Hôm nay Trương Cổ không đi làm.
Anh giấu tất cả mọi người, viết cho thằng bé ấy một bức thư điện tử. Đó là một bức thư nhục nhã, tuyên bố sự thất bại của chính nghĩa: anh cầu xin thằng bé ấy tha cho anh.
Anh nói: Ngươi hãy tha cho ta, ta không bao giờ dám nói lung tung nữa, cũng không bao giờ dám theo dõi ngươi nữa…
Anh cảm thấy cầu xin là cơ hội sống cuối cùng của mình. Lúc viết bức thư này, nước mắt anh tuôn lã chã.
Anh còn lo thằng bé ấy không tiện nhận thư, nên đã lặng lẽ đem máy tính của chị Biện trả lại chị ta, sau đó anh ngồi nhà ngóng chờ thư trả lời của thằng bé.
Nhưng nó không hề hồi âm gì hết.
Anh tuyệt vọng, sau đó anh viết thư cho Phùng Kình, anh giương cờ trắng với Phùng Kình.
Anh nói: Tôi thật sự không tính nổi bài toán ba trừ một bằng mấy của anh, anh tha cho tôi đi! Tôi sẽ giúp anh truyền bá câu hỏi này đến một trăm người, một ngàn một vạn người. Mong anh gỡ bỏ cái bùa ấy cho tôi…
Phùng Kình cũng im lặng, không hồi âm.
Ngày hôm nay trôi đi quá nhanh, ông trời đã buông màn đêm quá sớm.
Lúc này thằng bé đang rụt cổ, ngồi thu lu trên cành cây, nhìn Trương Cổ bằng ánh mắt nham hiểm. Khắp nơi đều rải tuyết trắng xóa, nham nhở, lạnh giá. Nó là một thứ lạc loài, nó không có tim gan, không dạ dày ruột non ruột già, không có óc, không có thần kinh. Trương Cổ đâu có thể làm cho nó động lòng?
Không thấy con chó kia sủa, nó đã gắng hết sức rồi. Cõi nhân gian đang rất tĩnh mịch.
Trương Cổ ngồi ngây như tượng trước máy tính, đôi mắt anh lấp loáng những tia sáng đủ màu sặc sỡ, các thông tin trên mạng cũng sặc sỡ đủ sắc màu.
Anh nhìn thấy một diễn viên nào đó lui về, một ngôi sao ca nhạc xuất hiện. Anh thậm chí nhìn thấy Chu Đức Đông đang làm MC chương trình thông tin điện ảnh lúc đêm khuya…
Cõi nhân gian ngày nào cũng phát sinh rất rất nhiều chuyện.
Cõi nhân gian thật là tốt đẹp.
Nhưng, con dao mổ lợn khát máu tanh tưởi kia đã xuyên qua các sự kiện sặc sỡ muôn màu và chĩa thẳng vào anh.
Bàn tay Trương Cổ đang thao tác máy tính bỗng run bần bật.
Chẳng rõ anh đã nhấp vào chỗ nào, màn hình bỗng tối sầm. Tiếp đó, thằng bé lâu ngày chưa gặp ấy lại dần dần lộ diện trên màn hình.
Nó vẫn nói bằng cái giọng đều đều như tụng kinh: “Không phải ba trừ một bằng mấy, mà là ba trừ ba còn mấy. Các người đã nhầm đề bài toán rồi…”
Trương Cổ nhận ra, âm thanh không phát ra từ máy tính mà là tiếng nói thực trong không gian.
Trời ơi! Bên cạnh thằng bé trên màn hình lại xuất hiện một thằng bé nữa. Thằng bé này là người thật!
Một thằng bé vẫn nấp sau máy tính của anh!
Trương Cổ dù muốn chạy cũng không chạy nổi nữa.
Như một bác sĩ nhãn khoa, thằng bé nhìn thật kỹ mắt trái của Trương Cổ.
Người ta hay nói hồn xiêu phách lạc để hình dung nỗi sợ, nhưng Trương Cổ lúc này đã hồn xiêu phách lạc thật sự rồi, anh chỉ có thể đờ đẫn nhìn thằng bé.
