*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ai dè Vương Tĩnh Nghiêu lại hếch mày lên: “Xem rồi? Năm ngoái lúc phim này chiếu anh hẹn em đi xem, không phải em toàn nói em không có thời gian rảnh sao?”
Hàn Trác Trác để lộ vẻ mặt rõ là đang chột dạ, liếc mắt sang chỗ khác.
Vương Tĩnh Nghiêu hỏi gặng: “Em đi xem với ai?”
Sếp Hàn lấy ra câu đáp quen thuộc: “Quên rồi.”
Vương Tĩnh Nghiêu cáu quá đổi sang kênh khác xem 《 Ca sĩ 》 luôn. Anh còn chỉnh tiếng rất to, giọng Trương Thiều Hàm xuyên thấu tận trời, đâm thẳng vào chỗ sâu thẳm nhất trong tâm hồn.
(Trương Thiều Hàm: Nữ ca sĩ nổi tiếng sinh năm 1982 người Đài Loan.)Sếp Hàn lạnh lùng nói: “Nếu anh đánh thức Thịt Thịt, em sẽ giết anh.”
Vương Tĩnh Nghiêu tắt TV đi, đứng dậy tránh ra.
Hàn Trác Trác nâng di động lên, nhìn thoáng qua sau qua hình ảnh phản chiếu trên màn hình. May quá, anh ấy không bỏ nhà trốn đi.
Anh chỉ đi ra ban công thôi.
Ông Hàn đúng là rầu thúi ruột vì con gái: “Trác Trác, con thế này đúng là khinh người quá đáng rồi đấy.”
“Con như thế bao giờ!”
“Tiểu Vương người ta ngày nào cũng cần cù chăm chỉ đi làm bên ngoài, về đến nhà còn tận dụng thời gian làm đủ thứ. Không phải con nên nhận ý tốt của người ta, cho người ta cơ hội sao? Trước kia bố giáo dục con thế nào?”
Hàn Trác Trác ngẫm nghĩ một lát cách bố cô giáo dục cô hồi còn bé: “Đừng để ý đến viên đạn bọc đường của bọn đàn ông, rốt cuộc tụi nó chỉ muốn lợi dụng con thôi.”
Đến cả ông Hàn cũng phải nói: “…… Con không nên nhớ kỹ vậy, nhớ rõ ràng như thế làm gì!”
Thấy dạo này con gái làm lụng bận rộn, về nhà còn phải chăm sóc con, không có thời gian chăm sóc nhan sắc, ông Hàn lại vào phòng tắm lấy một đống mặt nạ ra.
“Đừng có mặt xám mày tro cả ngày nữa. Vốn hai đứa đã chết dí bên nhau suốt ngày, chẳng còn cảm giác thần bí gì nữa rồi, thế mà con còn không chú ý chăm sóc bản thân. Nhỡ người ta chán cái mặt con, đi ăn chả ăn nem ở ngoài, rồi bố xem con phải làm sao?”
Lời này đã bị Vương Tĩnh Nghiêu vừa đi từ ban công vào phòng khách nghe hết sạch không bỏ một chữ.
Sau đấy, khi Hàn Trác Trác miễn cưỡng đắp mặt nạ dưới sự trợ giúp của ông Hàn, anh cũng lúng túng nói một câu ——
“Bác cho cháu một miếng nữa với ạ.”
Sáng hôm sau đi làm, Hàn Trác Trác đi ra ngoài càu nhàu với Vương Tĩnh Nghiêu, hầm để xe của “Trác Duyệt” nhà họ chen chúc quá.
Những chiếc xe đang đậu của các sếp đều là xe xịn. Hôm nay có cuộc họp, chắc chắn sẽ tụ tập cả đống siêu xe.
Chỉ đỗ xe thôi cô đã lao lực lắm rồi, nên lát nữa cô muốn nhờ anh đỗ xe vào hầm hộ cô.
Vương Tĩnh Nghiêu đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi: “Trước kia em đã trộm liên hệ với Vương Tĩnh Nghệ sau lưng anh bao nhiêu lần?”
