Dịch: Lãng Nhân Môn***
Sắc mặt Diệp Tiểu Tịch thay đổi.
Bây giờ cô đã không thể rời đi được nữa, thậm chí rất có thể sẽ bị những người này bắt ba ba trong rọ!
Gần như chỉ trong giây lát, Diệp Tiểu Tịch nhanh chóng lùi về bên cạnh bàn anh, cầm lấy đĩa đập mạnh!
Diệp Tiểu Tịch cầm mảnh sứ vỡ, nhấc Triệu Chí Huy còn ngồi trên sàn nhà, kề đầu nhọn vào sát cổ gã ta.
- Đều đứng im!
Động tác của cô vừa nhanh vừa lưu loát, bất kể là những kẻ vừa bước vào hay là Triệu Chí Huy đều còn chưa kịp phản ứng, Triệu Chí Huy đã trở thành con tin trong tay cô.
Triệu Chí Huy sợ tới mức nhũn giò. Cảm xúc sắc bén trên cổ khiến gã sợ tới mức hét lên:
- Đừng… Đừng động đậy! Đứng im hết đi!
- Câm mồm!
Diệp Tiểu Tịch tức giận quát. Thằng này không chỉ nháy cáy mà còn ồn ào nữa!
Triệu Chí Huy sợ tới mức im mồm nay, mấy người đứng ở cửa cũng ngây người.
- Tránh đường, để chúng tôi đi!
Sắc mặt Diệp Tiểu Tịch trầm xuống, tay càng dùng sức.
- Nếu không tôi sẽ lấy mạng của hắn ta!
Diệp Tiểu Tịch sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cảm thấy hình như mảnh sứ vỡ lại đâm sâu vào cổ gã, gã vội kêu lên:
- Các người mau tránh ra! Mau tránh ra!
Nhưng mấy người kia lại không động đậy chút nào. Một người trông như là cầm đầu đi tới, nhìn Diệp Tiểu Tịch, vẻ mặt vô cảm nói:
- Cô chính là Diệp Tiểu Tịch đúng không? Có người dặn tôi, bất kể xảy ra chuyện gì thì đều không được thả cô rời đi.
- Các người tưởng rằng tôi không dám ra tay à?
Ánh mắt Diệp Tiểu Tịch lạnh lẽo, tay khẽ nhúc nhích.
Triệu Chí Huy sợ tới mức chảy mồ hôi đầy đầu, hai cái đùi run như cầy sấy. Gã mắng to mấy người kia:
- Bọn rác rưởi chúng mày! Đừng quên chúng mày đến đây để bảo vệ tao! Tao bảo chúng mày tránh ra, tại sao chúng mày không chịu tránh?
- Mày mới là rác rưởi!
Mấy người kia mắng Triệu Chí Huy.
- Bảo vệ mày? Đừng mạ vàng lên mặt mình thế! Bọn tao chỉ nhận lệnh là cam đoan không cho Diệp Tiểu Tịch rời đi thôi!
- Thằng bỏ đi này vừa bị một con đàn bà đánh tới mức kêu ré lên mà còn dám kêu cứu. Rốt cuộc nó có phải là đàn ông không vậy?
- Mày xem hắn ta run như cầy sấy kìa, đậu xanh, tụi bay nhìn coi, quần nó ướt phải không? Thằng nháy cáy này lại tè ra quần cơ à?
…
Nghe những người kia trào phúng mà không nể nang chút nào, cuối cùng Triệu Chí Huy cũng hiểu được những người này hoàn toàn không để ý tới sự sống còn của gã. Nhất thời gã càng sợ sệt hơn, sắc mặt trắng bệch, không dám hó hé một câu.
Trong lòng Diệp Tiểu Tịch không khỏi nặng trĩu. Xem ra mục tiêu của Triệu Chí Huy là tài sản của Long Mộ Thần, nhưng mục tiêu của những người này lại là cô và Long Mộ Thần. Cho nên họ mới không thèm quan tâm tới tính mạng của Triệu Chí Huy. Nếu là vậy thì khó khăn rồi.
- Diệp Tiểu Tịch, bây giờ cô có hai sự lựa chọn.
Người đàn ông cầm đầu nói:
- Thứ nhất, giết Triệu Chí Huy, sau đó bị anh em chúng tôi rape tập thể. Thứ hai, thả tên rác rưởi Triệu Chí Huy ra, ngủ với hắn. Muốn thế nào thì chính cô chọn đi.
- Người đẹp, mau ra tay đi! Bọn anh chờ em đấy!
Đám người kia nhao nhao.
Ánh mắt Diệp Tiểu Tịch trở nên lạnh lẽo. Bọn người này tuyệt đối sẽ không tha cho cô. Bây giờ cô chỉ mong sao Hàn Tư Viễn có thể làm việc nhanh chóng hơn chút, dựa theo sự sắp đặt của cô, nhanh chóng cứu cô ra.
Cô nhất định phải nghĩ cách kéo dài thời gian.
Bỗng nhiên, có tiếng đập cửa vang lên. Mọi người nhìn về phía cửa, chỉ thấy một người phụ nữ đang đứng đó.
