365 Ngày Hôn Nhân

Chương 228

Lười biếng ở trên giường, biết mặt trời đã lên cao, làm gì còn mặt mũi để đi đến chỗ hẹn?!

Chằm chằm nhìn di động đã sớm tắt nguồn, cô quả thực không còn mặt mũi để gặp người ta!

Người đàn ông ác liệt này sao có thể làm ra cái chuyện ghê tởm như vậy?! Sáng ra ngủ dậy đã biết hắn đi làm rồi! Tâm tình lập tức thả lỏng đi rất nhiều!

Cô có chút tự giễu nhìn ngực mình, đó là những vết đỏ đêm qua hắn để lại! Chính mình rốt cuộc là đang sống kiểu gì vậy?! Cả ngày đều lo lắng không yên, sợ hãi sống qua ngày, chỉ sợ hắn lập tức trỗi dậy thú tính, vồ lấy mình!

Chính mình lại là công cụ tiết dục của hắn! Cô nên làm gì bây giờ?! Chẳng lẽ cô cứ như vậy mà sống đến hết đời sao?!

Tiếng gõ cửa vang lên, Lãnh Tử Tình vội vàng co người vào trong chăn. Ngoài cửa là tiếng của Cổ Dương: "Tử Tình? Em có đó không? Có muốn ra ăn chút gì không?"

Vẫn còn có người quan tâm đến cô! Trong lòng cô bất giác thấy ấm áp!

Ai cũng phải sống. Không có thể lực làm sao có nguồn lực để đấu tranh. Lãnh Tử Tình liền đứng dậy, mặc quần áo đi ra khỏi phòng.

Cổ Dương cười tươi rói với cô, chỉ chỉ bàn ăn, nói: "Ờ, bữa sáng. Do anh làm! Có muốn nếm thử không!"

"Được, cảm ơn!" Lãnh Tử Tình có chút ngượng ngùng. Không biết hôm qua anh ta ở cách vách… nghe được bao nhiêu!

Lãnh Tử Tình dù sao cũng từng ngủ ở cách vách, tuy rằng sẽ không có thanh âm quá lớn, nhưng đêm qua hai người bọn họ kêu la lớn như vậy, chỉ sợ là cách mười dặm tám dặm cũng có thể nghe thấy!

Cổ Dương nhướn mày, cười sảng khoái nói: "Còn cảm ơn cái gì?! Em không đuổi anh đi, anh đã cảm tạ ơn đức rồi!" Tầm mắt không khỏi dừng lại trên cổ Lãnh Tử Tình mấy giây. Trong lòng bất giác lắc đầu, tiểu tử này cũng quá mãnh liệt đi! Có thể cắn cổ Tử Tình thành cái dạng này, cũng thực bội phục hắn!

Nếm thử tay nghề của Cổ Dương, Lãnh Tử Tình đột nhiên cảm động muốn khóc.

Nếu Lôi Tuấn Vũ cũng có thể đối tốt với cô như vậy, thật là tốt biết bao! Không!

Hắn cũng đã từng làm như vậy! Nhưng, không phải! Không phải là cảm giác này!

Hai người bọn họ không nên tốt như vậy mới phải! Hắn nên tìm kiếm mấy cô nàng ngực bự của hắn, cô sống cuộc sống bình thản của cô, không có gì liên quan mới là tốt nhất!

"Đúng rồi, Cổ Dương. Anh mấy ngày nay đỡ nhiều rồi chứ?" Lãnh Tử Tình tạm thời gác chuyện của mình sang một bên, nghĩ tới Cổ Dương.

Cổ Dương cười sang sảng: "Anh căn bản là chẳng sao cả! Mấy ngày nữa sẽ về Mỹ! Ở chỗ em hưởng thụ mấy ngày nữa!"

"Cái đó…" Lãnh Tử Tình muốn nói lại thôi.

"Cái gì? Đừng có ấp úng, không giống tác phong của em!" Cổ Dương vừa ăn vừa hỏi. Dáng vẻ rõ ràng không có gì phiền muộn, Lãnh Tử Tình ngạc nhiên anh ta nhanh như vậy đã quên hết buồn bực! Giống như cái người đàn ông rớt một giọt nước mắt ngày đó không phải là anh ta vậy.

"Anh? Cái cô gái kia anh thật sự không có dự tính gì sao?" Lãnh Tử Tình cố lấy dũng khí hỏi, chính mình khó tránh khỏi có chút tò mò.

"Cô gái nào?" Cổ Dương nhìn cô mở to mắt, lại còn ra sức khoa khoa tay trước bụng, giật mình, "Anh vì sao phải xen vào? Có liên quan gì đến anh sao?"

"Này! Nói gì vậy? Người ta nói đứa bé là của anh!" Lãnh Tử Tình đột nhiên có chút bực bội!

Đàn ông đều là cái kiểu này sao?

"À! Anh phải cám ơn cô ta rồi! E là cô ta ngay cả cha đứa bé là ai cũng không biết!" Cổ

Dương cười nhạo. Trong đầu không khỏi hiện lên dáng vẻ làm loạn của Tát Bối Nhi! A! Lời nói dối của cô chính là kết cục sụp đổ của anh!

Một câu nói khiến Lãnh Tử Tình im bặt. Đúng vậy, cô nghĩ đến Tát Bối Nhi. Bối Nhi chẳng phải cũng nói không biết cha đứa bé là ai sao? Lãnh Tử Tình bất giác thở dài! Phụ nữ sao lại không biết cha của đứa bé là ai? Đây là cuộc sống rối loạn thế nào vậy?!

