24 “Tầng” Nói Dối (24 Lügen)

Chương 35

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trịnh Quan Ngữ say rượu, trên mặt hiện một vẻ yếu ớt làm người ta mất hồn, cảm giác này… giống như đang cố ý dẫn dụ người ta.

Say thật hay say giả? Minh Tranh vẫn còn hoài nghi.

Dường như là say thật. Ánh mắt hơi tan rã.

Dường như là thật… vừa nãy nhích lại gần mình động tay động chân có lẽ là bản năng.

Bình thường rất mạnh miệng, bây giờ ngay cả nói một câu hoàn chỉnh còn tốn sức. Anh ấy đứng còn không vững, có vẻ như bạn có thể làm bất cứ điều gì với gương mặt anh ấy.

Nhưng khi vừa nghĩ đến đây, Minh Tranh lại dừng động tác.

Nín thở chịu đựng một phút cho mình tỉnh táo lại, Minh Tranh bóp mặt Trịnh Quan Ngữ khuyên y: “Đừng lộn xộn, được rồi.”

Không có phản ứng như dự đoán, có vẻ như đối phương không hiểu những gì cậu đang nói, anh hé miệng thở dốc, mặt cũng nhích từng chút một lại gần đũng quần mình.

Phản ứng đầu tiên của Minh Tranh là thấy hơi đau đầu..

Cậu vội vàng đè mặt Trịnh Quan Ngữ lại… Trịnh Quan Ngữ uống rượu rồi thân nhiệt rất cao, mặt rất nóng. Vừa nãy tay cậu đã được thể nghiệm trong miệng y, nơi đó lại càng nóng bỏng hơn.

Minh Tranh ôm mặt Trịnh Quan Ngữ và cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể mình trong một thời gian rất ngắn, và một ý nghĩ nào đó cũng ập đến với cậu một cách chuẩn xác……

Cậu chợt cảm thấy có chút chật vật.

Thật sự rất khó để thừa nhận một số chuyện. Minh Tranh có hơi không rõ mình đây là vì thích Trịnh Quan Ngữ nên mới có phản ứng, hay là vì sinh lý nên mới có phản ứng……

Khi quay phim cậu không kịp suy nghĩ những chuyện này, nhưng bây giờ cậu phải nghĩ về nó, cậu không thể không nghĩ xem mình có thật sự thích anh hay không.

Cậu cảm thấy mình có chút thích Trịnh Quan Ngữ, nhưng không chắc việc thích Trịnh Quan Ngữ có thể xác định mình là đồng tính hay không.

Là một cảm giác khá kỳ lạ.

Minh Tranh thở dài mặc quần lại, ngồi xuống thử nói mấy câu với Trịnh Quan Ngữ..

Đối phương trả lời rất mơ hồ, trông như muốn ngủ thiếp đi, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm nói mình đau tay.

Minh Tranh chỉ có thể đưa Trịnh Quan Ngữ hư hỏng này lên giường, nhưng kết quả chứng minh có vẻ cậu không giỏi chăm sóc người khác, động tác đơn giản chuyển người lên giường nằm thôi cũng có thể làm cho Trịnh Quan Ngữ đập mạnh đầu vào đầu giường……

Tiếng vang kia làm cho Minh Tranh giật nảy mình, vội vàng luống cuống tay chân đi xoa đầu giúp y.

Nhưng Trịnh Quan Ngữ bị đụng cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ a nhẹ một tiếng rồi nhíu mày. Minh Tranh cảm thấy áy náy nhẹ nhàng ôm y, vừa xoa đầu vừa nói xin lỗi.

Minh Tranh nghĩ nghĩ một lúc nâng tay phải của y lên bắt đầu cẩn thận kiểm tra.

Minh Tranh thực sự biết chút về châm cứu và xoa bóp, đó là món quà tri thức sư phụ tặng khi học võ, xoa bóp tay cho Trịnh Quan Ngữ là dư xài. Lúc trước không lên tiếng nói giúp y là vì cảm thấy không thích hợp, khi người say rồi có thể xoa cho y.

