18 Tầng Địa Ngục Ở Nhân Gian

Chương 22

“Đồng chí Tiêu Tiêu?”

Tôi nuốt một ngụm nước bọt, cố mở đôi mắt vừa khẽ nhắm lại.

“Cảnh sát Tiểu Lưu, bên anh có thể tra được tên của cô ấy không?”

Bên kia im lặng vài giây, sau đó khẽ nói ra một cái tên:

“Hà Linh.”

Hà Thanh Nghĩa.

Hà Linh.

Đây là người dì đã mất tích suốt mười chín năm của tôi.

Trước mắt tôi lại hiện lên dáng vẻ của người phụ nữ bị giam cầm ấy.

Trong ký ức, hình bóng dì út tuy mờ nhạt, nhưng tôi nhớ rất rõ, trên người dì có một mùi hương rất dễ chịu. Trong những bức ảnh còn lưu lại, dáng người dì tôi uyển chuyển, khuôn mặt rạng rỡ như hoa đào.

Tuổi trẻ. Xinh đẹp.

 

Năm đó, dì Hà Linh của tôi là nữ thần của khoa múa. Ông bà ngoại vẫn còn sống, chị gái và anh rể yêu thương nhau, bản thân dì cũng có một tương lai rộng mở và một người yêu bên cạnh.

Nhưng…

Mười chín năm đã trôi qua.

Những vết hằn trên gương mặt, trên thân thể dì không phải dấu vết của thời gian, mà là những vết thương do con người—những kẻ tàn nhẫn như thú dữ—để lại!

Khuôn mặt từng xinh đẹp như hoa đào giờ đã hoàn toàn bị hủy hoại bởi vô số vết sẹo. Dáng người mảnh mai thanh thoát giờ trông giống như một miếng bọt biển bị vắt kiệt đến méo mó.

Nhưng điều đau đớn nhất… vẫn là tấm lòng hiền lành và dịu dàng của dì.

Điên loạn. Mất trí.

 

Mười chín năm mất tích, rốt cuộc dì đã trải qua những gì? Đã phải chịu đựng bao nhiêu sự giày vò đến mức này?

Nước mắt tôi lại lặng lẽ rơi xuống.

“Hà Khiết!”

Mẹ tôi nghe tin dữ, toàn thân run lên bần bật, suýt nữa ngất lịm.

Bố tôi vội vàng đỡ lấy bà, mẹ mở mắt ra, rồi òa khóc nức nở:

“Em gái của tôi! Tiểu Linh của tôi! Sao có thể… Sao có thể như thế này!”

Họ cũng đã từng thấy những bức ảnh đó.

Còn dượng tôi, lúc này đã hoàn toàn sững sờ, ánh mắt trống rỗng, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.

Tôi lau nước mắt, vội vàng cảm ơn cảnh sát Tiểu Lưu rồi cúp máy.

Đúng lúc đó, dượng tôi đột nhiên đứng bật dậy, mặt không còn giọt máu, rồi bước thẳng vào bếp.

Tôi và bố nhìn nhau, lập tức hiểu ra dượng định làm gì.

“Dượng!”

“Em rể!”

Lưỡi d.a.o sáng loáng phản chiếu những giọt nước mắt rơi xuống—một giọt, hai giọt, rồi nhiều đến không đếm xuể.

Môi của Dịch Thanh run rẩy, nhưng tay lại nắm chắc chuôi dao.

“Tôi sẽ g.i.ế.c cả nhà họ Lương.”

“Tôi phải g.i.ế.c bọn chúng… g.i.ế.c lũ cầm thú đó.” Giọng dượng rất bình tĩnh.

Tiểu Linh của anh. Bạn gái của anh.

Mười chín năm trước, cô ấy vẫn là một cô gái xinh đẹp như đóa hoa rực rỡ.

Cô ấy xinh đẹp, lương thiện, lạc quan, luôn vui tươi.

Không ai biết rằng, năm đó, chính Tiểu Linh là người theo đuổi Dịch Thanh trước.

Nữ thần khoa múa được bao người theo đuổi, khi ấy lại giống như một cô bé, đỏ mặt bày tỏ với anh:

“Đồng chí Dịch Thanh, em thích anh từ lâu rồi… Anh mặc đồng phục cảnh sát trông thật đẹp. Nhưng… không phải là em chỉ thích anh lúc mặc đồng phục đâu…”

“Cảnh sát các anh là để bảo vệ những người yếu thế, bảo vệ nhân dân. Nhưng… nếu có thể, sau này anh có thể bảo vệ em nữa không?”

Bảo vệ người yếu thế. Bảo vệ nhân dân. Bảo vệ…

Bảo vệ Hà Linh.

Mười chín năm trước, khi giải cứu những người phụ nữ bị bắt cóc vào trong thôn, Hà Linh đã hỏi Dịch Thanh:

“Anh có muốn cưới em không?”

Khi ấy, không ai nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của anh ấy, không ai biết anh ấy đã đáp lại Hà Linh thế nào.

Dịch Thanh nói: “Tiểu Linh, bây giờ anh đang giải cứu họ. Em chờ anh một chút, khi về, anh sẽ trả lời em một cách đàng hoàng.”

Tại sao anh ấy lại nói vậy?!

Tại sao Dịch Thanh của mười chín năm trước lại nói như thế?!

Anh ấy chỉ muốn có một màn cầu hôn hoành tráng dành cho cô.

Nhưng anh không biết rằng, chính quyết định ấy đã khiến anh phải sống trong nỗi đau khôn nguôi suốt mười chín năm sau này.

Anh đã không bao giờ còn gặp lại Hà Linh nữa.

Sau cuộc điện thoại cuối cùng ấy…

Không còn Hà Linh nữa.

Anh đã không bảo vệ được cô.

Thế giới của Dịch Thanh, từ ngày hôm đó, đã rơi vào một vực sâu không đáy.

Hà Linh…

Một Hà Linh tốt như vậy… sao có thể? Sao có thể chịu đựng những điều này?!

Nước mắt anh không ngừng rơi, nhưng ánh mắt anh lạnh băng, giọng nói anh cũng vô cùng bình tĩnh.

“Tôi g.i.ế.c cả nhà bọn chúng, rồi sẽ vào tù.”

Dịch Thanh của hiện tại.

Nhất định sẽ dùng cả đời mình để bảo vệ Hà Linh.

“Dượng!”

Tôi vội vàng giữ chặt lấy dượng, bố tôi cũng đã siết chặt cổ tay dượng, không để ông manh động.

“Em rể! Chúng sắp sa lưới rồi, em đừng kích động!”

Nói đến đây, bố tôi cũng không kìm nén được nữa, nước mắt tuôn trào.

Ông không có bố mẹ, nhà ngoại chính là gia đình duy nhất của ông.

Hà Linh—em gái của vợ, cũng là người ông thương yêu như em gái ruột của mình.

Sao ông có thể không đau lòng? Không phẫn nộ?

“Nếu em làm vậy, em sẽ phải vào tù. Còn Tiểu Linh thì sao? Chúng ta phải nói thế nào với con bé? Em không muốn ở bên cạnh nó sao?”

Mẹ tôi cũng đã dần bình tĩnh lại. Bà hít một hơi sâu, nước mắt vẫn còn lấp lánh trong mắt khi nhẹ giọng hỏi.

Bình Luận (0)
Comment