36 Kế

Chương 44

"Buổi tối em ngủ ở đây đi." -  Hứa Thiên Mạc ôm một cái chăn mỏng tùy ý trải ở trên ghế salông.
"Này, cho chị một chút phản ứng xem nào!” -  Nhìn Thi Dao Vũ thờ ơ không động lòng, Hứa Thiên Mạc bất đắc dĩ chỉ trán của hắn. Xem Thi Dao Vũ tinh thần không tốt, Hứa Thiên Mạc cũng không dám để cho một mình hắn trở về, vì lẽ đó chấp nhận cho hắn ngủ sô pha.
"Mạc Mạc, tán gẫu với em đi.” -  Thi Dao Vũ ngẩng đầu lên nước mắt lưng tròng nhìn nàng.
Hứa Thiên Mạc liếc mắt nhìn phòng ngủ, "Ngày mai chị còn muốn đi làm.” - Hừ, Nghiêm đại nhân nhà ta còn đang chờ đây!
"Mạc Mạc.” - Thi Dao Vũ cầm lấy tay Hứa Thiên Mạc cầu khẩn nói.
"Chị nói, em có thể đừng không có chuyện gì thì gọi tên Thiên Mạc, khi có việc thì lại gọi Mạc Mạc được không, làm nũng cũng vô dụng!” - Hứa Thiên Mạc bỏ tay Thi Dao Vũ ra nói.
"Mạc Mạc.”
"Được rồi, được rồi, tán gẫu cái gì?” - Hứa Thiên Mạc đặt mông ngồi vào bên cạnh Thi Dao Vũ.
Thi Dao Vũ cúi đầu, âm thanh mang theo nghẹn ngào, "Chị nói em có phải là đặc biệt ngốc?"
Hứa Thiên Mạc liều mạng gật đầu, nhưng ngoài miệng an ủi, "Không phải là gặp phải một một tên lừa gạt sao, em phải tin tưởng, lần sau em nhất định có thể gặp được chân chính bạch mã vương tử."
"Mạc Mạc, em làm sao bây giờ?” - Thi Dao Vũ kêu rên lại muốn nhào tới trên người Hứa Thiên Mạc tìm kiếm an ủi.
Hứa Thiên Mạc tay mắt lanh lẹ đem Nghiêm Tiểu Tư ở bên chân nàng nghỉ ngơi nắm lên ném tới trong lồng ngực Thi Dao Vũ, sau đó từ trên ghế sa lông ngồi đến bên cạnh, “Em là đàn ông, có thể đừng giống một bác gái như thế không?”
Thi Dao Vũ hai mắt đẫm lệ, “Chị nhất định phải tuyệt tình như vậy sao?"
Hứa Thiên Mạc đỡ trán nói, "Em đây là muốn diễn kịch tình sầu mà.”
"Em rốt cục có thể cảm nhận được cảm giác của Thuần Giai.” - Thi Dao Vũ che ngực, nói.
"Này, em đột nhiên nhắc tới nàng làm gì, còn có cũng không phải chị khiến em như thế, em nói như vậy không đúng, chị là vô tội.” - Hứa Thiên Mạc không phục kêu lên, quên phòng này trừ bọn họ ra còn có một người.
"Vậy chị để cho em ôm một chút sẽ chết a, người ta thương tâm như vậy, lại nói lúc trước chị muốn giả kết hôn, em vì việc nghĩa chẳng từ mà hỗ trợ.” - Thi Dao Vũ nói.
"Hai người nháo đủ chưa?" - Nghiêm Như Tuyết từ cửa phòng ngủ đi ra, cười khẽ hỏi.
Thi Dao Vũ cùng Hứa Thiên Mạc sững sờ, mắt ngơ ngác nhìn Nghiêm Như Tuyết, lần này xong rồi!
"Thành thật khai báo đi.” - Nghiêm Như Tuyết ngồi ở trên ghế salông nhìn lướt qua hai người trước mặt.
Thi Dao Vũ cùng Hứa Thiên Mạc cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân của  mình, trầm mặc không nói.
“Không nói tội thêm một bậc.” - Nghiêm Như Tuyết dường như thở dài nói.
"Là chị ấy.” - Thi Dao Vũ lập tức chỉ về Hứa Thiên Mạc.
Hứa Thiên Mạc mắt như dao phi loạch xoạch bắn về phía Thi Dao Vũ, "Đạo đức đâu, đạo đức của em đâu?”
Thi Dao Vũ không cam lòng yếu thế trừng lại, "Chị không biết thủ đoạn của mẹ em sao?”
"Nàng làm sao?" - Nghiêm Như Tuyết không nhìn hai người, mà là nhìn về phía Thi Dao Vũ hỏi.
"Thiên Mạc nói muốn kết hôn, bọn con liền kết hôn.”
"Kết hôn giả xong chuyện gì xảy ra?"
"Cái này, cái này, bọn con không có lĩnh giấy hôn thú.”
Nghiêm Như Tuyết hơi nhíu mày lại, "Này không phải trọng điểm."Hứa Thiên Mạc hiện tại rất muốn che miệng Thi Dao Vũ, nhưng bị vướng bởi ánh mắt sắc bén của Nghiêm Như Tuyết, nàng vẫn là có tình toán cho mình – “Em cùng Dao Vũ kết hôn giả, bởi vì. . ."
