Dịch: Lãng Nhân Môn***
- Anh không biết.
Long Mộ Thần đáp thản nhiên.
- Thế sao anh lại đồng ý?
Diệp Tiểu Tịch nhìn anh ngạc nhiên.
- … Người đồng ý là em mà.
Long Mộ Thần không khỏi bất đắc dĩ.
- Ớ…
Diệp Tiểu Tịch nhất thời câm nín. Hình như đúng là thế thật. Ban đầu Long Mộ Thần không đồng ý, sau đó cô đồng ý rồi thì anh mới gật đầu. Dường như bất kể là chuyện gì đi nữa thì Long Mộ Thần đều nghe theo cô. Nghĩ vậy, trong lòng Diệp Tiểu Tịch không khỏi ấm áp.
- Biết thế thì từ chối quách cho rồi…
Diệp Tiểu Tịch bĩu môi ra vẻ bất mãn.
- Nếu em không muốn thì anh thu xếp chỗ ở khác cho cô ta vậy.
Long Mộ Thần đề nghị.
- Đừng, kệ đi.
Diệp Tiểu Tịch lắc đầu.
- Ai lại đi đồng ý rồi nuốt lời bao giờ. Hơn nữa nếu em thật sự nuốt lời thì chắc chắn họ sẽ đổ thừa cho… Cho Triệu Đệ.
Nói chính xác hơn là họ sẽ đổ thừa cho cô. Có Long Mộ Thần ở đây, họ sẽ không làm gì cô được, nhưng sẽ không tha Triệu Đệ, chắc chắn sẽ coi Triệu Đệ là nơi trút giận.
Nghĩ tới chuyện sáng nay Triệu Đệ bị đổ cháo lên người, cô không khỏi cảm thấy bực bội.
Tiếng nhạc chuông reo lên. Nhìn tên Triệu Đệ trên màn hình, Diệp Tiểu Tịch không khỏi ngạc nhiên.
- Đúng là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới.
Cô ấn nút nghe máy, cười khẽ rồi hỏi:
- Triệu Đệ, có việc gì vậy?
Triệu Đệ há miệng, thoáng do dự, không biết phải mở lời như thế nào.
Chẳng lẽ nói thẳng là bố mẹ cô bắt đầu đề phòng cô hay sao? Nhưng đó cũng chỉ là suy đoán của cô mà thôi chứ không có chứng cứ gì cả. Hơn nữa cô hoàn toàn không biết kế hoạch của họ, cho dù muốn nói với Diệp Tiểu Tịch thì cũng không biết phải nói gì nữa.
Nghĩ một lúc, cuối cùng cô nói:
- Chị Tiểu Tịch, tính cách của bạn gái anh trai em không được tốt lắm đâu, em sợ chị ấy sẽ chọc giận anh chị…
Diệp Tiểu Tịch nhướn mày ngạc nhiên. Triệu Đệ nói những lời này chắc là muốn nhắc nhở cô. Nhưng mà… Cô hoàn toàn không hiểu lời nhắc nhở này có nghĩa là gì!
- Em thân với cô ta lắm hả?
Diệp Tiểu Tịch hỏi.
- Cũng bình thường thôi.
Triệu Đệ nói.
- Hai nhà vốn định hoán thân, ý là chị ấy gả cho anh trai em, em gả cho anh trai chị ấy. Nhưng năm đó Hà Lệ Lệ dỗi anh em nên vốn sắp cưới nhau rồi, cuối cùng lại phải dời lễ cưới đến mấy tháng sau. Sau này tình huống nhà em được cải thiện, nhà họ Hà lại nuốt lời muốn gả con gái, nhưng bố mẹ em đã chướng mắt chị ấy rồi. Nhà họ Hà đương nhiên là không chịu, nhất định không chịu từ hôn. Anh trai em cũng chẳng có ý định chịu trách nhiệm gì cả, cứ thế dây dưa với chị ấy mãi.
Diệp Tiểu Tịch không khỏi bất ngờ. Nếu là thế thì một người không muốn chịu thiệt thòi như Vương Hương hẳn là không ưa gì Hà Lệ Lệ mới đúng. Cô không nhịn được hỏi:
- Nhưng chị thấy bố mẹ em không giống như là chán ghét cô ta mà?
Triệu Đệ bất đắc dĩ giải thích:
- Mẹ em sĩ diện, tuy rằng trong lòng khinh thường chị Lệ Lệ, nhưng mặt ngoài cũng sẽ không thể hiện ra ngoài. Hơn nữa, trong mắt mẹ em thì dù sao chuyện này cũng coi như là Hà Lệ Lệ bám lên, họ không hứa hẹn điều gì cho nên cứ để mặc thế…
- Chị hiểu rồi.
Diệp Tiểu Tịch trầm giọng nói. Triệu Đệ gọi cho cô chẳng qua là vì muốn nói cho cô biết rằng lần này Hà Lệ Lệ đến đây là không bình thường.
Nhưng mà… Nơi họ đến là nhà họ Long cơ mà. Ngay trên địa bàn của cô mà chẳng lẽ cô còn mặc cho người ta bắt nạt chắc?
- Sao vậy?
Long Mộ Thần nhìn cô.
- Không có gì.
Diệp Tiểu Tịch lắc đầu.
- Nói về Hà Lệ Lệ ấy mà. Triệu Đệ nói tính cách của cô ta không được tốt cho lắm.
