Nó về nhà, nằm trên giường và suy nghĩ đến cái cảnh lúc ở công viên với Crush...
Mình thích Hải.... Thích Hải.... Hải.... Hải....
- Sao mình có thể nói thẳng là mình thích cậu ấy chớ? Rồi còn nằm bên cạnh nữa - Nó trùm chăn đạp chân lia lịa - Sao gặp cậu ấy đây?
- Gặp ai cơ? - Có tiếng hỏi, nó hất chăn ra thì thấy em gái đứng cạch, mặt ngơ ngơ nhìn nó.
- Có chuyện gì? Sao lại vào phòng chị?
Linh bỗng dưng nhảy lên người nó, rồi còn rúc vào chăn với chị, tay ôm bụng nó, nhõng nhẽo:
- Chị hai....
- Làm gì đấy? Ta nổi da gà đây này
- Chị dẫn em ra quán cafe Mỹ Khang nha.
Nó thở hắt ra:
- Em đi một mình đi. Rủ chị làm gì?
- Đi mình ngại lắm. Chị là chị em mà, dẫn em đi nha... - Linh tiếp tục nài nỉ - Nha nha nha...
- Thôi được, dẫn mày đi... Tao được gì?
- 20k bông lan. - Em nó cười.
- Đi ra khỏi phòng chị. - Nó định ngồi dậy thì em gái thét lên:
- 30?!?!
- Hum... Nếu như mà... 40 thì mọi chuyện sẽ rất ok, chị bao trọn xin mẹ với cả giờ về muộn.
- Haizzz... Đúng là đồ bóc lột. - Linh bĩu môi - Đồng ý.
Nó ôm lấy em gái...
- Aigoo... Em tui dễ thương quá à.
Tối... Hai chị em xin phép mẹ với lý do là muốn cùng nhau đi chơi. Với cả, vì có chị đi theo nên mẹ cho về trước 9 giờ đêm.
Vừa đến quán, hắn đã lập tức nhận ra hai chị em nó. Vì không có ghế trống ở tầng dưới, nên cả hai phải lên lầu trên ngồi. Ở đây có thể ngắm phố đêm lãng mạn, dòng người qua lại tấp nập.
- Ăn gì đây nà... - Khang lên tiếng cùng với nụ cười tươi của mình.
- Anh lấy cho em một trà sữa và bốn phần bánh bông lan. - Linh đáp lại.
- Bốn lận á? Ai đến nữa à? - Hắn thắc mắc chờ câu trả lời của Linh
- Mình tôi ăn, ok? - Nó trả lời thay. Sau đó lại quay người đi tỏ vẻ như mình không quan tâm.
Khang đứng lại một chút sau đó là quay lưng với vẻ mặt nhịn cười. Nó tỏ vẻ thế thôi, vì chỗ ngồi nhìn xuống là quầy bán hàng, bên cạnh chỗ pha chế là một đống sách vở được mở sẵn. À, hiểu rồi. Ra là vừa làm vừa học, hèn gì đến lớp là lại mượn tập để chép bài. Nó đang chăm chú thì Khang ngước lên nhìn, bất chợt hai ánh mặt gặp nhau. Ly nhanh chóng quay mặt đi, làm như vẻ không thấy cậu ta đang nhìn mình.
Khang lên lầu, đặt lên bàn những thứ hai đứa đã order. Nhưng lại có thêm một ly trà sữa nữa, nó thắc mắc:
TruyenGG
- Tụi này đâu gọi hai ly đâu?
- Cái này là tui đãi, lỡ ăn lại nghẹn rồi làm sao?
Ly hơi ngạc nhiên khi nghe vậy. Cậu ấy còn hiểu thế nữa cơ à. Giỏi rồi...
- Mai cậu lấy vở tôi mà chép. Không cần vừa học vừa làm đầu.
- Cảm ơn - Hắn cười - Nhưng tôi làm xong từ chiều rồi.
- Thế cậu mở để đó làm gì? - Ly chỉ tay xuống đống sách vở ở dưới quầy.
- Chỉ là bận quá chưa kịp dọn thôi.
