Dịch: Lãng Nhân Môn***
- Thật thế hả dì?
Ht có phần ngạc nhiên.
Thật ra cô ta đã biết từ lâu, sau lần Vương Hương rời khỏi nhà họ Long thì chỉ cần bà ta tới gần nhà họ Long, đều bị người khác đuổi đi hết, cho nên bọn họ mới tìm tới cô ta. Cô ta khích Vương Hương tới nhà họ Long là vì muốn nhà họ Triệu quậy một trận.
Nhưng Vương Hương có thể tới đây thật à?
- Dĩ nhiên rồi, có người chịu giúp mà!
Vương Hương nói với vẻ đắc ý:
- Không nói nhiều với con nữa, con nhất định phải nắm lấy cơ hội đấy Lệ Lệ!
Nghe bà ta nói như thế, Hà Lệ Lệ lập tức trở nên khó xử.
- Con cũng muốn dùng cách đó lắm dì, nhưng bọn họ rất đề phòng con. Con e là mình không có cơ hội bỏ thuốc Long Mộ Thần đâu...
Cho dù có cơ hội đi nữa nhưng bây giờ Hà Lệ Lệ sợ Long Mộ Thần muốn chết, thậm chí chẳng dám tới gần anh nữa là.
- Sao con ngu thế hả con?
Vương Hương không nhịn được mắng Hà Lệ Lệ.
- Con không có cơ hội, chẳng lẽ người bên cạnh họ không có sao?
Hà Lệ Lệ nghe xong thì chợt hiểu ra. Chẳng qua khi cô ta nghĩ tới Long Mộ Thần thì toàn thân cũng run lẩy bẩy lên. Bỗng hai mắt cô ta sáng lên, có lẽ cô ta có thể đổi cách khác.
Diệp Tiểu Tịch không lấy được chút tin tức gì từ miệng Hà Nhu, cô đành bó tay rồi bước vào nhà bếp. Cô quen uống một ly sữa trước khi đi ngủ rồi.
Nhưng khi vừa rót hai ly sữa xong, Diệp Tiểu Tịch bỗng thấy có người ở ngay cửa nhà bếp. Cô lập tức đề phòng, vội đuổi theo.
- Ai đó?!
Lúc cô đuổi theo được một đoạn thì Triệu Đệ bước ra với vẻ mặt lo lắng, cô bé nhỏ giọng nói:
- Chị Tiểu Tịch, em có chuyện rất quan trọng muốn nói với chị.
Diệp Tiểu Tịch nhướng mày đầy ngạc nhiên, lẽ nào người vừa nãy là Triệu Đệ sao?
- Chuyện gì thế?
Cô hỏi.
- Hà Lệ Lệ mật báo với ba mẹ em.
Triệu Đệ nói với vẻ bất đắc dĩ:
- Hình như mai ba mẹ em cũng sẽ tới đây!
- Thế à? Hà Lệ Lệ nói cho em biết sao?
Diệp Tiểu Tịch không nhịn được nhíu mày lại, nếu người nhà họ Triệu tới đây, ắt sẽ cãi nhau với Hà Nhu.
- Không có, em trông chừng Hà Lệ Lệ. Lúc em thấy cô ta chụp hình hai người thì đã moi được tin này từ cô ta.
Triệu Đệ giải thích.
- Được rồi, chị biết rồi.
Diệp Tiểu Tịch nói:
- Em về nghỉ đi.
Lúc Diệp Tiểu Tịch trở về nhà bếp, cô nhíu mày nhìn hai ly sữa trên bàn. Thường thì cô quen chuẩn bị thêm một ly cho Long Mộ Thần, nhưng bây giờ cô phải đưa qua cho anh sao?
Lúc cô đang do dự thì Long Mộ Thần bước vào nhà bếp.
- Của anh à?
Anh thản nhiên hỏi, ánh mắt khi nhìn vào ly sữa cũng tối đi vài phần.
- Ừm.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu, tiện tay lấy một ly đưa cho anh.
- Đúng lúc anh ở đây thì em không cần phải đưa cho anh nữa.
Long Mộ Thần cầm lấy, anh nhìn Diệp Tiểu Tịch với ánh mắt ngạc nhiên,
- Em không rót cho bác gái à?
- Mẹ em ghét sữa nhất.
Diệp Tiểu Tịch mỉm cười, sau đó hai người cùng rời khỏi nhà bếp, cô hỏi:
- Anh tính tới phòng sách à?
- Ừm, có vài thứ vẫn chưa xong.
Long Mộ Thần đáp.
- Anh đừng thức khuya quá, ngủ sớm chút nhé...
Giọng hai người càng lúc càng xa, chợt Hà Lệ Lệ chui ra khỏi tủ đựng chén bát!
Bây giờ Hà Lệ Lệ rất hưng phấn, cô ta không ngờ lại bỏ thuốc Long Mộ Thần dễ dàng như thế!