Minh Tranh kiểm tra một lát cảm thấy vấn đề tay của Trịnh Quan Ngữ vẫn có thể chữa, nhưng sau này những ngày mưa mây khó tránh khỏi khó chịu, có vài vết thương không thể cứu vãn được.

Sau khi xoa xoa hai cái Trịnh Quan Ngữ nằm đó lầm bầm oán trách: “Khó chịu.”

Minh Tranh tức giận đáp một câu: “Em cũng khó chịu, đều tại anh.”

Trời bên ngoài vẫn đang mưa rất to. Đây là trận mưa đầu tiên của mùa mưa, ông trời kìm nén bấy lâu chắc sẽ vui vẻ mưa thêm mấy ngày.

Thật ra Minh Tranh không thích trời mưa lắm, bởi vì khi còn bé dù cho gió thổi mưa bay cậu cũng phải ra ngoài tập luyện. Sư phụ của cậu lại còn là một ông già buồn tẻ, thích nhất là hút thuốc tẩu, nghe Bình thư, không thích nói chuyện với người khác, vì vậy cả tuổi thơ của Minh Tranh đều rất buồn chán.

Dù sao khi còn nhỏ Minh Tranh cũng rất ghét trời mưa, mỗi lần mưa gió ập đến là cậu đều nhạy cảm cực kỳ, biết hôm nay mình lại gặp nạn, có thế nào thì sư phụ cũng sẽ không bung dù cho mình.

Nhưng ngày mưa hôm nay tâm trạng của Minh Tranh lại khá tốt, bởi vì cậu thắng một vụ cá cược, có thể đòi một điều từ Trịnh Quan Ngữ… phải lấy gì mới tốt đây?

Bây giờ tâm tình cũng rất tốt, thậm chí cậu còn cảm thấy căn phòng ngột ngạt, nồng nặc mùi rượu này rất ấm áp.

Lúc này, nơi đây làm cậu cảm thấy rất an toàn, trong lòng cũng bình yên.

Nếu như Trịnh Quan Ngữ tỉnh táo thì hay, bầu không khí này rất thích hợp để tâm sự, Minh Tranh nghĩ.

Cậu cảm thấy quá yên tĩnh thế là bắt đầu thì thầm với Trịnh Quan Ngữ đang say —

“Dường như anh rất muốn biết nhà em làm gì, rất tò mò về em.” Minh Tranh nói, “Em biết anh âm thầm đi thăm dò em, nhưng có nhiều thứ anh không tra ra được trừ khi tự em nói cho anh.”

Cậu nhẹ nhàng xoa tay cho Trịnh Quan Ngữ, chậm rãi giúp anh xoa dịu cơ và xương, nói chuyện bằng giọng rất rất khẽ.

“Em theo họ Minh của mẹ, gia đình em mấy thế hệ đều làm ăn ở biên giới, trước kia kinh doanh khá tạp, sau này thời bình chủ yếu làm về ngọc.” Minh Tranh nói rất chậm rãi, “Nhân khẩu nhà em không vượng, đến thế hệ của em không có bao nhiêu con trai, em là do dì út cướp về từ tay Yến Mậu để nuôi.”

“Năm em sinh ra có một người họ ngoại thấy trong nhà không có đàn ông nên muốn nắm quyền, làm cho trong nhà rối ren cả lên… Dì út em một là sợ em gặp nguy hiểm, hai là thấy không thể nuông chiều em nên đưa em đi học võ. Khi còn nhỏ em vẫn luôn sống trên núi cho nên không thích sống ở thành phố, em thích những nơi ít người. Em cảm thấy thành thị đông đúc quá, lộn xộn đến chóng mặt.”

Im lặng.

“Mẹ em qua đời rất sớm. Ba em muốn nuôi em nhưng dì út không chịu thả em đi… Cho nên em lớn lên ở nhà họ Minh, khi học đại học mới thuyết phục được dì út cho em đi tìm ba học diễn xuất.” Minh Tranh nói, “Nếu không phải vì xem bộ phim nhựa kia của anh thấy rất hay thì có lẽ em sẽ không đóng phim hay có ý đóng phim điện ảnh…”

“Theo quỹ đạo ban đầu của cuộc sống, có lẽ em sẽ đi quản lý khu vực khai thác của nhà ở Myanmar hoặc là học kinh doanh với dì út, sống một cuộc sống khá nhàm chán… Nếu em không đi đóng phim, có lẽ cả đời chúng ta cũng không thể gặp nhau.”