Hàn Trác Trác: “10 nghìn lần.”
“Hừ.”
“Liên hệ một tí với người quen thì có làm sao? Tháng nào em chả liên hệ mấy chục lần với anh shipper, sao anh không hỏi?”
Vương Tĩnh Nghiêu bơ cô đi.
“Lát nữa anh đỗ xe xuống hầm cho em nhé.” Cô nhờ anh.
“Đừng có nói chuyện với anh, anh không muốn để ý đến em!”
Vương Tĩnh Nghiêu giẫm chân ga phóng thẳng.
Mất hút không thấy đâu nữa.
Điều ấy khiến Hàn Trác Trác lo lắng sốt ruột cả quãng đường. Cô suy nghĩ lát nữa đỗ xe phải nhờ người tử tế nào đấy đỗ hộ vậy.
Chẳng ngờ lúc cô lái tới hầm để xe ở khu nhà cao tầng của “Trác Duyệt” thì thấy ——
Trống trơn không một chiếc xe.
Bảo vệ ở gara nói phía trên ra chỉ thị, tầng này chỉ cho xe của mình Sếp Hàn đi vào thôi.
Thế này thì đừng nói là đỗ xe vào hầm, Sếp Hàn cua gắt trong hầm còn được.
Cái anh Vương này, hơi đáng yêu quá mức rồi đấy.
Dưới sự hỏi tội của Sếp Hàn, sếp Vương đã đi huy động quần chúng cuối cùng cũng phải đổi quy định dùng hầm dưới làm chỗ để xe riêng cho sếp Hàn.
Sân bãi thênh thang, ai không biết còn tưởng là đỗ nguyên đoàn tàu cũng được.
Vương Tĩnh Nghiêu cứ duy trì trạng thái gượng gạo này đến tận một ngày kia.
Hôm đấy, Hàn Trác Trác ăn xong thì bế Thịt Thịt ra ngoài chơi, Vương Tĩnh Nghiêu ngoài miệng nói không rảnh, nhưng vẫn yên lặng đi theo hai mẹ con.
Ai dè trên đường họ gặp phải một đôi vợ chồng đang cãi nhau, còn mang theo một đứa bé 3-4 tuổi.
Gã kia bế con không chịu buông tay, người phụ nữ tiến lên kéo con lại. Cãi cọ một lúc, gã kia đạp người phụ nữ một cái, chị ta ngã lăn ra đất, rồi lại đứng lên giành lại con.
Ai dè gã đàn ông bế con bằng một tay, tay còn lại thì véo miệng người phụ nữ mấy cái. Chị ta ngã xuống rồi mà gã còn đạp lên đầu chị, làm người xem tức ứa gan.
Hàn Trác Trác máu nóng sôi trào, nếu không phải còn đang bế Thịt Thịt, thì cô đã xông lên tẩn thằng súc sinh kia một trận lâu rồi.
Tuy rằng không người qua đường nào dám lên can, nhưng có một số người ngứa mắt quá, nên đã gọi cảnh sát.
Đúng rồi, Sếp Hàn đấy.
Hàn Trác Trác và đám người hóng hớt đều không đi, đợi đến tận khi cảnh sát tới.
Ấy thế mà gã kia chỉ nhẹ nhàng bâng quơ, nói mấy câu mà đã kể vụ bạo hành gia đình mới nãy thành cãi cọ linh tinh giữa vợ với chồng.
Thấy cảnh sát tới, trả lại con cho người phụ nữ, đám đông bèn tản đi. Gã kia cũng biến mất không còn tung tích giữa đám người.
Tâm trạng Sếp Hàn rất là tệ.
Cô nhìn Thịt Thịt mở to hai mắt nằm trong lòng mình, lại nhớ tới đứa trẻ bị cha mẹ dọa đến độ mặt cắt không còn giọt máu ban nãy.
Cô chỉ muốn giết người.
Cô đi vào ngõ nhỏ bên cạnh mua nước uống, chẳng biết xui xẻo thế nào lại đụng phải thằng cha kia đi mua thuốc lá kế bên.
