Dịch: Lãng Nhân Môn***
Hà Lệ Lệ lập tức căng thẳng. Không ngờ Diệp Tiểu Tịch lại đâm trúng tim đen của cô ta chỉ bằng một câu thôi.
Mấy ngày nay sống trong nhà họ Long, những người hầu khác và Triệu Đệ canh chừng cô ta quá chặt chẽ, cộng thêm Long Mộ Thần rất bận bịu nên cô ta thậm chí không có cơ hội nhìn thấy Long Mộ Thần, chứ đừng nói đến chuyện bồi dưỡng tình cảm với anh.
Chẳng qua, sao Diệp Tiểu Tịch lại phát hiện tâm tư của cô chứ? Hà Lệ Lệ nổi giận nói:
- Đừng nói mấy thứ linh tinh đó nữa. Rốt cuộc thì cô có đồng ý hay không?!
- Không đồng ý.
Diệp Tiểu Tịch hờ hững liếc cô ta một phát.
- Cô chỉ có tấm bằng tốt nghiệp cấp 2 mà cũng đòi vào Long Thị à? Cô cho rằng Long Thị là nơi nào chứ?
Cô từng nghe Triệu Đệ nói rằng Hà Lệ Lệ học cấp 2 xong rồi không đi học nữa. Không phải là người nhà cô ta không chịu cho cô ta đi học, mà là chính cô ta không muốn, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện bám lấy Triệu Chí Huy.
Bây giờ Hà Lệ Lệ lại còn không biết xấu hổ đòi vào Long Thị. Ngay cả Triệu Đệ cũng phải rung động vì sự to gan của cô ta, huống chi là Diệp Tiểu Tịch. Diệp Tiểu Tịch lại không bị động kinh, sao có thể đồng ý yêu cầu này được!
Hà Lệ Lệ giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi, vừa sợ vừa tức nói:
- Diệp Tiểu Tịch, tôi thấy cô sợ tôi thì có!
- Sợ á?
Diệp Tiểu Tịch ngạc nhiên nhìn cô ta, tò mò hỏi:
- Tôi sợ cô gì cơ?
- Cô sợ Long Mộ Thần sẽ yêu phải tôi!
Hà Lệ Lệ căm tức nói.
- Tôi… Sợ anh ấy yêu cô?
Diệp Tiểu Tịch cảm thấy mình bị sét đánh tới mức ngoài khét trong sống. Rốt cuộc là ai cho Hà Lệ Lệ lòng tự tin? Thế mà cũng dám nói ra cậu này? Cô cạn lời luôn.
- Cô yên tâm đi, tôi vẫn rất tin vào gu thẩm mỹ của Long Mộ Thần.
- Diệp Tiểu Tịch, cô đừng tự lừa mình dối người nữa!
Hà Lệ Lệ hừ lạnh một tiếng, nói với vẻ chắc chắn:
- Trong phim thần tượng đều diễn như thế. Các anh tổng giám đốc đẹp trai đã sớm chán ngấy bọn bạch phú mỹ như cô rồi! Họ chỉ thích những cô gái bình thường như tôi thôi! Tôi không xinh đẹp bằng cô, gia cảnh không giàu bằng cô, cũng không tốt nghiệp đại học danh giá như cô, hơn nữa còn không được mọi người yêu quý như cô, nhưng tôi là người bình thường! Hơn nữa tôi còn lương thiện. Long Mộ Thần chính là anh tổng giám đốc đã được định trước trong đời tôi!
- Còn cô á, chính là nữ phụ số một điển hình trong phim thần tượng! Cho dù cô có vỹ đại thì đã sao chứ? Cho dù bây giờ anh ấy thích cô thì đã sao chứ? Long Mộ Thần với cô hoàn toàn không phải là tình yêu đích thực! Chẳng sớm thì muộn anh ấy sẽ vứt bỏ cô rồi thích tôi! Nếu cô thức thời thì hãy nhường chỗ sớm đi, không chừng còn có thể có kết cục tốt. Nếu cô không biết điều thì kết cục của cô sẽ rất thảm! Triệu Đệ mày kéo tao làm gì? Mày bỏ ra…
Triệu Đệ vốn định ngăn cản Hà Lệ Lệ, nhưng thấy Hà Lệ Lệ đã nói xong rồi, cô đành phải xấu hổ nhìn sang chỗ khác. Sao cô lại quen biết với người như Hà Lệ Lệ chứ? Bây giờ cô chỉ hận không có hang mà chui vào!
Diệp Tiểu Tịch ngơ ngác một lúc, rồi bỗng không nhịn được phì cười thành tiếng.
- Cô… Cô cười cái gì?
Hà Lệ Lệ tức giận nói.
- Không ngờ cô lại khen tôi là bạch phú mỹ. Đây là lần đầu tiên có người nói tôi như vậy đấy, cám ơn cô nhé.
Diệp Tiểu Tịch cười sung sưỡng hơn nữa, chống cằm nói:
- Thì ra tôi có nhiều ưu điểm như thế đấy. Vừa xinh đẹp, bằng cấp cao, còn vạn người mê, phì…
Triệu Đệ bất đắc dĩ đỡ trán. Cô còn tưởng Diệp Tiểu Tịch sẽ tức giận, nhưng không ngờ lại biến thành thế này. Có phải là Diệp Tiểu Tịch có gì đó sai sai không vậy? Nhưng không ngờ Hà Lệ Lệ lại dám nói những lời này. Cô ta thua kém Diệp Tiểu Tịch về mọi mắt, sao lại chắc chắn rằng Long Mộ Thần sẽ thích cô ta chứ? Tự tin ở đâu ra vậy? Chẳng khác nào tên hề mua vui cho mọi người. Chẳng trách Diệp Tiểu Tịch không thèm để mắt tới cô ta.