Trong phòng rất im lặng.

“Có khi em nghĩ gặp được anh thật tốt, có đôi khi lại cảm thấy chúng ta không nên gặp nhau.” 

Hơi thở của Trịnh Quan Ngữ đều đều.

Dường như đã chìm vào giấc ngủ.

“Trước đó… anh có nhớ không? Anh giới thiệu cho em mấy nhân vật.” Minh Tranh thở dài, “Anh còn năm lần bảy lượt thật cố chấp trông như chỉ muốn giới thiệu tài nguyên cho em mà không chủ động tìm em. Em thật sự không biết phải trả ân tình cho anh thế nào, em hỏi Nham Lệ phải làm sao, bà nói tặng chút đồ trả lại. Em hỏi tặng thế nào, bà nói nếu người ta đã làm trong yên lặng thì chúng ta cũng tặng lại trong yên lặng… Em thấy khá có lý nên để Nham Lệ tra chuyện nhà anh, bà tra rất cẩn thận, tra được mẹ anh sắp sinh nhật tuổi năm mươi……”

“Em thấy đây là sinh nhật rất quan trọng nên chọn một vòng tay nhờ Nham Lệ gửi qua cho mẹ anh.”

Minh Tranh hỏi: “Mẹ anh thích vòng tay kia không?”

Minh Tranh xoa cánh tay cho y thì chuẩn bị ấn ngón tay. Trước khi bắt đầu cậu ngập ngừng đưa tay vào nhẹ nhàng và đan mười ngón với Trịnh Quan Ngữ một lần.

Minh Tranh như thể đang luyện cái gì đó, sau đó cậu lại thay đổi vài cách để nắm tay Trịnh Quan Ngữ… cuối cùng vẫn là cảm thấy đan nhau mười ngón sẽ tốt hơn.

“Thế này có thể nắm chặt hơn.” Minh Tranh nhỏ giọng nói với y, “Cũng khá ổn định.”

Quân tử như ngọc. Minh Tranh nhìn Trịnh Quan Ngữ rồi nghĩ… khi anh chìm vào giấc ngủ quả thật giống như một khối ngọc.

Minh Tranh cầm một ngón tay của Trịnh Quan Ngữ lắc lắc: “Còn nữa… gia đình em bây giờ đều biết anh, ba em biết, dì út cũng biết. Khi nhận vai em có cho dì út xem anh trông thế nào, dì nói, đôi mắt của anh giống như ngọc bích thủy tinh*.”

*(Glassy Species Jadeite)



Đáng tiếc bây giờ anh đang nhắm mắt không nhìn thấy được.

“Sau này đừng nói em không nói cho anh, em đã nói nhiều lắm.” Giọng Minh Tranh rất nhỏ, “Anh còn muốn biết gì nữa không? Hôm nay có thể nói hết cho anh.”

Đương nhiên Trịnh Quan Ngữ không thể trả lời cậu, y ngủ thiếp đi, nửa khuôn mặt đều vùi trong gối, tóc rối bời dính vào trán.

Y ngủ không yên cứ nhích tới nhích lui, Minh Tranh ấn tay cho y một lát lông mày mới giãn ra đôi chút, không còn bất an động đậy.

“Sau này đừng nhận phim võ hiệp nữa, có cảnh đánh nhau cũng đừng nhận.” Minh Tranh thở dài, “Không thích hợp với anh lại cứ muốn đóng, anh thật sự không có năng khiếu võ thuật, em khuyên anh nên bỏ sớm đi.”

…….

“Còn nữa, bình thường chỉ có em cảm thấy anh nói nhiều.” Giọng điệu Minh Tranh bình thản, “Hôm nay chỉ có mình em nói có hơi không quen.”

Kịch một vai có hơi trống vắng, Minh Tranh nói một hồi cũng thấy có hơi chán… Nếu Trịnh Quan Ngữ có thể trò chuyện với cậu thì tốt biết bao.