"Em chỉ là cảm thấy… sợ anh lúc đó sẽ hối hận!" Lãnh Tử Tình thì thào.

"Anh hối hận?!" Cổ Dương nâng cao âm lượng, "Anh là hối hận không nên không áp dụng biện pháp! Chỉ duy nhất một lần, anh xin thề!"

Lãnh Tử Tình lắc lắc đầu, nhớ tới lời nói của Tát Bối Nhi: "Cổ Dương à! Thực ra, cho dù là gặp phải tình huống gì, bị tổn thương đều là phụ nữ bọn em. Một người bạn của em cũng mang thai mà chưa kết hôn! Nhưng cô ấy lại nói vì đứa bé mà sẽ tùy tiện tìm một người để lấy! Em cảm thấy khi cô ấy nói những lời này, bên ngoài thoạt nhìn rất thản nhiên, nhưng trên thực tế nhất định có nỗi khổ riêng! Có người phụ nữ nào lại chấp nhận kết hôn với người mà mình không yêu? Lại có người phụ nữ nào chịu sinh con vì người mà cô ấy không yêu?! Có lẽ người đàn ông kia căn bản là không biết, cô ấy yêu anh ta!"

Một câu nói khiến Cổ Dương dường như có chút đăm chiêu. Anh có chút xấu hổ, nghĩ đến cảnh tượng Tát Bối Nhi mang bụng bầu kết hôn với người đàn ông khác, thật là có chút không thoải mái. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Có chút không được tự nhiên tùy tiện hỏi: "Bạn của em? Ai vậy?"

"Haiz! Cô ấy, anh cũng từng gặp rồi! Chính là Tát Bối Nhi lần trước ở hội quán câu lạc bộ Thần Vũ đó!"

"Phụt"! Cổ Dương vừa uống một ngụm sữa tươi liền phun hết ra ngoài.

Lãnh Tử Tình thét chói tai, vội vàng dùng giấy ăn lau sữa tươi trên người mình, tình huống gì thế này! Anh ta thế nào lại sặc sữa!

"Em nói ai?" Cổ Dương tiến đến nắm chặt tay Lãnh Tử Tình.

"Bối… Nhi đó!"

"Tên đầy đủ!"

"Tát -- Bối -- Nhi!" Lãnh Tử Tình nói từng chữ.

Ngây ngốc nhìn Cổ Dương, trong cặp mắt có chút phức tạp kia, cô bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ, vội hỏi dò: "Anh? Không phải là…"

Cổ Dương vội vàng buông tay Lãnh Tử Tình ra, vừa buông tay vừa nói: "Xin lỗi, anh chỉ là tò mò! Một cô gái như cô ấy sao có thể mang thai chứ? Hơn nữa lại còn tùy tiện tìm một người để lấy? Thật là quá vớ vẩn!"

Lãnh Tử Tình lúc này mới khôi phục tinh thần, nhìn dáng vẻ điềm tĩnh tự nhiên của Cổ

Dương, giống như thật sự không có chuyện gì, tâm trạng treo lơ lửng cũng được buông xuống.

Chậm rãi nói: "Thực ra, anh đừng thấy cô ấy bình thường điên cuồng! Thực ra, cô ấy rất bảo thủ! Thật đó. Bọn em đều là chị em tốt, không phải là em có ý nói tốt cho cô ấy. Thực ra, em biết, mấy người bạn trai đó của cô ấy đều chỉ có đi xem phim, ăn cơm mà thôi! Ở căn hộ của cô ấy chưa bao giờ có đàn ông đến! Anh biết không? Em đã từng hỏi cô ấy, vì sao không cho phép mấy người bạn trai đó vào nhà. Cô ấy lại nói, đàn ông có thể vào nhà của cô ấy nhất định phải là chú rể trong lễ cưới của cô ấy! Anh nói một cô gái như vậy sẽ kết bạn bừa bãi sao?! Có lúc em thật sự hoài nghi cô ấy là một thể tổng hợp của mâu thuẫn!"

Tim Cổ Dương bộp một tiếng, thật hay giả, sao càng nghe càng mơ hồ?!

Người phụ nữ lẳng lơ kia cũng có mặt thuần khiết như vậy sao?! Chuyện trùng hợp như vậy chính mình sẽ không gặp phải chứ! Anh chẳng phải đã từng đến căn hộ của cô rồi sao?

Chẳng lẽ cũng sẽ trở thành chú rể trong lễ cưới của cô ấy sao?

"Vớ vẩn!" Cổ Dương châm chọc.

Cổ Dương anh sẽ không để ý đến đứa bé trong bụng người phụ nữ đó là của ai?!

Đáy lòng lại có một giọng nói đang giận dữ mắng: Mày là thằng ngốc sao?! Mang thai với ai thì đi tìm người ấy chứ?! Lại tùy tiện tìm người để lấy! Thằng đàn ông như mày chẳng lẽ không chịu trách nhiệm sao?!

Đột nhiên, anh cứng đờ, chẳng lẽ… đứa bé của cô ấy thật sự là…

Lời tác giả: Hoa Bá sắp xuất hiện! Có lẽ Lãnh Tử Tình bị bắt nạt cũng đủ lâu rồi!

Bình Luận (0)
Comment