Dịch: Lãng Nhân Môn***
Khóe môi Diệp Tiểu Tịch co rút. Cho dù Hà Lệ Lệ có nấu ngon đến mấy đi nữa thì cô cũng không dám ăn đâu. Ai biết bên trong có bỏ cái gì chứ?
- Không cần thiết!
Má Trương tức giận nói:
- Nếu cô rảnh quá thì hãy đi dọn dẹp nhà cửa đi! Đi ngay bây giờ!
Hà Lệ Lệ vừa căm tức lại vừa bất đắc dĩ, lén trừng má Trương một phát, xoay người rời khỏi nhà bếp. Thấy Diệp Tiểu Tịch đang đứng ngoài cửa, sắc mặt cô ta không nhịn được thay đổi, sau đó oán hận bỏ đi.
- Cô Diệp.
Thấy Diệp Tiểu Tịch đến, má Trương vội nói:
- Cần giúp gì không?
- Không cần đâu.
Diệp Tiểu Tịch cười khẽ.
- Cháu chỉ tới rót ly sữa bò thôi.
- Haizz…
Má Trương thở dài bất đắc dĩ:
- Cậu chủ đã nói là làm cho cô ta rời đi rồi mà, sao cô lại cho cô ta ở lại?
Thật ra thì suy nghĩ của Diệp Tiểu Tịch cũng giống Triệu Đệ. Đuổi Hà Lệ Lệ đi thì dễ, nhưng không thể cam đoan rằng nhà họ Triệu sẽ không làm to chuyện. Gần đây Long Mộ Thần rất bận bịu, cô không muốn gây phiền phức cho anh.
- Nếu cô ta muốn làm người hầu thì má cứ cho cô ta làm đi.
Diệp Tiểu Tịch cười khẽ.
- Có phải chuyện gì to tát đâu mà. Hơn nữa cô ta cũng phải ngoan ngoãn nghe lời má đấy thi?
- Cô Diệp, vậy theo cô tôi có nên cố ý làm khó cô ta để cô ta tức quá bỏ đi không?
Má Trương bỗng nói.
Diệp Tiểu Tịch dở khóc dở cười.
- Không cần thiết đâu. Má Trương, con cảm thấy cô ta chưa chắc đã chịu được yêu cầu bình thường của má đâu. Nếu má còn cố ý làm khó nữa thì cứ như là con không chịu buông tha cô ta vậy.
- Cũng đúng.
Má Trương cũng nở nụ cười.
- Con bé đó còn chưa đủ tư cách để tôi phải làm khó nó.
Nói chuyện với má Trương xong, Diệp Tiểu Tịch bưng sữa bò đến thư phòng. Mở cửa thư phòng, cô thấy anh còn đang bận rộn.
Diệp Tiểu Tịch đặt sữa bò lên bàn, đang định rời đi, lại bị Long Mộ Thần nắm cổ tay.
- Tiểu Tịch, ở đây với anh một lát đi.
Anh nói nhỏ.
- Ừm, được thôi.
Diệp Tiểu Tịch đồng ý, lấy một cuốn sách từ trên giá sách rồi ngồi bên cạnh Long Mộ Thần.
Ánh mắt Long Mộ Thần sâu thẳm hơn trước.
Mấy ngày nay, anh thấy rõ những biểu hiện khác thường của Diệp Tiểu Tịch, nhưng anh nghĩ mãi không hiểu tại sao cô lại chăm sóc thậm chí là dung túng người nhà họ Triệu như thế.
Anh trầm tư, sau đó hỏi nhỏ:
- Tiểu Tịch, em không cần để ý tới người nhà họ Triệu quá mức như vậy.
Diệp Tiểu Tịch ngây người. Quả nhiên, quan hệ căng thẳng giữa cô và người nhà họ Triệu khiến Long Mộ Thần khó xử à? Cho nên anh mới nói như vậy để an ủi cô.
- Vâng, em biết rồi…
Diệp Tiểu Tịch thản nhiên đáp.
Thấy cô có vẻ khó chịu, Long Mộ Thần ngây người. Có vẻ nếu tiếp tục đề tài này thì sẽ khiến Diệp Tiểu Tịch rất bất mãn. Nếu vì chuyện của nhà họ Triệu mà khiến họ giận dỗi nhau thì đúng là không đáng tí nào.
Long Mộ Thần khẽ thở dài, bình tĩnh đổi đề tài:
- Điện ảnh của đạo diễn Trương sắp đóng máy rồi đúng không?
- Ừ.
Nhắc tới chuyện này, nét mặt Diệp Tiểu Tịch trở nên vui vẻ hơn:
- Tối mai có tiệc đóng máy, anh có muốn tới không?
- Đương nhiên anh phải đi rồi.
Long Mộ Thần cười khẽ:
- Nhưng mà anh đi có ổn không?
- Có gì mà không ổn chứ?
Diệp Tiểu Tịch nói:
- Coi như là anh đi cổ vũ đạo diễn Trương vậy. Lúc Thần Hi mới thành lập anh cũng đi mà. Hơn nữa tiệc đóng máy lần này chỉ có nhân viên nội bộ chúng ta thôi. Em đoán là sẽ không có nhiều người biết anh đâu.
- Được.
Long Mộ Thần cười khẽ. Có thể xuất hiện trong tiệc đóng máy cùng với Diệp Tiểu Tịch, anh muốn còn không được ấy chứ.
- Còn nữa, đạo diễn Hà nói với em là bộ điện ảnh của ông ấy, đại khái em có thể được chia khoảng 80 triệu.