Gã ta mua thuốc xong thì lủi vào một ngõ nhỏ đành hanh, trong đấy đều là xới bài, chắc là gã muốn đi đánh cược.
Hàn Trác Trác bế con, miễn cưỡng xoay người lại.
Cô phát hiện Vương Tĩnh Nghiêu đã đứng ở đằng sau cô từ lúc nào.
Đôi mắt Sếp Hàn sáng ngời: “Bế con hộ em một lát.”
Vương Tĩnh Nghiêu: “Làm gì?”
“Muốn đánh người.”
“Em bế con đi.” Vương Tĩnh Nghiêu thong thả ung dung cuốn tay áo sơ mi lên, “Để anh.”
Sau đó anh xin một cái túi nilon đen từ siêu thị mà Hàn Trác Trác mua nước rồi chạy đi.
Năm phút sau anh chạy ra, ôm Hàn Trác Trác: “Đi!”
Sau đó một nhà ba người nhanh chóng tẩu thoát khỏi hiện trường gây án.
Hai người bế con, xen vào giữa trung tâm thành phố đông đúc người qua lại, giả vờ đi dạo loanh quanh.
Hàn Trác Trác rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, bật cười: “Phê thật!”
Vương Tĩnh Nghiêu lấy khăn giấy lau vết máu mũi của thằng khốn nạn kia trên tay mình đi, “Không phải em nói em ghét nhất là kẻ dùng bạo lực chống bạo lực sao?”
“Nhưng có một số kẻ cặn bã vẫn có thể ung dung ngoài vòng pháp luật mà.” Hàn Trác Trác nói rất đúng lý hợp tình: “Đánh thằng đấy một trận vẫn là hời cho nó.”
Vương Tĩnh Nghiêu: “Theo như em nói, thì em cũng có khuynh hướng bạo lực gia đình đấy.”
Sếp Hàn: “Ừ, cho nên anh nhất định không được cưới em đấy nhé.”
“Ngại quá,” Vương Tĩnh Nghiêu mặt dày vô sỉ nói: “Anh đáng yêu nhường này, vợ anh sẽ không nhẫn tâm bạo hành anh đâu.”
Tuy rằng ra tay đánh người là không đúng, nhưng nếu gặp phải chuyện tức quá nhịn không nổi, thì làm sao mà dằn lại được?
Nhưng Sếp Hàn vẫn tự kiểm điểm sâu sắc về sai lầm mà mình vừa mắc phải, cũng thương lượng với Vương Tĩnh Nghiêu rồi quyết định, về sau trong chuyện dùng bạo lực khống chế bạo lực này ——
Hai người sẽ quản lý lẫn nhau không được tái phạm.
Sự ngượng nghịu mấy ngày nay giữa hai người đã giảm bớt sau lần phạm tội này.
Hàn Trác Trác chủ động nói cho Vương Tĩnh Nghiêu biết: “Thật ra bộ phim kia ấy mà, em tự ra rạp xem một mình đấy.”
“Em tưởng anh dễ bị lừa vậy hả?”
“Thật đấy! Em nhớ rõ lắm, vì em rất thích bộ phim đấy nên em tính đi xem chung với anh.”
Sợ anh không tin, cô còn đăng nhập vào trang web mua vé, tra lại lịch sử mua vé, đúng là chỉ có một tấm vé duy nhất.
Vương Tĩnh Nghiêu hơi đau lòng: “Em đi xem phim một mình làm gì? Anh đi chung với em được mà.”
“Aizzz, đừng nói đến chuyện ấy nữa.” Mặt Hàn Trác Trác ẩn chứa cơn giận, cô lườm anh: “Tại anh chứ gì nữa!”
Vương Tĩnh Nghiêu:???
Sếp Hàn: “Năm ngoái em định hợp tác với một công ty dụng cụ thể dục thể thao, ai dè lại bị anh làm đổ sông đổ bể. Anh còn nói em không coi trọng thực lực của công ty bên ấy, mà là coi trọng sắc đẹp của ông chủ nhà đó. Lúc đấy em tức muốn xẻo anh luôn, còn tâm trạng gì mà phim với phò?”