365 Ngày Hôn Nhân

Chương 167

Một đêm triền miên. Lúc tỉnh dậy, bên người trống trơn, nhưng vẫn còn chút hơi ấm. Lãnh Tử Tình dùng chăn trùm kín toàn thân, mặt đỏ tía tai ngây ngốc ngồi ở trên giường. Cô không cố ý hồi tưởng lại, nhưng hình ảnh triền miên đó lại cứ không ngừng hiện ra. May mà hắn không ở bên cạnh, có lẽ cũng sợ cô thẹn thùng. Thật là, rõ ràng đã nói sẽ đợi đến khi cô khôi phục trí nhớ! Hoàn toàn là tên lừa đảo! Đàn ông thật là. . . vậy còn mình thì sao? ! Còn không phải là cam tâm tình nguyện? ! Chẳng lẽ người ta dùng sức mạnh sao? ! Lãnh Tử Tình xấu hổ đến mức không biết trốn vào đâu. Cắn môi dưới, Lãnh Tử Tình nhẹ nhàng hoạt động chân tay, mỏi quá! Hắn yêu mình sao! Ít ra từ sự dịu dàng đêm qua, cô có thể cảm nhận được. Hắn dẫn dắt sự dè dặt của cô, trấn an sự sợ hãi của cô, dùng nụ hôn hóa giải sự cứng ngắc và ngây ngô của cô. Giây phút hai người hợp làm một, Lãnh Tử Tình phát hiện hóa ra lại tốt đẹp như vậy. Mà sự hòa hợp của hắn trong thân thể cô, giống như là chính mình hoàn toàn vì hắn mà tồn tại. Trời ạ! Trời ạ! Làm sao bây giờ? ! Bản thân phải đối diện với hắn như thế này đây? ! Đúng rồi, bọn họ là vợ chồng, vốn dĩ làm chuyện này chính là đường đường chính chính mà. Nhưng mà, cô. . . Lãnh Tử Tình ra sức lắc đầu, len lén nhìn trước ngực mình, cũng được, dáng người không đến nỗi khó coi. Hắn không chán ghét mình chứ? ! Trời ạ! Điên rồi điên rồi! Đang nghĩ gì vậy? ! Lãnh Tử Tình trùm chăn kín đầu, không muốn gặp người ta đâu! Vội vàng mở mắt, nhìn thấy mình lõa thể dưới chăn, sợ đến mức lại chui ra. Giống như là dưới chăn có hai người vậy! Thôi rồi! Cô quả thực sắp điên mất rồi!

"Bang bang bang" Tiếng đập cửa dữ dội, dọa Lãnh Tử Tình giật nảy người. "Chờ một chút!"

Lãnh Tử Tình từ trên giường nhảy xuống, mặt đỏ tía tai cuống quýt khoác quần áo vào, chạy đến cửa thận trọng hỏi: "Ai?" "Này! Lãnh tiểu thư? Là cô hả? Đã quá thời gian tập hợp 10

phút rồi, cô còn muốn bao lâu nữa? Mọi người đều đang đợi cô đấy!" Hướng dẫn viên Mộng ở bên ngoài gấp gáp kêu lên. Lãnh Tử Tình phút chốc đỏ bừng mặt, cô nhìn đồng hồ, quả nhiên, đã tám giờ rồi! Lôi Tuấn Vũ, thật là, tại sao không gọi cô? ! Hại mọi người phải đợi cô!

Hại cả hành lang đều biết Lãnh Tử Tình cô ngủ quá thời gian tập hợp! "Thực xin lỗi! Lập tức lập tức xong ngay!" Lãnh Tử Tình kêu vọng ra ngoài cửa. Nhanh chóng, Lãnh Tử Tình bắt đầu mặc quần áo, tùy ý túm lấy tóc, buộc thành cái đuôi ngựa. Tiện tay cầm lấy di động trên bàn, phát hiện lại hết pin! Khó trách cô đến muộn, ngay cả điện thoại di động cũng không giúp cô! Còn không phải là Lôi Tuấn Vũ, nếu không cô sao có thể quên nạp điện chứ!

Đêm nay, việc chính lại không làm! Nhưng mà, hắn vì sao không đến gọi cô? Lại để hướng dẫn viên Mộng đến? ! Hừ! Sau khi có đêm qua, Lãnh Tử Tình nghĩ đương nhiên bắt đầu oán trách Lôi Tuấn Vũ! Mặc kệ có phải lỗi của hắn hay không, phụ nữ mà! Luôn cho cô một số lý do để gây sự một cách vô lý, nếu không sao có thể có cảm giác được yêu được chiều chứ? !

Vội vàng chạy xuống dưới lầu. Hướng dẫn viên Mộng mặc áo phông, quanh eo quấn một bộ đồ thể thao, đang vẫy tay với cô. Lãnh Tử Tình lập tức chạy qua. Nhìn đến ánh mắt mờ ám của hướng dẫn viên Mộng, cô vội vàng cúi đầu. Nhỏ giọng ghé vào bên tai hướng dẫn viên Mộng: "Đừng cho mọi người biết nha!" Hướng dẫn viên Mộng lắc đầu, bĩu môi, không tình nguyện nói: "Trọng sắc khinh bạn! Cô có biết tối hôm qua. . . thật là! Đều tại cô đó!" Lãnh Tử Tình cũng không có tâm trí hỏi tiếp, vội vàng lên xe. Trên xe đã kín người ngồi, Lãnh Tử Tình nhất thời cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cô vội vàng xin lỗi, nhanh chóng tìm chỗ ngồi ở Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