Ánh mắt anh tối sầm:
- Vậy…
- Không sao đâu.
Diệp Tiểu Tịch cười khẽ, nói:
- Cho dù tính cách cô ta không tốt đi nữa, nhưng giờ đi làm khách ở nhà người ta thì cũng phải kiềm chế lại chứ?
Long Mộ Thần hơi nhăn mày:
- Tiểu Tịch, em quá dung túng người nhà họ Triệu rồi đấy.
- Có à?
Diệp Tiểu Tịch thoáng chột dạ, vội nói:
- Làm gì có? Dù sao thì cô ta còn chưa tới mà. Chúng ta cứ thế đuổi người ta đi thì cũng không ổn đâu. Hơn nữa em cũng sợ Triệu Đệ khó xử. Em luôn cảm thấy cháo trên người Triệu Đệ là bị ai đó hất lên.
Long Mộ Thần hơi ghen tỵ, lại là vì Triệu Đệ. Diệp Tiểu Tịch đối xử tối với Triệu Đệ tới mức suýt nữa khiến anh phải ganh ghét.
- Vậy được rồi. Em quyết định đi.
Anh nói thản nhiên, không nhiều lời nữa.
Hà Lệ Lệ đến rất nhanh. Triệu Chí Huy sai Triệu Đệ đến nhà ga đón cô ta, sau đó trực tiếp dẫn cô ta về nhà họ Long. Bởi vì Diệp Tiểu Tịch đã báo với má Trương trước nên không ai ngăn cản cô ta lại.
Sau khi đến nhà họ Long, Hà Lệ Lệ suýt nữa thì xem lác mắt, cả buổi cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.
Triệu Đệ giúp cô ta thu xếp ổn thỏa xong rồi kéo cô ta hỏi:
- Lệ Lệ, sao chị lại đến đây vậy?
- Sao tao lại không thể đến được hả?
Hà Lệ Lệ bất mãn nói:
- Được lắm Triệu Đệ, thế mà tao còn coi mày là chị em tốt của tao. Mày có ông anh giàu thế mà không chịu nói cho tao biết à?
- Không giống như chị nghĩ đâu, chị đừng nói bậy.
Triệu Đệ hoảng sợ nhìn về phía cửa.
- Anh ấy chưa nhận nhà em đâu, hơn nữa em cứ cảm thấy hình như nhà em hiểu nhầm gì đó rồi…
- Tao biết rồi. Anh mày có nói với tao rồi.
Hà Lệ Lệ bực bội khoát tay:
- Ở trước mặt anh ta không được nhắc, phải làm bộ như người lạ. Nhưng mà Triệu Đệ, hôn ước hai nhà tuy rằng bảo tao gả cho anh trai mày, nhưng không nói là gả cho ai cả. Làm gì có chuyện không cưới vợ cho anh cả lại đi cưới vợ cho em trai bao giờ, mày nói đúng không? Nếu thế thì thật ra hôn ước của tao phải là với Long Mộ Thần mới đúng!
Nhìn tia sáng dã tâm bừng cháy trong mắt Hà Lệ Lệ, Triệu Đệ không khỏi cảm thấy run sợ.
- Lệ Lệ, đừng nói với em là chị đang có ý định với anh Long đấy! Không được! Anh Long đã có bạn gái rồi! Hơn nữa anh Long…
- Sao mày nói chuyện cụt hứng vậy?
Hà Lệ Lệ bất mãn trừng cô một phát.
- Tao chỉ nói chơi thôi mà. Mày còn không cho tao ảo tưởng tí à?
- Chị thật sự chỉ nghĩ chơi thôi à?
Triệu Đệ vặn hỏi.
- Dĩ nhiên rồi.
Hà Lệ Lệ bất mãn nói:
- Đừng nói nữa. Triệu Đệ, con nhỏ Diệp Tiểu Tịch kia là người như thế nào? Tao còn rất tò mò đấy. Nghe anh mày nói, hình Long Mộ Thần rất thích cô ta đúng không?
- Đúng vậy.
Triệu Đệ gật đầu không hề do dự.
- Thích tới mức nào?
Hà Lệ Lệ hỏi tiếp.
Sắc mặt Triệu Đệ trở nên khó coi. Lúc này cô thật sự hoài nghi mục tiêu của Hà Lệ Lệ chính là Long Mộ Thần! Không được! Cô phải nghĩ cách khiến cô ta bỏ suy nghĩ này đi mới được.
- Nói thế này.
Triệu Đệ suy nghĩ một lát rồi nói:
- Tuy rằng anh Long với chị Tiểu Tịch đều sống trong nhà họ Long, nhưng thật ra chuyện gì người hầu trong nhà họ Long đều nghe theo chị Tiểu Tịch. Hơn nữa phòng ngủ của chị ấy là xa hoa nhất, giống như chị Tiểu Tịch mới là chủ nhân nhà này, còn anh Long lại giống như khách vậy.
- Long Mộ Thần lại mặc cho Diệp Tiểu Tịch làm càn thế à?
Hà Lệ Lệ ngớ người.
- Không phải là chị Tiểu Tịch làm càn.
Triệu Đệ nói bằng giọng tức giận:
- Anh Long đã căn dặn rồi, cho dù là lúc ý kiến của họ trái ngược nhau thì cũng phải làm theo lời của chị Tiểu Tịch.