Bỗng dưng lầu dưới xôn xao một cách kì lạ, mấy ông con trai không hiểu sao lại tơm tớp đưa điện thoại lên chụp ảnh lia lịa. Từ ngoài cửa, một cô gái bước vào với thân hình mảnh dẻ, mái tóc đen tuyền, trang phục phong cách thanh lịch nhẹ nhàng. Dường như ai cũng nhận ra đó là ai, hắn cười rồi đi xuống nhà. Ly quay lưng nhìn vẻ vội vàng của hắn. Cũng phải.. hot girl tới nhà thì hot boy phải xuống đón chứ.
Em gái nó cũng lấy điện thoại ra quay phim. Nhỏ trầm trồ:
- Chị ấy đẹp quá. Nghe nói là hot girl thanh lịnh gì đấy, nghe danh lâu rồi giờ mới gặp.
Nó không nói gì, chỉ lặng quan sát hắn đến bên cô bạn kia từ trên lầu, không hiểu sao trong tim lại có cảm giác thắt lại đến lạ. Bỗng dưng có điện thoại reo lên, nó mở ra thì thấy là tin nhắn của Hải:
Cậu đang ở đâu đấy? Rảnh chứ?!
Có, mình đang ở trong quán cafe Mỹ Khang - Nó rep lại.
Mình cũng gần đây này, mình đến nhá
Ok, đến nơi thì gọi mình ra
- Chút nữa bạn chị đến đấy - Nó quay sang nói với em gái - Cấm em có mà lanh chanh đấy
- Bạn chị kệ bạn chị, em không quan tâm. - Linh vẫn chăm chú dán mắt ngắm cặp đôi thanh mai trúc mã dưới nhà.
Tầm 5 Phút sau, Hải đến trước cổng quán. Vừa dắt xe ra chỗ giữ thì thấy chiếc xe đạp điện quen thuộc của nó. Đúng là cậu ấy ở trong này rồi. Tự vào tìm cũng được, không cần phiền cậu ấy phải xuống. Cậu ta liền đi vào trong, ngó nghiêng tìm mãi mà không thấy mặt nó đâu.
Ly ngồi trên lầu thưởng thức món bánh bông lan ngon hết sẩy của quán. Nó không muốn quay xuống nhà nhìn hai con người kia thể hiện sự thân thiết của mình đâu. Nhưng phải nói thật, lý trí là vậy nhưng trái tim lại khác, con tim mãi thôi thúc nó quay lại nhìn để thỏa mãn sự tò mò của bản thân. Nhưng lần này, mới quay lại thôi, nó đã nhận ra bóng dáng ngoài cửa quen thuộc đó. Cậu ta ngó nghiên xung quanh mãi, chắc tìm mình rồi. Nó đứng dậy chạy xuống nhà trong sự lơ ngơ của em gái.
Hắn ngồi với Hân nhưng lại phía đối diện với cầu thang, khi thấy nó chạy xuống với khuôn mặt hớn hở, Khang thầm khó hiểu, sao nhìn nó vui vậy? Hắn tưởng đâu nó định đến bên bàn mình để hỏi han gì đấy. Nhưng ngay từ khi xuống, thì mắt nó cứ tráo lên nhìn phía cửa mà không thèm quay nhìn mình một cái. Khang tò mò xoay người lại nhìn, thì thấy nó chạy đến chỗ Hải. Là cậu à? Cậu ta làm nó vui đến thế sao? Hắn dán mắt vào cả hai từ ngoài cửa cho đến khi họ lên tới lầu.
Phương Linh lúc nãy cũng đã quan sát anh bạn mới tới. Nhìn từ xa nét điển trai cũng không phải dạng bình. Nào ngờ đến gần thì nhỏ càng há hốc mồm ra:
- B... Bạn... Chị hả?
- Ờ, anh này tên Hải - Lại quay sang cậu bạn - Cậu đợi mình chút nhé, mình đi WC một chút, cơ mà cậu uống gì?
- Một Cappuccino - Hải cười.
Nó gật đầu rồi đi xuống. Ly mới vừa khuất mắt thì Linh đã hỏi cậu dồn dập, làm Hải mới đầu đến phải hoảng với con bé:
- Anh học chung lớp với chị ý hả? Sao quen chị ấy hay vậy? Hay hai người là người yêu của nhau?
- Từ từ - Hải cười khi nghe cô em hiểu lầm - Bọn anh chỉ là bạn thôi, nhưng lại là bạn rất thân.