phía sau yên vị. Tô thon thả rốt cục vẫn không bỏ qua cơ hội tốt này: "Tôi nói giám đốc Lâm này, người đủ rồi nên xuất phát đi thôi! Khách sạn không phải có "gọi sớm" sao, tám giờ tập hợp mà vẫn có thể đến muộn. Thật là ra khỏi cửa không trừ tiền thưởng nha!" Hướng dẫn viên A Văn lập tức hòa giải: "Em gái hôm nay đến muộn e là có nguyên nhân. Quế Lâm của chúng tôi không có điều kiện tốt như chỗ các bạn, có thể là điện thoại trong phòng không gọi được, em gái không nghe được. Nhưng không sao, chúng ta hiện tại đi vẫn còn kịp. Thời tiết hôm nay không tồi, mọi người đừng vì chuyện nhỏ này làm mất hứng. Tôi nghe nói tối hôm qua trong đoàn chúng ta có người đi sông Đào Hoa? ! Mà lại còn là một nam một nữ!

Có phải không vậy? !" Ánh mắt thần bí, miệng lưỡi nghi ngờ, hướng dẫn viên A Văn một câu đã chuyển đi mũi nhọn của vấn đề. "Ai vậy?" "Thật hay giả vậy?" Trong xe lập tức trở nên sôi nổi. Nói đến sông Đào Hoa này, hướng dẫn viên A Văn hôm qua ở trên đường đi đã giới thiệu. Nó là một nhánh của Li Giang, chảy vào nội thành Quế Lâm. Truyền thuyết nói ngọn nguồn của sông có hang Hoa Nham, thường xuyên có cánh hoa đào từ trong hang chảy ra, vì vậy mới gọi là sông Đào Hoa. Cũng có người nói bởi vì bên bờ sông rực rỡ trúc đào, cho nên mới có tên này. Mọi người đều rất phấn khởi, không phải bởi vì nó nổi tiếng, mà vì hướng dẫn viên hôm qua nhắc đến đoạn "đi sông Đào Hoa, đổi vận đào hoa". "Tôi! Là tôi!

Tôi đi rồi, cái sông Đào Hoa đó! Xác thực là đẹp! Đặc biệt là lúc đêm sâu người tĩnh. . ." Hồ đẹp trai nói oang oang cứ như là anh ta thực sự đã đi rồi vậy. "Anh đi với ai? Sẽ không phải là với Tô. . ." An Lạc Nhi ám muội kêu to, hưng phấn lạ thường. "An Lạc Nhi! Cô nói bậy bạ gì đó? ! Tối hôm qua tôi rõ ràng ngủ cùng phòng với cô mà? !" Tô thon thả vội vàng ngắt lời An Vũ Nhi, có chút tức giận trừng mắt với cô ta. An Vũ Nhi lập tức cười xấu xa: "Chúng ta đương nhiên là ở cùng một phòng! Nhưng tôi ngủ trước mà, ai biết nửa đêm cô có. . ." "Cô muốn chết hả!" Tô thon thả lập tức xông tới, tóm cổ An Lạc Nhi, dáng vẻ như một con hổ

cái. An Lạc Nhi sợ đến mức vội vàng bật dậy khỏi chỗ ngồi, trốn đến phía sau Hồ đẹp trai, còn không ngừng hét chói tai. Hồ đẹp trai hớn hở, vội vàng hòa giải: "Được rồi được rồi! Tô tỷ, không ngờ người đẹp đó hóa ra thật sự là cô nha! Đèn đường quá mờ, tôi nhất thời nhìn không rõ, tôi nói sao lại làm tôi hồn phách điên đảo như vậy chứ!" Ha ha ha! Cả xe đều cười nghiêng ngả. Mọi người đều đang xem Hồ đẹp trai đùa giỡn. Lãnh Tử Tình không nhịn được trước trò đùa của bọn họ, cũng cười theo. So ra, cô tuy rằng không đi sông Đào Hoa, nhưng e là cô là người phạm luật lớn nhất nha! Bọn họ đang cười đùa, còn cô? ! Lãnh Tử Tình nóng bừng mặt, len lén nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Lôi Tuấn Vũ. Á? Quái lạ? Sao lại không thấy Lôi Tuấn Vũ? Cả Văn Quang Nhiễm cũng không ở đây! Đúng lúc này, A Văn cười hớn hở nói: "Được rồi được rồi, xem ra mọi người đến Quế Lâm đều rất thích ứng nha! Nhìn mọi người vui vẻ như vậy, A Văn cũng rất vui vẻ! Tiếp theo chúng ta sẽ ngồi thuyền du ngoạn Li Giang, đi vào cảnh sơn thủy Quế Lâm đệ nhất thiên hạ. . . Chúng ta một đoàn 13

người, sáng nay hai người đã đi rồi, hiện tại còn lại 11 người. . . Hai người đã đi rồi? Là Lôi Tuấn Vũ sao? Lãnh Tử Tình đột nhiên máu như đông lại, hắn đi rồi? Cô nhanh chóng đưa mắt nhìn khắp trong xe, quả nhiên chỉ thiếu Lôi Tuấn Vũ và Văn Quang Nhiễm! Hắn. . . hắn sao có thể? ! Tâm tình của Lãnh Tử Tình như rơi xuống vực sâu. Vì sao hắn không chào cô một tiếng đã đi rồi? ! Coi cô là cái gì? !

Bình Luận (0)
Comment