áp đến muốn ngủ. Người đó phát hiện ra, tàn nhẫn lay tôi tỉnh lại: “Này, nói anh nghe em ước nguyện điều gì để về thôi, nếu không chúng ta dám phải ngốc ở đây cả đêm lắm.”

“Anh nghĩ nhanh như vậy em có thể nói cái gì?”

“Nói tên của anh ba lần chứ gì nữa!” Trong lời người đó mang đầy vẻ đắc ý.

“Sai rồi, nhanh như vậy chỉ đủ cho em nói “tiền tiền tiền” ba lần thôi.”

Tôi nghĩ vẻ mặt nghiêm túc giọng nói bình thản của tôi đã đả kích người đó vô cùng nghiêm trọng.

Nửa dỗi thật nửa giả vờ, người đó xoay người sang chỗ khác, bộ dạng cực kỳ bực bội. Không có vòng tay của người đó, đột nhiên tôi cảm thấy lạnh lẽo vô cùng. Hảo hán không giành ăn trước mắt, tôi vươn người cắn nhẹ vành tai người đó nói: “Đùa anh thôi mà, em muốn nói chính là “nhất khởi, nhất khởi, nhất khởi” (nhất khởi: cùng nhau) * đó.”

Tên của tôi có chữ “Dịch”, tên người đó có chữ “Khải”*, nói như vậy người đó hẳn sẽ rất vui.

Không nghĩ ra nổi người đó còn ngốc nghếch mà nói: “Đúng rồi ha, vẫn là em thông minh, anh còn muốn nói là “khởi nghĩa, khởi nghĩa, khởi nghĩa”* nữa chứ…”

Hai người chúng tôi, ở góc rừng nho nhỏ tràn ngập mùi thơm ngát của lá cây cùng cỏ xanh mà cười đến đau cả bụng, như hai đứa nhỏ không phải kiêng dè bất cứ điều gì.

Kỳ thật mặc kệ là “nhất khởi” hay là “khởi nghĩa”, nguyện vọng của chúng tôi vẫn chỉ có một.

Chính là, Khải và Dịch, mãi mãi bên nhau.
Bình Luận (0)
Comment