Thế này hẳn là được rồi đi, cảm thấy tay anh ấy không còn quá cứng nữa.

Nhưng hôm nào đó vẫn phải đi bệnh viện với anh khám một lần.

“Vậy ngày mai chúng ta trò chuyện, hy vọng anh đã tha thứ cho em.” Minh Tranh buông tay y, “Ngủ ngon, chúc anh mơ đẹp.”

Trước khi rời đi Minh Tranh nghiên cứu chiếc hộp to nhìn giống một món quà trong phòng Trịnh Quan Ngữ, chiếc hộp toát ra mùi thơm giống trên người của Trịnh Quan Ngữ.

Một tấm thiệp được dán trên hộp – “Minh tiểu Tranh, sinh nhật vui vẻ.”

Hẳn là tặng mình nhỉ?

Trịnh Quan Ngữ cân nhắc một lát xác định đây là đồ tặng mình mới ôm đi.

Sau khi về phòng, Minh Tranh tắm rửa xong lau tóc mới đi ra mở quà Trịnh Quan Ngữ tặng mình.

Trong hộp là một đống nước hoa, là mùi gỗ mục quen thuộc được in dấu trong đầu thuộc về Trịnh Quan Ngữ. Kỳ lạ là, nước hoa này không có Trịnh Quan Ngữ như thiếu chút một cái gì đó, mùi chỉ là mùi chứ không có độ ấm.

Ngoài nước hoa ra trên đó còn có một phong bì.

Minh Tranh mở phong bì, thứ cuối cùng rơi ra lại là… một cuộn film nhỏ?

Minh Tranh nghi hoặc kéo film ra đếm…

Tổng cộng có 24 khung hình.

Đây là một giây ống kính.

Minh Tranh đưa film ra ánh sáng nhìn một lúc mới thấy — đây là film nhựa của bộ phim họ đang quay.

Là cảnh họ hôn nhau trước lồng đèn trong nhà Cao Tiểu Vũ.

Nếu như cậu đoán không lầm hẳn là Trịnh Quan Ngữ đã đi xin. Nhưng thứ này cũng phải dễ xin, film nguyên bản điện ảnh cực kỳ quý giá.

Cái này vậy mà cũng xin được? Minh Tranh có chút không thể tin.

Đội ngũ quản lý phim nhựa của Lý Chí Nguyên toàn là mấy người trâu bò, chỉ cần liên quan đến công việc đều rất khó nói chuyện, khó thuyết phục. Hơn nữa những chiếc hộp để đoàn phim cất film đều có mật mã, thợ đổi film cũng có ba người, điều này cho thấy mọi người coi trọng film nhựa đến mức nào.

Để lấy được một cuộn 24 film này chỉ có thể nói rõ Trịnh Quan Ngữ đã tốn rất nhiều thời gian để năn nỉ Lý Chí Nguyên, năn nỉ đoàn đội cực kỳ trâu bò kia, đám người kia… Minh Tranh ngẫm lại cũng nhức đầu.

Hẳn là anh ấy rất ít khi đi xin người khác điều gì nhỉ.

Nước hoa không phải là quà, có lẽ đây mới chính là món quà chân chính.

Đối với Minh Tranh mà nói film nhựa quả thật là một thứ vô cùng đặc biệt, sự hiểu biết của cậu về phim nhựa bắt đầu từ tiếng sột soạt của film trong máy chiếu phim, nếu bộ phim này không phải được dùng film nhựa để quay có lẽ Minh Tranh đã không đồng ý đóng.

Nhìn dưới ánh sáng, 24 khung hình này thật sự rất đẹp… hai bóng người trên đó đang dựa vào nhau, cố định thành một tư thế vĩnh hằng.

Trong một thế giới nào đó họ là tách biệt và duy nhất.

Minh Tranh mở cuộn film nhựa trong tay ra xem một lúc lâu mới chậm rãi cất lại.

Cậu ngồi trên giường nhìn mưa ngoài cửa sổ ngẩn người, nhìn một lúc cơn buồn ngủ ập đến, cậu nằm xuống thiếp đi bên cạnh cuộn film 24 khung hình kia.
Bình Luận (0)
Comment