- Ai cần cô cảm ơn chứ!
Hà Lệ Lệ giận dữ:
- Tôi khen cô đâu mà khen!
- Được rồi.
Diệp Tiểu Tịch không kiên nhẫn vẫy tay.
- Gần đây tâm trạng của tôi khá tốt, nể tình cô còn tự biết thân biết phận, bỏ qua chuyện hôm nay vậy. Các cô ra ngoài đi.
- Diệp Tiểu Tịch!
Hà Lệ Lệ tức giận tới mức xì khói, hổn hển nói:
- Tôi thấy cô chỉ muốn cố ý bắt nạt tôi, chèn ép tôi thôi! Tôi nói cho cô biết, không có tác dụng gì đâu! Nếu cô không đồng ý thì tôi sẽ nói cho chú với dì Triệu ngay bây giờ…
Ánh mắt Diệp Tiểu Tịch lạnh lẽo. Cô có thể tha thứ cho Hà Lệ Lệ chạy tới phòng cô, nói những lời hoang đường vô biên, nhưng không thể tha thứ Hà Lệ Lệ cố ý gây sự như thế!
Nếu cô cùng nhà họ Triệu nổi xung đột, nếu Long Mộ Thần chọn nhà họ Triệu, đương nhiên cô sẽ bị tổn thương. Nhưng nếu Long Mộ Thần chọn cô thì cô cũng sẽ rất tự trách mình. Cô không muốn Long Mộ Thần bất hòa với nhà họ Triệu chỉ vì cô.
Đây là lý do mà cô vẫn cố gắng tránh nổi xung đột với nhà họ Triệu. Nhưng bây giờ Hà Lệ Lệ lại dám lấy chuyện này ra để đe dọa cô?
Thỏa hiệp, không bao giờ là cách chính xác để ứng đối với đe dọa.
Cô lạnh lùng đi về phía Hà Lệ Lệ. Nhìn sắc mặt lạnh lẽo của Diệp Tiểu Tịch, trong lòng Hà Lệ Lệ không khỏi dâng lên nỗi sợ hãi.
- Cô… Cô muốn gì?
Hà Lệ Lệ bối rối hỏi, nhưng vẫn không nhịn được mà lùi về sau. Diệp Tiểu Tịch lúc này thật sự là quá đáng sợ.
Diệp Tiểu Tịch cười lạnh:
- Mách lẻo với nhà họ Triệu? Muốn thì đi ngay đi. Cô tưởng tôi muốn lấy lòng người nhà họ Triệu chắc? Còn nữa, tôi thật sự là muốn giúp cô một việc đấy.
- Gì… Gì cơ?
Hà Lệ Lệ sợ hãi hỏi.
- Không phải cô nói tôi là nữ phụ số một trong phim thần tượng, còn cô là nữ chính sao? Thế thì tôi sẽ làm những việc mà nữ phụ số một sẽ làm để cô trải nghiệm cảm giác làm nữ chính vậy!
Ánh mắt Diệp Tiểu Tịch lạnh lẽo:
- Nếu cô nói tôi bắt nạt cô, chèn ép cô, thì tôi đành phải để cô biết được cái gì gọi là bắt nạt chèn ép!
- Cô định làm gì?
Hà Lệ Lệ hoảng sợ triệt để. Không đúng, mọi chuyện không nên như thế! Diệp Tiểu Tịch phải ngoan ngoãn nghĩ cách đưa cô ta vào Long Thị mới đúng! Sao lại trở nên cương quyết như vậy chứ?
Diệp Tiểu Tịch đã cầm lấy điện thoại nội tuyến trên bàn, bấm số gọi đi.
- Má Trương, má dẫn mấy người đến phòng con…
- Không được gọi!
Hà Lệ Lệ bối rối nói, hổn hển xông về phía Diệp Tiểu Tịch.
Diệp Tiểu Tịch thờ ơ nhìn cô ta. Thấy cô ta đã đến trước mặt mình, cô bình tĩnh nghiêng người.
Hà Lệ Lệ phanh không kịp, nhất thời xông về phía trước theo quán tính. Diệp Tiểu Tịch bình tĩnh thò chân ra, Hà Lệ Lệ bị vấp chân té lăn quay ra nền nhà.
Hà Lệ Lệ cảm thấy oan ức cực kỳ. Cô ta buồn bực nằm trên mặt đất, cả buổi cũng không chịu đứng dậy. Chỉ chốc lát sau, má Trương đã dẫn người tới, Diệp Tiểu Tịch trực tiếp để người bắt cô ta lại.
- Cô định làm gì?
Thấy lần này Diệp Tiểu Tịch chơi thật, Hà Lệ Lệ thế mới sợ hãi:
- Diệp Tiểu Tịch, cô độc ác thế là sẽ bị Long Mộ Thần chán ghét đấy!
- Thế không phải vừa ý cô sao?
Diệp Tiểu Tịch cười như không cười, quay đầu nhìn về phía má Trương.
- Má Trương, dẫn cô ta xuống dưới. Con thấy bãi cỏ trong vườn hoa cũng cần được cắt tỉa, bể bơi cũng cần phải dọn dẹp… Dù sao thì cứ có việc gì nặng nhọc thì đều giao hết cho cô ta đi. Con tin rằng má có thể khiến cô ta ngoan ngoãn nghe lời, đúng không?