Nói đến đây, Diệp Tiểu Tịch cực kỳ đắc ý. Cô tiện tay đầu tư một bộ điện ảnh hoạt hình, không ngờ lại kiếm được nhiều tiền lời tới mức đó. Trước kia cô không bao giờ tưởng tượng được chuyện như vậy.
- Tiểu Tịch giỏi quá.
Long Mộ Thần cười khẽ khen ngợi.
- Xem ra em định dùng số tiền này để làm gì rồi à?
- Long Mộ Thần, anh tuyệt quá đi!
Diệp Tiểu Tịch nhìn anh kinh ngạc:
- Em còn chưa nói mà anh đã đoán được rồi à? Chuyện là thế này, em muốn lấy một phần ra để làm từ thiện.
- Làm từ thiện?
Long Mộ Thần không khỏi kinh ngạc.
- Ừm.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu thật mạnh. Cô do dự nhìn anh, thấy ánh mắt anh nhìn cô tràn đầy cổ vũ, thế mới nói:
- Em muốn quyên góp cho viện mồ côi giống như bố mẹ em ấy, còn xây thêm trường học…
Ánh mắt Long Mộ Thần tràn đầy ấm áp. Tiểu Tịch của anh quả là một cô bé tốt bụng lương thiện.
Diệp Tiểu Tịch thoáng xấu hổ nói tiếp:
- Em cảm thấy, nếu xây nhiều trường học hơn chút thì thế hệ tiếp theo có thể được học hành nhiều hơn, tố chất cũng được nâng lên cao hơn. Vậy thì những vụ việc vứt bỏ con cái hẳn là sẽ được giảm bớt đáng kể nhỉ? Nhưng giờ em không có tiền, không biết phải làm sao đây. Em giao cho anh, anh làm giúp em nhé.
- Được.
Long Mộ Thần cười khẽ.
- Anh nhất định sẽ khiến em hài lòng.
- Anh làm việc thì em yên tâm rồi.
Diệp Tiểu Tịch vui vẻ hôn lên má anh.
Sau khi xác định hai chuyện này xong, Long Mộ Thần không bận rộn lâu lắm. Hai người cùng nhau về phòng.
Đi ngang qua phòng Long Mộ Thần, Diệp Tiểu Tịch đang định rời đi, nhưng lại bị anh nắm cổ tay.
- Tiểu Tịch, đã lâu mình không ngủ chung với nhau. Em không nhớ anh à…
Long Mộ Thần thủ thỉ, giọng nói tràn đầy dụ dỗ.
Diệp Tiểu Tịch chỉ cảm thấy tim đập như đánh trống. Mỗi lần Long Mộ Thần dùng mỹ nam kế với cô, cô luôn cảm thấy không thể kháng cự được. Đầu óc đã bắt đầu loạn xạ, cô hít sâu một hơi, cố làm cho mình tỉnh táo.
- Chúng ta gặp nhau mỗi ngày thì có gì mà nhớ… Ưm!
Nhìn khuôn mặt cô đỏ ửng vì xấu hổ, Long Mộ Thần kìm lòng không đặng hôn lên.
Trái tim Diệp Tiểu Tịch càng đập nhanh hơn. Bỗng dưng, cô liếc nhìn thấy gì đó, khẽ rùng mình, vội đẩy Long Mộ Thần ra!
- Tiểu Tịch?
Long Mộ Thần không khỏi kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên Diệp Tiểu Tịch kháng cự nụ hôn của anh như vậy.
Sắc mặt Diệp Tiểu Tịch thay đổi mấy lần. Cô cạn lời nhìn sang một bên. Hà Lệ Lệ đang ở cách đó không xa, cầm khăn lau quỳ xuống đất lau sàn nhà.
Thế này thì hơi quá lố rồi… Diệp Tiểu Tịch không khỏi cạn lời.
- Cô làm gì ở đây thế?
Ánh mắt Long Mộ Thần lạnh lùng. Hà Lệ Lệ lại dám quấy rầy anh và Diệp Tiểu Tịch thân thiết, thật sự khiến anh rất bực bội.
Hà Lệ Lệ siết chặt tay, trong lòng cực kỳ tức giận.
Vốn cô canh giữ ở cửa phòng Long Mộ Thần là định chờ anh về, nhưng lại thấy Long Mộ Thần và Diệp Tiểu Tịch đang thân thiết hôn nhau.
Hà Lệ Lệ ra sức véo lòng bàn tay, đau đớn khiến đôi mắt cô ta đỏ ửng ngay lập tức, làm bộ như bối rối nói:
- Cậu Long, em chỉ đang dọn dẹp vệ sinh thôi… Anh đừng hiểu nhầm, không liên quan gì tới má Trương hết. Em biết có lẽ bà ấy đã hiểu nhầm em điều gì đó, nhưng bà ấy không có bắt nạt em, bà ấy chỉ đang dạy em làm công việc của người hầu thôi…
Khóe môi Diệp Tiểu Tịch co giật. Xem ra Hà Lệ Lệ cố ý chờ ở đây là để mách tội. Cô ta nói má Trương không bắt nạt cô ta, nhưng khuya khoắt thế mà còn ở đây dọn dẹp vệ sinh, rõ ràng là nói với Long Mộ Thần rằng má Trương cố ý bắt nạt cô ta!
Xem ra cô ta diễn tiết mục hoa sen trắng này đúng là dày công tôi luyện đáy!