365 Ngày Hôn Nhân

Chương 17

Cổ Dương cáu kỉnh lên xe, sau vài giây, một loạt các thao tác khởi động hoàn thành, chiếc xe tăng tốc phóng vọt đi.

Ngoan ngoãn yên lặng, nhưng Lãnh Tử Tình cũng không để não bộ nhàn rỗi, cô đang suy nghĩ làm cách nào để thoát được khỏi nanh vuốt dữ tợn này! Nhảy khỏi xe? Không được!

Nếu thế sợ là chỉ có một con đường chết! Tốc độ chạy xe của người đàn ông này có thể so với đang chạy đua! Hạ cửa kính xuống kêu cứu?! Liếc mắt nhìn khuôn mặt đầy máu của người kia, Lãnh Tử Tình thấy run run. Trời ạ! Sao hắn lại không lau đi nhỉ, cứ để như vậy trống rất… Trong lòng Lãnh Tử Tình hơi rùng mình. Bàn tay cô lén lút đặt lên cửa sổ xe, ấn một chút nhưng không thấy có phản ứng gì, lại thử kéo một chút nữa, nhưng vẫn là không có hiệu quả. Ai! Thôi bỏ đi! Xe này mở-khóa đều là tự động, cửa kính xe căn bản cũng là không thể mở bằng tay. Lãnh Tử Tình trán đầy mồ hôi. Hiện giờ rõ ràng đang là mùa đông nha!

"Này…"

"Im miệng!" Một tiếng quát lớn cắt ngang.

"Khụ, khụ… khụ!" Lãnh Tự Tình nhanh chóng đem lời nói chuẩn bị thốt ra vội vàng nuốt lại, cố ý chuyển thành tiếng ho khan, có điều nghe qua đã biết là giả.

Trong xe ngay lập tức yên lặng như tờ… Lãnh Tử Tình có thể nghe rõ tiếng tim đập của chính mình. Cái dây an toàn kia sắp sửa buộc chết cô! Nhưng thời gian căn bản là không ủng hộ, không đợi cô nghĩ cách đào thoát, người đàn ông này đã khẩn cấp phanh lại. Xong rồi! Lãnh Tử Tình thấy lạnh từ đầu đến chân, hẳn là đã tới nơi! Tuyệt vọng ngẩng đầu, nhìn xung quanh bốn phía, Lãnh Tử Tình lập tức ngồi thẳng, cô nhìn thấy địa điểm hiện tại của bọn họ.

Thật tốt quá! Là tập đoàn Kiêu Dương! Không phải chỗ hoang vu nào! Anh ta muốn đưa cô đến tập đoàn Kiêu Dương? Để gặp Lôi Tuấn Vũ? Ôi trời! Sao không nói sớm?! Làm cô lo lắng, căng thẳng suốt một hồi! Tập đoàn Kiêu Dương tuy cô chưa tới bao giờ nhưng đã đi ngang qua N lần. Tòa cao ốc vĩ đại thế này, đi ngang qua muốn không chú ý cũng khó! Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Nhưng mà, tòa nhà công sở sang trọng như vậy, nhìn xem mình… Lãnh Tử Tình cúi đầu, tốt xấu gì thì cũng để cô thay quần áo đã chứ! Trên người cô vẫn còn đang mặc quần áo ngủ đấy! Ôi trời! Tuấn Vũ à, tôi thì không sao, nhưng nếu có khiến anh mất mặt thì chỉ có thể trách tên này thôi nha! Tôi thật sự là không hề có thói quen mặc quần áo ngủ đi dạo phố mà!

"Xuống xe!" Vẫn như cũ tiếng thét chói tai.

Lãnh Tử Tình chợt có chút ảo giác, người đàn ông này nhất định là hát rất tốt, hơn nữa chắc chắn là giọng rất hay! Nhanh chóng cởi dây an toàn, vừa định mở cửa xuống xe, lại phát hiện bên ngoài rất lạnh, Lãnh Tử Tình theo bản năng rụt người trở lại.

Cổ Dương mất kiên nhẫn mở cửa bên phó lái, gần như nghiến răng nói: "Người phụ nữ này!

Cô thật sự rất có bản lĩnh! Lôi Tuấn Vũ thực khéo chọn nhân tài, bái phục! Thật sự là bái phục!" Dứt lời, anh liền lấy tay kéo Lãnh Tử Tình xuống. Một lần nữa nắm cánh tay bị

thương kia, Cổ Dương sửng sốt, đó là cái vòng xanh vàng gì vậy?! Dấu hiệu người của tổ

chức nào ư?! Xem ra những người bên cạnh Vũ thật không đơn giản! (ôi giời, em cũng đến vái cả 2 anh chị! Trí tưởng tượng thật quá phong phú. Đúng là kẻ tám lạng, người nửa cân.)

Nói như vậy cô ta cố ý chơi anh? Được! Tốt lắm! Lôi Tuấn Vũ, tôi mới về nước, cậu đã liền tiếp đón hậu đãi thế này. Còn nói gì là huynh đệ! Xem ra, không cho cậu chút màu sắc, cậu sẽ quên chúng ta giao hảo "sâu đậm" thế nào? Không có thời gian nghĩ nhiều, anh vừa lôi vừa kéo cô vào tòa nhà của tập đoàn Kiêu Dương.

Vừa bước vào tiền sảnh, một khối không khí nóng ập vào người Lãnh Tử Tình, cô liền cảm thấy khá hơn nhiều. Nhờ có nhiệt độ của điều hòa trung tâm, cô mặc như thế này cũng không thấy lạnh. Khắp người đang nổi da gà cũng ngay lập tức dịu xuống, thoải mái mà biến mất…

Bình Luận (0)
Comment