Diệp Tiểu Tịch không khỏi ngạc nhiên. Người phụ nữ này không phải ai khác mà chính là Diêu Mạn mà cô vừa gặp lúc nãy, người quản lý của Ngải Tư Tư.
- Cô làm gì đấy?
Người đàn ông cầm đầu hung tợn nói:
- Đi ngang qua thì cút mau!
Diêu Mạn trông có vẻ sợ hãi, nhưng vẫn nổi dũng khí nói:
- Tôi… Tôi nói cho các anh biết… Tôi vừa nghe thấy hết rồi, các anh đừng bắt nạt cô ấy, tôi đã gọi cảnh sát. Cảnh sát sẽ tới ngay!
Đám người kia không khỏi xôn xao:
- Anh cả, hay là chúng ta đi thôi…
- Chỉ là một con đàn bà thôi mà, chúng ta cứ thế bỏ đi à?
Người cầm đầu cả giận:
- Hơn nữa sao cảnh sát có thể chạy tới nhanh thế được! Dẫn con đàn bà kia vào, dạy cho cô ta một bài học, ai bảo cô ta nhúng mũi vào chuyện của người khác!
Người đứng gần cửa nhất bắt lấy Diêu Mạn kéo cô ta vào.
Diệp Tiểu Tịch nhíu chặt mày. Theo lý mà nói thì Diêu Mạn đến giúp cô, nhưng dù sao cô ta vẫn là người của Ngải Tư Tư. Diệp Tiểu Tịch cũng không thể chắc rằng có phải lại là một cái bẫy hay không.
- Các anh làm gì?! Tôi nói cho các anh biết, tôi thật sự gọi cảnh sát rồi… Á!
Diêu Mạn giãy dụa, nhưng bị người kia không kiên nhẫn tát cho một phát. Tiếp đó có mấy người tiến lên, bắt đầu xé quần áo của cô ta.
- Dừng lại! Đừng! Đừng mà!
Diêu Mạn khóc một cách bất lực.
- Các người dừng lại!
Sắc mặt Diệp Tiểu Tịch xanh mét. Bất kể đây có phải là cái bẫy hay không, nhưng cô không thể thấy kẻ nào bắt nạt một cô gái vô tội được. Cô nén giận nói:
- Các người muốn tôi chứ gì? Thả cô ta ra!
Người đàn ông cầm đầu cười khẩy:
- Ai bảo chính cô ta đưa lên cửa làm gì! Diệp Tiểu Tịch, bọn này sẽ không tha cho cô, cũng sẽ không tha cho cô ta…
Hắn còn chưa dứt lời thì một gã đứng ở cửa bỗng bối rối nói:
- Anh cả, không ổn rồi! Hình như thật sự có cảnh sát đến đây!
- Gì cơ? Rút lui!
Người đàn ông cầm đầu biến sắc. Họ bỏ mặc Diêu Mạn, cả đám vội chạy đi.
Diệp Tiểu Tịch thả Triệu Chí Huy ra. Gã lảo đảo chạy về phía cửa. Diệp Tiểu Tịch cũng không rảnh mà để ý tới gã, đi vào toilet tìm một chiếc áo khoác tắm che lên người Diêu Mạn.
Một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đi tới. Hắn giật mình đi đến bên cạnh Diêu Mạn.
- Cô Diêu, cô không sao chứ?
Diệp Tiểu Tịch ngạc nhiên nhướn mày:
- Chuyện gì vậy?
Cô rất am hiểu về đồng phục cảnh sát. Đồ của người này là giả. Xem ra, hắn không phải là cảnh sát.
- Là thế này, tôi là nhân viên phục vụ của khách sạn.
Cảnh sát giả giải thích.
- Vừa nãy cô Diêu gọi cảnh sát, nhưng cô ấy sợ cảnh sát không tới kịp nên đã bảo tôi mặc một bộ đồ ngụy trang để hù dọa những người kia với cô ấy.
Diệp Tiểu Tịch giật mình. Cô nhìn Diêu Mạn.
- Cảm ơn cô, cũng rất xin lỗi cô. Vì tôi nên mới liên lụy tới cô.
- Cô Diệp, không phải thế đâu.
Diêu Mạn vội lắc đầu. Cô ta áy náy nhìn Diệp Tiểu Tịch.
- Thật ra thì… Phòng của Triệu Chí Huy là do tôi đặt cho hắn ta, nhưng Luna giao cho tôi làm chuyện này, tôi cũng không biết hắn ta muốn làm gì nữa… Cũng không đúng, thật ra thì Luna đều để tôi gặp hắn ta ở đủ mọi nơi, sau đó truyền lời giúp họ, cho nên tôi cũng biết họ vẫn muốn hãm hại cô. Lần này Luna không nói với tôi tại sao lại đặt phòng giúp hắn ta, nhưng lúc tôi rời đi thì hình như thấy cô. Tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản nên mới quay lại xem thử…
Trải qua chuyện vừa rồi, có vẻ Diêu Mạn vẫn còn sợ hãi nên nói năng lộn xộn, nhưng Diệp Tiểu Tịch cũng đã hiểu rõ rồi.