Nó đang từ từ giơ con dao mổ lợn lên.
Bàn tay nó bé nhỏ, trắng trẻo, mềm mại…
Nó xọc mũi dao vào mắt trái Trương Cổ…
Trương Cổ đã chết.
Lúc chạng vạng hoàng hôn, Phùng Kình mới nhìn thấy bức thư điện tử Trương Cổ gửi cho anh. Trước đó, anh không hề mở máy tính. Người bạn thân của Phùng Kình là anh lái xe tải – người tình của Liên Loại – đến chơi, cả hai ngồi uống rượu mãi.
Phùng Kình đọc xong bức thư, anh vội gọi điện cho Thiết Trụ. Anh nói: “Bức thư điện tử Trương Cổ gửi cho tôi rất kỳ lạ, rất có thể đã xảy ra chuyện với anh ấy cũng nên.”
Thiết Trụ lập tức chạy đến nhà Trương Cổ. Quả nhiên là thế.
Bên cạnh Trương Cổ có một mẩu giấy, Thiết Trụ cầm lên, mẩu giấy viết: Người tiếp theo sẽ là ngươi.
Thiết Trụ rùng mình.
Anh bỗng nghe thấy phía sau có tiếng động, theo bản năng, tay anh sờ ngay vào khẩu súng giắt trong người đồng thời xoay người lại. Thì ra là Phùng Kình.
Lúc này tranh tối tranh sáng, khuôn mặt Phùng Kình rất âm u. Phùng Kình sắc mặt trống rỗng đứng tựa vào khuôn cửa chăm chú nhìn thi thể Trương Cổ.
Thiết Trụ tổ chức điều tra khắp nơi để tìm thằng bé. Đây là chức trách của anh.
Hình như cảnh sát và cái thứ đáng sợ ấy không nằm trong cùng một bình diện, rốt cuộc, Thiết Trụ trắng tay không thu hoạch được gì.
Chàng trai Trương Cổ chết, dân chúng ở thị trấn nhỏ này càng thêm kinh hoảng hãi hùng. Họ không kịp tiếc thương, truy điệu gì nữa, tất cả đều hoang mang rối bời như đàn kiến vỡ tổ.
Hôm nay ông thợ giày hay khoe khoang mình là người duy vật đang vừa ngồi ghế hý hoáy chữa giày cho hai cậu học trò lớp 1, vừa “nói chuyện” với chúng về quan điểm của ông bằng cách “tự hỏi tự đáp”.
Hỏi: tại sao đồng chí Trương Cổ lại chết?
Đáp: vì đồng chí ấy tập trung sự chú ý vào cái thế giới không hề tồn tại, cho nên đã mất cảnh giác với thế giới hiện thực. Nếu không phải thế, thì một thằng bé cao không đầy một mét không thể giết nổi người lớn Trương Cổ cao gần hai mét.
Hỏi: tại sao lại xảy ra cái bi kịch đáng buồn này?
Đáp: tại vì chúng ta mọi ngày không được dạy bảo một cách đúng đắn. Thực ra trên thế giới này chẳng có gì đáng sợ cả…
Ông thợ giày tự hỏi tự đáp chưa xong, thì có một thằng nhóc bé tẹo từ phía sau lưng bước lại bóp cổ ông ta, nó hỏi: “Ai bảo thế hả?”
Ông thợ giày sợ quá kêu lên “ối mẹ ơi” rồi ngất xỉu luôn.
Nó chẳng qua chỉ là một thằng bé rất tinh nghịch, là bạn của hai cậu học trò này.
Tối hôm đó, Thiết Trụ bị hại ngay trong căn hộ đơn sơ của anh. Anh bị ngộ độc khí ga.
Sắc mặt Thiết Trụ tím tái, nhăn nhúm rất đáng sợ. Không ngờ, “người tiếp theo” lại là anh.
Bên cạnh thi thể Thiết Trụ cũng có một mẩu giấy, nội dung như trước: Người tiếp theo sẽ là ngươi.