"Dựa theo lời nói như vậy, các người là liên hợp lại gạt tôi à?”
Thi Dao Vũ chen miệng vào nói, "Mẹ, không phải là gạt mẹ, mà là lừa mọi người."
Hứa Thiên Mạc nhìn về phía Thi Dao Vũ, người này, tại sao mình lại quen hắn vậy?!
Nghiêm Như Tuyết đứng lên đến đến chỗ giá sách của Hứa Thiên Mạc chọn một quyển rất dày, sau đó quay lại đưa cho Thi Dao Vũ, "Quyển sách này, chép năm lần, sáng sớm ngày mai đưa tới kiểm tra."
"Còn em, theo tôi đi vào.” - Nghiêm Như Tuyết chỉ chỉ Hứa Thiên Mạc.
Thi Dao Vũ nâng sách khóc không ra nước mắt, Hứa Thiên Mạc bị chỉ đến tên thì lại lo sợ bất an đi theo phía sau Nghiêm Như Tuyết.
"Thiên Mạc, chị hãy cố gắng chịu đựng..." - Thi Dao Vũ vẫn rất có lương tâm đối với Hứa Thiên Mạc nói.
"Đóng cửa lại.”
Hứa Thiên Mạc đem cửa đóng lại, cẩn thận trốn ở góc phòng.
"Lại đây.” - Nghiêm Như Tuyết giơ giơ tay lên.
Hứa Thiên Mạc bước ra một bước nhỏ, trước sau không dám dựa vào Nghiêm Như Tuyết gần quá.
Nghiêm Như Tuyết không muốn tiếp tục cùng Hứa Thiên Mạc phí lời, đưa tay đem nàng kéo lên trên giường, cắn một cái trên xương quai xanh của nàng.
"Đau, đau, chị coi như là gặm xương sườn sao?” - Hứa Thiên Mạc hét lên.
"Thuần Giai là ai?" - Nhìn thấy địa phương bị cắn sưng đỏ lên, Nghiêm Như Tuyết lại đau lòng liếm một chút
.
"Ừm…" - Hứa Thiên Mạc có chút lúng túng - "Nàng là bạn gái trước của em."
Mặt lạnh của Nghiêm Như Tuyết ánh vào mắt Hứa Thiên Mạc, trêu tức nói, "Hóa ra là hồi trước em còn có bạn gái .”
Hiện tại nói tiếp chắc chắn sẽ chết, Hứa Thiên Mạc nghĩ thầm.
"Em nói tôi nên trừng phạt em làm sao đây?” - Nghiêm Như Tuyết từ vạt áo của Hứa Thiên Mạc mò vào xoa trước ngực mềm mại của nàng.
Tiếng ngâm khẽ không thể nén xuống từ trong miệng Hứa Thiên Mạc tràn ra, nghĩ đến Thi Dao Vũ ở trong phòng khách chép sách, Hứa Thiên Mạc liều mạng ngăn chặn lại âm thanh.
Ngón tay Nghiêm Như Tuyết tinh tế cởi nút áo Hứa Thiên Mạc ra, da thịt nhẵn nhụi trắng nõn bại lộ dưới ánh đèn dìu dịu.
Ánh mắt Hứa Thiên Mạc dần phủ kín một tầng mê ly, tay của nàng vô thức chôn sâu vào trong tóc Nghiêm Như Tuyết.
Nghiêm Như Tuyết lần lượt cởi sạch quần áo của Hứa Thiên Mạc, ngón tay được tu bổ sạch sẽ bắt đầu tìm vào địa phương ấm nóng của nàng...
Sáng ngày thứ hai, Thi Dao Vũ cắn bánh mì phết mứt, nhỏ giọng hướng về Hứa Thiên Mạc hỏi, "Đêm qua mẹ em phạt chị cái gì?”
Hứa Thiên Mạc suýt chút nữa đem sữa bò trong miệng phun ra ngoài, nàng ho nhẹ một chút, "Phí lời nhiều như vậy, sách em chép xong chưa?”
"Chị nhỏ giọng một chút, mẹ em hình như không nhớ rõ chuyện này, chút nữa chị nhớ tuyệt đối không nên nhắc tới.”
"Thi Dao Vũ nói em ấy không có chép sách kiàaaaaaa." - Hứa Thiên Mạc hai tay khum lại thành cái loa xông vào trong phòng bếp Nghiêm Như Tuyết đang rán trứng hô.
"Chép tiếp mười lần, tối hôm nay kiểm tra.” - Nghiêm Như Tuyết lãnh khốc nói.
Thi Dao Vũ: "..."
.
.
.
"Hứa quản lý, có người tìm.” - Lý Cách nhìn thấy Hứa Thiên Mạc từ trong thang máy đi ra hướng về văn phòng, vội vã đứng lên nói với nàng.
"Người ở đâu?" - Hứa Thiên Mạc hỏi.
"Đang ở trong văn phòng của Hứa quản lý."
Hứa Thiên Mạc gật đầu hướng phòng làm việc của mình đi đến, mở cửa, liền nhìn thấy bóng lưng một người đàn ông.
Đường Hoa xoay người, cười nhìn về phía Hứa Thiên Mạc, "Cô đến rồi."

Bình Luận (0)
Comment