Mọi người bây giờ mới vỡ lẽ ra người đàn ông quyền lực đó là ai. Ông ta nhìn cả đám một lúc rồi hít hơi hỏi câu giống hệt Nhã, lại một lần Ly cảm giác như bị đưa lên bàn cân so sánh với Hân. Hừm…
– Là con ạ – Nó cúi đầu cười thân thiện
– Hừm… Nhìn rất giống bạn của thằng Đoàn.
– Vâng, Cháu là con gái của mẹ Tú với…
– Ha ha ha – Ông ta cười lớn cắt lời nó – Ra là Tú với Lâm, ta đợi ngày con về đây lâu lắm rồi. Cứ bảo là nhà bên đấy có con gái trạc tuổi thằng Khang, vậy là lời hứa với ông bạn già cũng được thực hiện.
Trong khi cả đám ngây người không hiểu chuyện thì ông đứng dậy đi đến chiếc bài làm việc, lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ đưa cho Khang. Nhìn vẻ ngoài cũ kĩ lại được khắc chữ ” HỈ ” bằng tiếng trung thì cũng thấy hơi tò mò. Vừa mở ra thì thấy bên trong là một cặp nhẫn làm bằng ngọc bích xanh, có vẻ là đồ đắt tiền. Hắn bèn hỏi:
– Cái này là cái gì vậy ạ?
– Nhìn mà không biết à? Nhẫn đấy. – Ông lại đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ – Năm xưa ta và ông nội con hứa nhau sẽ làm người nhà, ai ngờ lại sinh ra Lâm với Đoàn. Trong chiến dịch Huế – Đà Nẵng năm đó, ông nội con tử trận, giây phút cuối vẫn trăn trối được là thông gia của nhau – Nói đến đây, khóe mắt ông cay xè. Không muốn bọn thiếu niên thấy vẻ yếu đuối của khuôn mặt già cỗi, ông phẩy tay – Các con ra ngoài đi. Ta muốn yên tĩnh một lát.
Vừa ra khỏi cửa được một lúc thì Nhã tiến lại, vẻ mặt vẫn khó ưa như thuở ban đầu. Cười khẩy:
– Sao!? Ông nội có chửi anh như lúc dẫn chị trước về không?
– Cẩn thận cái miệng – Khang nhíu mày, rồi đưa chiếc hộp lên minh họa – Giờ thì tỏ ra tôn trọng chút đi.
Cô bé dường như nhận ra chiếc hộp, nên liền há hốc miệng không tin vào mắt mình nữa. Thế ra người mà mình khinh thường lại chính là người đó à? Thật sự là không nghĩ thế luôn đấy?Khang lần này nắm tay nó đi ra khỏi quán ung dung tự tại như ” Bố đời ”, khỏi sợ ai phải soi mói. Hải đi phía sau chỉ vào hắn cười;
– Nhìn cậu ta vui chưa kìa.
Nhưng hắn lại không để ý rằng, nó lại trông có vẻ nhiều tâm tư suy nghĩ lắm. Vậy ra, đó giờ là vì gia đình đã xác định sẵn hai đứa ”cần phải” yêu nhau nên nhà hắn mới chuyển vào à? Nếu thế chả phải mọi thứ là sắp đặt hay sao? Cần phải nói chuyện thêm, chứ không thể để đầu óc suy tính lung tung vậy được.
Tối hôm đó, thay vì cùng mọi người đi BIg C sắm quà thì nó lại xin nghỉ ngơi vì thấy mệt. Khang thấy thế thì cũng khiếu ở lại, còn duy hai cặp kia đi. Nó nằm dài trên giường thì hắn tiến lại nằm kế bên. Thấy nó không thèm để ý mình, mắt chỉ cắm nhìn điện thoại, hắn nhõng nhẽo:
– Không định nựng tôi xíu à?
– … – Ly không trả lời
– Vợ ơi…. – Khang nói rồi rúc đầu ôm phần eo của nó – Gãi đầu hộ tao đi.
– …. – Vẫn không có tiếng đáp lại.
TruyenGG
– Nài đấy… đi mà đi mà…
Cuối cùng thì ai đó cũng siêu lòng, nó thả điện thoại xuống, môi mỉm cười tay gãy gãy đầu hắn. Khang cảm nhận được thì nhắm mắt cảm nhận niềm vui đó, cứ tưởng có chuyện giận cơ đấy. Lúc này thì nhỏ mới vào chủ đề chính:
– Cậu yêu tôi vì cậu buộc phải vậy à?
– Nói gì đấy? – Khang ngồi dậy nhìn nhỏ – Sao tự nhiên nói mấy câu nghe lạ thế?
– Nhẫn đôi là dành cho cậu với tôi, ông không cho cậu yêu ai ngoài tôi. Không khác nào ép cậu chỉ được lấy người họ định sẵn. – Nó hít hơi nói một loạt câu khó hiểu – Tôi sẽ cho cậu thay đổi, hãy yêu người cậu thích đi. Đừng đến với tôi như một trách nhiệm và ép buộc.
Khang nghe thế thì chỉ cười nhếch môi, ánh mắt thay đổi:
– Nếu đã vậy thì tôi xin nói thật. Đúng, tôi không dành tình cảm cho cô.
Lời nói như sét đánh vào tim, thế ra mọi thứ bấy lâu này là lừa dối thật ư? tim nó như bị xé đôi, tâm căn, lý trí như không còn gì nữa. Vì câu nói đó mà trong phút chốc cuộc đời của cô như chấm hết. Nước mắt đọng khóe mắt và chực trào. Khang tiếp:
– Tôi chỉ yêu người làm người yêu tôi chính thức thôi. – Nói rồi hắn đưa tay trái lên, một chiếc nhẫn ngọc đã được đeo.
Hắn mở chiếc hộp gỗ ra thì chỉ duy một chiếc còn lại. Chưa để nó kịp làm gì, hắn đã lấy tay nhỏ ra đeo nhẹ chiếc nhẫn vào tay áp út của nó. Khoảnh khắc thiêng liêng không khí bỗng nhiên tĩnh lặng. Xong thì hắn xem xét qua lại rồi kết câu:
– Người đó là em đấy. – Rồi hôn nhẹ lên mu bàn tay của nó
Giờ ngước lên mới để ý cái biểu hiện của nhỏ, nước mắt thì chảy dài, môi mím chặt nhưng nhìn có vẻ không vừa ý. Chưa để hắn kịp nói gì, nó chộp lấy gối, đánh một cái vào người hắn, sau đó gào lên:
– Mày điên mà đùa kiểu đấy à? – Nói xong tì khóc tu tu như đứa trẻ – Hu hu hu… có biết là tao tưởng mày nói thật không đấy… hu hu hu… thằng khốn nạn.
– HA ha ha ha….. – Trái ngược với nó thì hắn lại hả họng ôm bụng cười – Nhìn mày khóc hài vãi (bố đời người yêu có tâm quá)
– Cười được nữa à? – Nó gân cổ nói lớn, tay dụi mắt.
Khang vừa cười vừa dang tay ôm trọn con người nó vào lòng mình, mặc cho ai vẫn đang khóc nức nở. Hắn vuốt nhẹ tóc nó, khẽ cất chất giọng trìu mến:
– Nói ra cũng không hợp, nhưng lỡ yêu bà rồi nên tao chịu.
” Bụp…” – Nó đánh mạnh vào lưng hắn thể hiện sự giận dỗi.