Hà Lệ Lệ cố tình tiết lộ cho Triệu Đệ biết chuyện người nhà họ Triệu tính tới đây, cô ta biết Triệu Đệ sẽ báo cho Diệp Tiểu Tịch biết. Người mà Diệp Tiểu Tịch vừa nhìn thấy ở cửa bếp chính là cô ta, sau khi dụ cho Diệp Tiểu Tịch rời khỏi nhà bếp, cô ta mới lén bước vào. Bởi vì cô ta không biết Diệp Tiểu Tịch sẽ đưa ly nào cho Long Mộ Thần nên cô ta đã bỏ thuốc hết cả hai ly!
Tới bây giờ Hà Lệ Lệ vẫn không dám tin chuyện này lại suông sẻ đến thế! Đúng là sữa do Diệp Tiểu Tịch rót có khác, Long Mộ Thần chẳng đề phòng gì cả!
Sau đó cô ta mừng rỡ đi lên lầu, tới bên ngoài phòng sách của Long Mộ Thần.
Nghe người nhà họ Triệu nói, loại thuốc này tác dụng nhanh lắm, chỉ cần có vài phút thôi. Bây giờ... chắc có tác dụng rồi nhỉ?
Cô ta thấp thỏm đấy cửa phòng sách ra, cửa chỉ khép hờ.
Trong phòng tối om khiến Hà Lệ Lệ do dự một lúc. Nhưng ngays au đó, cô ta vội vàng bước vào rồi đóng cửa lại. Thế này thì càng có lợi với cô ta, cô ta không thể do dự nữa!
Hà Nhu đứng trong góc, nhìn cô ta vào phòng sách với ánh mắt lạnh lùng.
Lúc Diệp Tiểu Tịch trở về phòng thì hơi bất ngờ khi không nhìn thấy Hà Nhu. Cô cảm thấy rất bất đắc dĩ, tới giờ cô vẫn không đoán được bà muốn làm gì cả.
Cô toan đi tìm Hà Nhu thì bà lại mở cửa bước vào.
- Mẹ, con có chuyện muốn bàn với mẹ...
Diệp Tiểu Tịch chưa nói xong đã bị Hà Nhu ngắt lời:
- Khoan nói tới mấy thứ này. Tiểu Tịch đi theo mẹ xem tuồng hay!
Nói xong, Hà Nhu nắm lấy tay Diệp Tiểu Tịch kéo cô ra ngoài.
- Mẹ à.
Diệp Tiểu Tịch dừng bước nói.
- Trễ thế này rồi, chúng ta không thể đi nghỉ sao?
- Diệp Tiểu Tịch mẹ khuyên con, tốt nhất bây giờ đi với mẹ ngay.
Hà Nhu quay đầu sang nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý.
- Tới trễ thì con sẽ không biết bản thân bị phản bội thế nào đâu!
Diệp Tiểu Tịch ngây người ra, cô nhìn Hà Nhu với ánh mắt phức tạp.
- Mẹ đang nói gì thế? Chúng ta đừng đi nữa.
Nhưng Hà Nhu chẳng thèm quan tâm, bà cứ kéo Diệp Tiểu Tịch tới phòng sách.
Lúc hai người tới trước cửa phòng, Hà Nhu bỗng đạp cửa như thể đang bắt gian!
Trong phòng tối om vang lên tiếng la đầy giật mình. Sau đó Hà Nhu kéo Diệp Tiểu Tịch vào phòng rồi mở đèn lên!
Trong phòng sách có một chiếc ghế salon dài, Long Mộ Thần hay nằm nghỉ ở đấy lúc làm việc mệt mỏi. Nhưng bây giờ, khi mở đèn lên, hai thân thể trần truồng đang quấn lấy nhau trên ghế, còn quần áo thì rơi đầy đất.
- Hai người đang làm gì đó?!
Hà Nhu quát lớn.
Hai người trên ghế lập tức sực tỉnh, Hà Lệ Lệ nhặt quần áo ở gần cô ta nhất đầy đắc ý. Đoạn cô ả vờ lúng túng xe ngực lại, cô ta không thèm nhìn người nằm dưới là ai mà nhìn về phái cửa ra vào.
Khi nhìn thấy Hà Nhu và Diệp Tiểu Tịch đứng đấy, gương mặt Hà Lệ Lệ lộ vẻ sợ hãi nhưng phần lớn là khó hiểu. Diệp Tiểu Tịch đã uống ly sữa kia rồi mà, sao cô lại xuất hiện ở đây kia chứ?
Ả ta nghĩ thoáng qua trong đầu, mặc kệ là ai xuất hiện cũng được, bây giờ ả rất muốn bị bắt gian tại giường. Huống hồ người đi bắt gian lại là Diệp Tiểu Tịch!
- Diệp Tiểu Tịch cô cũng nhìn thấy rồi đó. Tôi và Long Mộ Thần thật lòng yêu nhau, xin cô hãy thành toàn cho bọn tôi!
Hà Lệ Lệ làm bộ khóc lóc, tủi thân.
- Tiểu Tịch, con nhìn đi, Long Mộ Thần lén làm chuyện gì sau lưng con kìa!
Hà Nhu tức giận nói:
- Con mau xem rốt cuộc cậu ta là hạng người gì đi!